Đây xem như lần thứ hai Đỗ Nhược bước vào Hoàng cung, nàng cúi thấp đầu, một đường đi theo Yến Vân Thâm đến cung điện của Bạch Thái hậu - Vạn Thọ cung.


"Còn nhớ ta nói gì với ngươi không?" Yến Vân Thâm ngừng bước ở ngoài cửa Vạn Thọ cung, lại thấp giọng dặn một câu.


Đỗ Nhược nắm lệnh bài trong tay thật chặt giấu trong tay áo, gật gật đầu.


Yến Vân Thâm sửa sang lại áo bào, giãn mày ra, liền đi nhanh bước vào Vạn Thọ cung.


Đỗ Nhược nghe theo lời Yến Vân Thâm, đợi Yến Vân Thâm bước vào cửa đại điện, lặng yên thối lui đến bên đội ngũ các nội thị khác, lặng im cúi đầu xuống.


"Nhi thần vội tới thỉnh an mẫu hậu." Yến Vân Thâm cao giọng mở miệng.


"Là Vân Thâm đến đây!" Bạch Thái hậu ở trong điện kinh ngạc, vội vàng truyền triệu, "Mau mau tiến vào!"


"Vâng, mẫu hậu!"


Yến Vân Thâm gật đầu bước vào trong điện.


Bạch Thái hậu đã lâu không nhìn thấy Yến Vân Thâm vào cung thăm, nghe nói hắn tự nhốt mình trong phủ, không hỏi chính sự, đối với Bạch Thái hậu mà nói, ít nhiều có chút giận hành động không tranh này.


Phóng tầm mắt nhìn thế lực trên triều đình đương thời, phủ Thừa tướng đã yếu thế, nguyên bản trù tính tốt kế hoạch, lại bởi vì Lan tiên sinh đột nhiên mất tích trở nên bị quấy nhiễu.


Vì đảm bảo kế hoạch còn cơ hội biến chuyển, Bạch Thái hậu thấy bệnh tình Bạch Như Thường nguy kịch nên đã đón vào trong cung, dụng tâm chiếu cố, nhưng mắt thấy thân mình Bạch Như Thường càng ngày càng... còn kém hơn, lòng nàng nóng như lửa đốt.


Hôm nay Yến Vân Thâm đột nhiên đến thỉnh an, có lẽ là cơ hội tốt, ám chỉ cho hắn vài câu, để hắn tìm người cứu Bạch Như Thường.


"Làm cho mẫu hậu lo lắng, là nhi thần không tốt." Yến Vân Thâm hướng tới Bạch Thái hậu cúi đầu.


"Mẫu tử chúng ta không cần phải nói lời khách sáo này, Thâm nhi của ai gia có thể tỉnh táo lại liền tốt." Bạch Thái hậu đưa tay nâng Yến Vân Thâm dậy, lôi kéo hắn ngồi xuống bên người, đau lòng xoa mặt hắn, "Lâu rồi không gặp, Thâm nhi của ai gia gầy đi nhiều."


"Làm cho mẫu hậu lo lắng." Hốc mắt Yến Vân Thâm hơi hơi đỏ lên, lắc lắc đầu.


Trong điện mẫu tử hai người đang tình thâm, nhưng từ khi bắt đầu Yến Vân Thâm một bước vào Hoàng thành, liền có cơ sở ngầm thông báo Yến Vân Hoa.


Vì thế, Bạch Thái hậu cùng Yến Vân Thâm còn chưa nói mấy câu, liền có nội thị thông báo, bệ hạ giá lâm.


Yến Vân Thâm vội vàng đứng dậy, hướng Yến Vân Hoa cúi đầu, "Thần đệ, bái kiến bệ hạ." Thanh âm khẽ run, bởi vì hắn cúi thấp đầu, nhất thời cũng không nhìn ra biểu tình của hắn.


Sắc mặt Yến Vân Hoa trắng bệnh, dường như có bệnh nhẹ trong người, "Huynh đệ cùng một nhà tiến cung, cũng không nói cho ca ca trẫm biết, Vân Thâm a, ngươi nha, thật sự là càng ngày càng không hiểu quy củ."


"Là thần đệ lỗ mãng!" Yến Vân Thâm "sợ hãi" quỳ xuống.


