Giữa trưa, bọn nha hoàn mang đồ ăn bưng tới giữa nội đường.


Thương Đông Nho cùng Tề Tương Nương cùng nhau ngồi bên cạnh bàn, hắn nhìn thoáng qua giữa phòng, cũng không gặp Thương Thanh Đại, "Đại tiểu thư đâu?"


Bọn nha hoàn thoáng nhìn lẫn nhau, ở giữa một người vội vàng nói: "Ta đi thỉnh Đại tiểu thư đến ăn cơm." Nha hoàn này mới xoay người đi ra, liền gặp tiểu Hồng thường hầu hạ Thương Thanh Đại, "Tiểu Hồng, nhanh đi thỉnh Đại tiểu thư lại đây."


Tiểu Hồng khoát tay nói: "Đại tiểu thư nói, thân mình không khỏe, muốn nghỉ ngơi."


"Thân mình không khỏe?" Tề Tương Nương nghĩ đến đêm qua khí thế Thương Thanh Đại ép người, làm sao có nửa điểm ý tứ kia.


Thương Đông Nho nghi hoặc nói: "Buổi sáng nhìn nàng vẫn còn tinh thần..." Nói đến một nửa, sắc mặt trầm xuống, "Ngươi đi hỏi Đỗ Trọng, sáng nay muội muội nàng có đến thư đường nghe giảng bài không?"


Nha hoàn gật đầu nhẹ, xoay người liền chạy.


Tề Tương Nương kéo cánh tay Thương Đông Nho, "Phu quân, làm sao vậy?"


Thương Đông Nho cảm thấy kinh hãi, "Ta lo lắng Thanh Đại cùng xú nha đầu kia..." Hắn theo bản năng nhìn thoáng nha hoàn chung quanh, thật sự không tiện nói hết.


Tề Tương Nương đã hiểu được ý tứ Thương Đông Nho, nàng cười khanh khách nói: "Nếu thân mình Thanh Đại không khỏe, phu quân ngươi làm phụ thân, đích thân đi xem nàng, cần gì để ý nhiều vậy a."


Thương Đông Nho giật mình nói: "Vẫn là Tương Nương ngươi nghĩ chu đáo." Nói xong, hắn liền đứng dậy đi đến hậu viện.


Tề Tương Nương âm hiểm cười, nếu thực bị Thương Đông Nho bắt gặp được nữ nhi cùng đệ tử pha trộn với nhau, trận kịch trường hôm nay có thể rất hay.


Trong phòng Thương Thanh Đại thanh tịnh, chỉ cần đẩy cửa sổ ra, nhìn ra, sẽ thấy lộ ra sắc thu mấy ngày nay.


Sau khi vui thích, triền miên không nghỉ.


Hai người khoác áo đứng ở bên trong, Thương Thanh Đại đẩy cửa sổ nhỏ, mặc cho Đỗ Nhược đem nàng ôm vào trong ngực, nàng mỉm cười nhìn phong cảnh phía xa xa, cảm thấy vui vẻ thoải mái, thật là điềm tĩnh.


Đỗ Nhược vùi đầu vào cổ nàng, hấp thu độ ấm trên người ái nhân, khóe miệng hiện lên một mạt ý cười say mê.


"Mẫu thân, phù hộ con."


Đáy mắt Thương Thanh Đại tràn đầy nhu tình, nàng nhìn bầu trời sắc thu, thì thào mở miệng.


Đỗ Nhược nhìn theo ánh mắt của nàng hướng lên trời, nghiêm túc nói: "Ta sẽ đối xử tốt với phu tử cả đời."


"Còn nói bậy." Thương Thanh Đại cười khẽ xoay người lại, giúp Đỗ Nhược sửa sang lại cổ áo hơi nhăn, chớp mi cười nói, "Ngươi như thế nào còn gọi ta phu tử?"


Đỗ Nhược bắt được tay nàng, dán lên ngực, cười nói: "Bởi vì kính ngươi, cho nên thích gọi ngươi phu tử..."


"Nguyên lai chỉ là kính ta a?" Ngón tay Thương Thanh Đại chọc chọc ngực Đỗ Nhược một chút, trên mặt cố ý mất đi ý cười rất nhiều.


Đỗ Nhược hoảng sợ nói: "Không, như thế nào chỉ có kính phu tử? Còn có..." Nàng quýnh lên, càng cảm thấy ngượng ngùng, "Còn có... Còn có thích..."


