Lần này là Tường Lâm lên sàn nha, ta nói nghiệp quật chưa từ ai bao giờ cả, mới nãy hùng hổ vỗ tay cho Nguyên Húc nhận phạt, giờ thì hay rồi cả hai cũng đang chuẩn bị chịu phạt đấy.

Tuấn Lâm: mọe hở cái hình phạt gì kì cục hà.

Hạo Tường: cậu thôi đi không phải tại cậu cứng đầu thì bây giờ đâu phải nhận phạt.

Tuấn Lâm: nè anh đổ thừa à, chứ không phải tại anh sao, đổ cho tôi hồi là tôi đập chết anh à.

Hạo Tường: xì không nói cậu nữa nằm xuống tôi ở trên hít đất.

Tuấn Lâm: sao lại là tôi nằm dưới anh ở trên chứ.

Hạo Tường: tôi thích không nói nhiều mau nằm lẹ đi.

Tuấn Lâm khó chịu lắm vì sao lại phải dưới thế anh ta chứ, cậu không cam tâm nhưng mà cũng không thể làm gì khi cả khối đang hối thúc, cậu ấm ức nằm xuống, anh thấy cậu nằm xuống cũng bắt đầu hít đất.

Hai người cứ thế mà mũi chạm mũi với nhau, đột nhiên lúc này tim Hạo Tường đập nhanh vô cùng luôn, Tuấm Lâm thì vẫn là vẻ mặt ấm ức đó, đám bạn của hai người thì ngồi đó hống hist của anh và cậu, còn có cả tiếng cười khoái chí nữa người cười không ai khác đó là Kỳ Hâm.

Một phút hình phạt trôi qua anh đứng dậy đưa tay cho cậu nắm để ngồi dậy, nhưng cậu vẫn còn ấm ức nên phũ phàng đẩy tay anh tự mình đứng dậy.

Cậu nhìn anh liếc một cái trở về chỗ ngồi anh cũng lẽo đẽo theo sao, vừa về chỗ thì đã bị đám bạn của mình khịa.

Tứ Húc: sao hiểu cảm giác của tao chưa cho bỏ tội cười tao nha mầy.

Á Hiên: sao thế nào cảm giác thicha hông.

Trình Hâm: haha nhìn mầy giờ coi kìa thảm lắm luôn ớ.

Cậu vừa xuống chả nhận được lời an ủi hay quan tâm gì cả, chỉ nghe được ba câu nói phát ra từ ba chiếc miệng thơm thoa kia đang khịa mình thì cậu tức lắm.

Tuấn Lâm: tụi mầy im cái chết à, mầy á tiểu Tứ anh em chung cảnh mầy phải an ủi tao chứ, còn tiểu Tống mầy không thấy tội tao sao mà nói vậy hả, nhất là mầy á Trình Trình cười người hôm trước hôm sao người cười, nghiệp quật không chừa ai đâu coi chừng đó.

Trình Hâm: haha số tao tốt lắm mầy ạ, trời cũng thương tao mà.

Các anh cũng khịa không thua gì các cậu cả, Hạo Tường vừa ngồi xuống liền hỏi.( xì xầm to nhỏ)

Gia Kỳ: hê, Tường ca cảm giác thế nào??

Chân Nguyên: thích hông.

Diệu Văn: tao cũng muốn thử quá.

Hạo Tường lườm ba anh: tụi mầy rảnh ha, Văn ca mầy muốn biết thì thử với Á Hiên đó, còn mầy Nguyên ca à nãy mầy bị phạt có thích không hả, Mã ca mầy đó coi chừng tới mầy giờ nên khỏi hỏi tao cảm giác nhé tí tự cảm nhận đi há ok.

Gia Kỳ: haha dễ gì tao không bị đâu Tường ca à.

Tường Lâm nói đúng thật, nghiệp quật không chừa một ai, Kỳ Hâm đã bị kiêu lên sàn rồi, Diệu Văn huýt vai Hạo Tường nói to cả đám điều nghe.

Diệu Văn: haha đúng là cười người hôm trước hôm sau người cười mà.

Chân Nguyên: tí mà thua tao cười cho thúi mặt luôn, tội nãy dám trêu tao hứ.

Hạo Tường: tao cũng vậy.

Anh và cậu thua cuộc chả đúng câu nào cả, hai người chó với mèo nên khó chung ý được, mà thua rồi thì sao thì phải nhận phạt chứ sao nữa.

Ta nói hai người nhận phạt mặt mày nhân nhó như nguòi già vậy, còn đám bạn thì cười như con nít mà được bánh vậy.

Lúc đầu cả hai ai cũng không chịu nằm dưới hết cải nhau cả buổi thì quyết định oẳn tù xì ai thắng thì trên, và người thắng là Gia Kỳ.

Sau khi chịu phạt xong thì bọn họ chơi chút nữa rồi giải tán về liều nghĩ ngơi, vào liều rồi cả đám chia chỗ ngủ các anh thì im re còn các cậu dành dựt chỗ ngủ với nhau rất kịch liệt.

Tứ Húc: tao nằm trong không nằm ngoài đâu.

Trình Hâm: tao không nằm ngoài đâu với lại tao muốn nằm gần tiểu Tống.

Tuấn Lâm: không tiểu Tống cùng tao nằm trong rồi mầy với tiểu Tứ nằm ngoài đi.

Ba cậu cứ dành nằm trong vì sợ ma còn Trình Hâm và Tuấn Lâm còn dành nằm kế Á Hiên nữa chứ, cả ba cậu dần co qua lại chỉ tội cho Á Hiên ở giữa bị hành thôi.

Diệu Văn thấy vậy liền lên tiếng can.

Diệu Văn: thui đi, hay là để Nguyên ca ra bìa ngủ sau đó là Tứ Húc rồi Trình Hâm Á Hiên Tuấn Lâm như vậy ba cậu không cần nằm ngoài, Trình Hâm và Tuấn Lâm ngủ được cạch Á Hiên rồi.

Hạo Tường: ừa Văn ca có cách hay đó, chứ ba người cải hoài chắc sáng luôn quá.

Tứ Húc: nhưng..

Gia Kỳ: không nhưng hay nhị gì cả quyết định vậy đi.

Chân Nguyên: mầy từ từ làm gì lớn tiếng thế.

Chân Nguyên thấy Gia Kỳ nói to với Tứ Húc không cầm lòng được nên lên tiếng, và thế là cuối cùng cả đám cũng được đi ngủ nhờ Văn ca bài trận.

Chân Nguyên thì khá vui vì được ngủ cạnh cậu, tuy cậu có người thương rồi nhưng anh vẫn muốn âm thầm mà yêu cậu.

Trái ngược với sự vui vẻ của Chân Nguyên là sự tiếc nuối của Diệu Văn, vốn là anh định ngủ kế màn thầu nhỉ của mình mà, ai dè bị hai cái người kia phá đám.

Trong lòng Diệu Văn thầm chửi Trình Hâm và Tuấn Lâm " Đinh Trình Hâm Hạ Tuấn Lâm tui trù hai cậu không yêu con gái mà phải yêu con trai, đặt biệt là luôn nằm dưới không bao giờ đảo chính được tôi trù tôi trù "

Diệu Văn cứ nằm đó lẩm bẩm một mình, Gia Kỳ và Hạo Tường vẫn ngủ ngon lành.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play