"Chính là thích a?" Thương Thanh Đại lẳng lặng nhìn gương mặt của nàng, liếc mắt đưa tình không nói.


Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh, "Thích, không phải là đơn giản thích, mà là muốn đem mọi thứ tốt nhất trên thế gian đều cho ngươi, ta..." Đỗ Nhược lắc lắc đầu, vội la lên, "Ta ăn nói vụng về, không tìm được từ hay, dù sao, chính là..."


Thương Thanh Đại mím môi cười, ôm lấy cổ Đỗ Nhược, chạm môi một cái in lên mặt nàng, ôn nhu nói: "Ta... đã hiểu..."


Đỗ Nhược thoải mái cười nói: "Đã hiểu là tốt rồi! Là tốt rồi!"


"Nha đầu ngốc." Thương Thanh Đại sủng nịch gõ một cái lên chóp mũi nàng, đột nhiên buông nàng ra.


Đỗ Nhược kinh ngạc một chút, "Làm sao vậy?"


Thương Thanh Đại mỉm cười không nói, nàng đi tới cạnh tủ quần áo, mở cửa tủ, đem một kiện y phục màu xanh được chế tạo rất tốt ở giữa lấy ra, "A Nhược, nghe qua bài Du Tử Ngâm chưa?"


Đỗ Nhược giật mình cười nói: "Nghe qua, nhưng đó là tâm ý của từ mẫu đối với con."


"Vậy hôm nay sẽ đưa ngươi một bài Nương Tử Ngâm ." Thương Thanh Đại càng cười thêm sâu, đem xiêm y xanh nhạt bung ra, "A Nhược, ngươi tới."


Đỗ Nhược nghe lời đi tới, được Thương Thanh Đại mặc vào xiêm y màu xanh lên người, đúng là vừa người.


"Đẹp!"


Tình cảm ấm áp từ tâm mà sinh, Đỗ Nhược nhịn không được cảm khái một câu.


"A Nhược, xiêm y tặng ngươi."


Thương Thanh Đại đưa tay giúp nàng buộc lại vạt áo, mỉm cười nói: "Xiêm y này là ta tự tay may từng đường kim, ngày thường ngươi mặc trên người, coi như thời thời khắc khắc ta bồi bên cạnh ngươi."


"Phu tử..." Đỗ Nhược cảm thấy hốc mắt có chút chua xót sắp toan, nàng nhìn Thương Thanh Đại, có chút mơ hồ, "Có ngươi thật tốt."


Thương Thanh Đại nâng tay giúp nàng xoa xoa nước mắt, "Ân, nha đầu ngốc, về sau nước mắt không được tùy tiện rơi."


"Được." Đỗ Nhược hít hít cái mũi, nắm chặt tay nàng, "Ta nghe lời."


"Nghe lời ai?" Thương Thanh Đại liếc mắt hỏi một câu.


Đỗ Nhược nghiêm mặt nói: "Nghe phu... Không, là nghe lời nương tử!"


Thương Thanh Đại vừa lòng cười, ôm vòng eo Đỗ Nhược, tựa đầu vào bên trong cổ nàng, nhỏ giọng nói: "A Nhược, về sau chúng ta mở một hiệu thuốc đi?"


"Ân, được."


"Ngươi nói đặt tên gì thì tốt đây?"


"Kêu..."


"Bang bang!"


Đột nhiên cửa phòng bị hung hăng đập.


Hai người cả kinh, vội vàng buông lỏng nhau ra.


"Thanh Đại, nghe tiểu Hồng nói thân mình ngươi không khỏe, cha đến xem ngươi." Thương Đông Nho cố nén giọng phẫn nộ, hắn lại hung hăng gõ gõ cửa.


Thương Thanh Đại cho Đỗ Nhược một cái ánh mắt, Đỗ Nhược liền vội vàng cúi người đem xiêm y hỗn độn dưới đất từng mảnh nhặt lên, treo lên giá áo.


Thương Thanh Đại giương giọng nói: "Viên chủ đây là ngay cả ngủ trưa cũng không cho Thương Thanh Đại ngủ sao?"


Thương Đông Nho nghe một câu chói tai, cũng không thấy Thương Thanh Đại mở cửa phòng ra, càng cảm thấy có kỳ hoặc, "Thanh Đại, ngươi nói gì vậy? Ta tốt xấu cũng là cha ngươi, ngươi mở cửa nhanh, để cha bắt mạch cho ngươi!"


Thương Thanh Đại quay đầu thoáng nhìn qua chỗ Đỗ Nhược đã sửa sang lại giá áo tốt, lại nhìn lướt qua trên mặt đất không còn lưu lại quần áo, tầm mắt cuối cùng dừng lại trên quần áo trên người Đỗ Nhược, nàng liếc mắt tới cửa sổ.


Đỗ Nhược hiểu ý, phu tử muốn nàng trèo cửa sổ rời đi. Lập tức không có nửa phần chần chờ, nàng liền trèo lên cửa sổ, cẩn thận nhảy đi ra ngoài.


Thương Thanh Đại thở phào nhẹ nhõm, cúi đầu kéo vạt áo xiêm y cẩn thận, lại cầm thêm kiện áo ấm mặc lên người, lúc này mới mở cửa phòng ra.


Thương Đông Nho nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại từ trên xuống dưới, thấy hai gò má nàng sáng quắc, khí sắc vừa vặn, làm sao là bộ dáng thân mình không khỏe. Vì thế, Thương Đông Nho từng bước bước vào phòng, nhìn một vòng rất nhanh khắp phòng, cũng không phát hiện chỗ nào dị thường.


Thương Thanh Đại lạnh nhạt nói: "Viện chủ đây là tới bắt kẻ trộm, hay là đến xem ta?"


"Tự nhiên là đến xem ngươi." Giọng Tề Tương Nương vang lên ở ngoài cửa, nàng cũng đi đến, khứu giác ngửi được mùi dược thản nhiên, nhíu mi nói, "Trách không được Thanh Đại thích ở gian phòng này, vào đông nhất định là thực ấm áp đi?" Nói xong, nàng đi đến cửa sổ, nhòn thoáng ra bên ngoài, "Cảnh trí bên ngoài cũng không tệ."


Thương Thanh Đại khép áo ấm trên người, nói: "Nơi này không chào đón ngươi, Tề Tương Nương, ngươi đi ra ngoài."


"Thanh Đại, như thế nào nói chuyện với Nhị nương như vậy?" Thương Đông Nho quát chói tai một câu, lo lắng trong lòng xem như vơi vài phần, "Đến, để phụ thân giúp ngươi xem mạch, nếu thực không thoải mái, liền nhanh chóng điều dưỡng."


"Ui! Trên chăn sao lại có vết máu a?" Tề Tương Nương đi tới bên giường, thấy trên áo ngủ bằng gấm có lạc hồng, kinh hô một tiếng.


Sắc mặt Thương Đông Nho trầm xuống, ánh mắt như đao hung hăng trừng Thương Thanh Đại, "Thanh Đại, ngươi..."


Thương Thanh Đại bình tĩnh đưa tay mở ra ở trước mặt hắn, để hắn nhìn thấy vết thương chỗ cỏ dại cắt hôm nay, lạnh lùng mở miệng nói: "Hôm nay không phải thân mình ta không tốt, mà chính là tâm tình không tốt." Nàng chua xót cười, "Mộ mẫu thân, bao lâu rồi ngươi không xem qua? Nơi đó mạng nhện giăng đầy, cỏ dại mộc khắp nơi, ta thân là nữ nhi không đi dọn sạch, đợi người nào?"


"..." Thương Đông Nho nhìn kỹ miệng vết thương trên tay, quả thật là bị lá xanh cắt đứt, nhưng hắn vẫn có chút lo lắng, nếu Thanh Đại vào cung phát hiện không còn là thân hoàn bích, kia chính là tội lớn khi quân!


Tề Tương Nương cũng không tiện nói cái gì nữa, dù sao trong phòng này cũng không có dấu vết để lại, nàng chỉ có thể lẳng lặng đi trở về bên người Thương Đông Nho, khoác cánh tay Thương Đông Nho, cố ý nói cho nha hoàn ở bên ngoài nghe, "Đi nhìn một chút, mấy ngày nay bọn sai vặt nhàn hạ sao? Mộ của t t cũng không chăm sóc tốt, nhất định bắt tới, hung hăng đánh một chút!"


"Vâng."


"Trước nhìn xem, Đại tiểu thư sửa sang lại tới đâu rồi?" Thương Đông Nho vẫn không quá tin lời Thương Thanh Đại nói.


Trong lòng Thương Thanh Đại lạnh lẽo đến lợi hại, chỉ có thể tự giễu lắc lắc đầu.


Không mất bao lâu, một gã sai vặt trở về bẩm báo, "Bẩm viện chủ, Đại tiểu thư đã đem mạng nhện trước mộ phần quét dọn sạch."


Thương Đông Nho quay đầu nhìn thoáng qua gương mặt bình tĩnh của Thương Thanh Đại, cuối cùng yên lòng, nói: "Dù sao ngươi cũng là Đại tiểu thư Linh Xu Viện, nơi này từ trên xuống dưới nhiều hạ nhân như vậy, khi nào đến ngươi phải làm việc này?"


"Nếu viện chủ tới đây là để giáo huấn ta những lời này, vậy Thanh Đại đã nghe rõ, viện chủ có thể cho Thanh Đại yên tĩnh nghỉ ngơi một chút sao?" Thương Thanh Đại không muốn cùng hắn nói cái gì nữa, lập tức hạ lệnh đuổi khách.


Tề Tương Nương cho Thương Đông Nho một ánh mắt, "Nếu Thanh Đại muốn nghỉ ngơi, phu quân, chúng ta sẽ không phiền nàng, liền để nàng nghỉ đi."


Thương Đông Nho gật gật đầu, biết đây là Tề Tương Nương cho hắn bậc thang, hắn nói theo: "Vậy Thanh Đại nghỉ ngơi tốt, chốc lát ngủ dậy liền phân phó đầu bếp, muốn ăn gì thì làm cho ngươi."


"Đi ra ngoài!" Thương Đông Nho quát chói tai một tiếng.


Thương Đông Nho vốn định giáo huấn vài câu, Tề Tương Nương lại dắt hắn đi ra cửa phòng.


"Phanh!" Cửa phòng bị Thương Thanh Đại hung hăng đóng mạnh lại.


Thương Đông Nho mặt đen, "Ngươi nhìn tính tình này! Nếu tiến cung, chỉ sợ không được vài ngày đã bị bệ hạ chém!"


Tề Tương Nương kéo kéo ống tay áo Thương Đông Nho, thấp giọng nói: "Dù sao Thanh Đại trốn không thoát, phu quân ít nói hai câu, miễn cho chọc tức thân mình."


"Vẫn là ngươi tri k." Thương Đông nho thở dài một hơi nói, nắm tay Tề Tương Nương dần dần đi xa.


Thương Thanh Đại hít một hơi thật sâu, sau khi khóa cửa kỹ, bước nhanh đi đến bên cửa sổ, nhìn nhìn, cảm thấy tim đập hỗn loạn.


"Phu tử." Giọng nói quen thuộc vang lên.


Thương Thanh Đại vội vàng nhìn theo tiếng nói, chỉ thấy Đỗ Nhược ló một cái đầu từ góc tường ra, mỉm cười.


"Ngươi như thế nào còn ở đây?" Thương Thanh Đại đè thấp âm thanh, vội hỏi một câu.


Đỗ Nhược thật cẩn thận đi tới, "Ta sợ bọn họ khi dễ ngươi, cho nên không dám đi xa."


"Ngươi nha..." Trong lòng Thương Thanh Đại ấm áp, ngón tay chọt chọt đầu Đỗ Nhược một chút, "Coi như có lương tâm."


Đỗ Nhược mỉm cười gật đầu, "Ta nói rồi, về sau ngươi ở nơi nào, ta liền ở nơi đó, làm sao có thể nói lại không giữ lời?"


Thương Thanh Đại hiểu ý cười, "Những lời ngươi đã nói, ta sẽ nhìn xem ngươi thực hiện từng câu như thế nào."


"A."


"Ngây ngô cười!"


"Ta... Thật sự đi rồi a..."


"Ân."


Thương Thanh Đại không buông tay nàng ra, "Ta cho ngươi tìm cơ hội, trở về nhà một chuyến, nói ý định rời Bá Lăng cho cha nương ngươi trước."


"Ân." Đỗ Nhược gật gật đầu.


Thương Thanh Đại mỉm cười, "Mọi chuyện cẩn thận... Ngô..."


Không để cho Thương Thanh Đại nói xong, Đỗ Nhược liền hôn lên cánh môi nàng, đem hàng vạn hàng nghìn lời muốn nói đều giữ lại bên môi của nhau.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: =.= đổi mới! ~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play