Yến Vân Hoa đối với biểu hiện hôm nay của Yến Vân Thâm phi thường vừa lòng, nhưng hắn cũng không tính cho Yến Vân Thâm đứng dậy ngay, hắn đi tới chỗ Bạch Thái hậu, ngồi xuống bên người, "Mẫu hậu, hôm nay nếu Vân Thâm cũng tiến cung đến đây, vậy ở chỗ này mở một gia yến, ngươi nói như thế được không?"


"Bệ hạ mở kim khẩu, ai gia nào có đạo lý phản đối?" Bạch Thái hậu vẫn là trước sau như một thuận theo, "Nhưng thân mình bệ hạ còn chưa khỏe hẳn, đồ ăn cần phải càng chú ý một ít."


Yến Vân Thâm đã nghe ra ý tứ nhắc nhở trong lời nói của Bạch Thái hậu, hắn chỉ có thể im lặng không lên tiếng, quỳ như cũ, sườn mặt hơi hơi hướng ra ngoài điện nhìn thoáng qua --


Đỗ Nhược đứng trong đội ngũ nội thị đã không thấy đâu, hiện tại nàng hẳn là đã đến tẩm cung Như Thường tĩnh dưỡng?


"Ngươi là người nào?"


Đỗ Nhược nghe theo lời Yến Vân Thâm, bước nhanh đi tới đông sương ngoài điện của Vạn Thọ cung, hai cung nữ tâm phúc của Thái hậu liền mở miệng hỏi một câu.


Đỗ Nhược không giải thích nhiều, đem lệnh bài Tống Vương điện hạ ra, đưa hai cung nữ nhìn thoáng qua, "Ta phụng lệnh điện hạ, giúp Hoàng hậu nương nương bắt mạch."


Hai cung nữ thấy rõ ràng lệnh bài, liền né qua một bên, nhẹ nhàng đẩy cửa điện ra.


Đỗ Nhược cúi đầu từng bước đi vào, chỉ cảm thấy một trận nhiệt khí đập vào mặt, lúc này mới phát hiện trong điện này ước chừng đốt ba cái ấm lô to.


Hiện nay chưa đến trời đông giá rét, cho dù có tới mùa đông, trong điện dùng hai cái ấm lo là đủ.


Đỗ Nhược từ từ đi tới bên cạnh giường, chuẩn bị bắt mạch, lại bị một cung nữ tâm phúc ngăn cản.


"Lớn mật! Nương nương sao có thể cho ngươi nhìn thấy?"


Đỗ Nhược lắc đầu nói: "Ta là đại phu, không cho bắt mạch, ta như thế nào trị bệnh cứu người?"


"Ngươi là đại phu từ hương dã đến sao? Hiểu hay không quy củ?!"


"Vâng... Là nô... Nô..." Đỗ Nhược run sợ một chút, nhất thời không biết là nên tự xưng nô tỳ hay là nô tài?


"Đứng phía sau đi, nhóm đại nhân Thái y viện tới bắt mạch cho nương nương, đều dùng huyền ti thuật."


"Vâng."


Đỗ Nhược cung kính thối lui đến sau bình phong, chờ cung nữ kia cầm một sợi to hồng lại đây.


Tay phải thuận thế nhấc lên tơ hồng, cho dù miệng vết thương trên lòng bàn tay đã khép lại, nhưng tóm lại vẫn là thương đến kinh mạch, xem mạch tượng đã không thể chính xác. Nàng lại vội vàng thay đổi tay trái, lại phát hiện tay trái thủy chung không so được tay phải, chỉ có thể dò xét mạch tượng lúc có lúc không, thật sự là không thể xem chính xác bệnh tình.


"Bản cung, còn mấy ngày?" Bạch Như Thường nằm trên giường sâu kín mở miệng, thanh âm nói chuyện thật là nhỏ bé.


Đỗ Nhược đột nhiên tâm sinh một kế, cũng không trả lời.


Bạch Như Thường không nghe Đỗ Nhược trả lời, nàng từ trên giường ngồi dậy, vội hỏi: "Ngươi nói a! Khụ khụ."


Đỗ Nhược vẫn là không nói lời nào.


Cung nữ nhìn không được, lập tức quát lên: "Hoàng hậu nương nương hỏi ngươi đó, ngươi mau trả lời a!"


Đỗ Nhược cố ý lắc đầu thở dài: "Chỉ sợ... Chỉ sợ... Chỉ sợ..."


"Chỉ sợ cái gì?" Bạch Như Thường và cung nữ đồng thời hỏi một câu, Bạch Như Thường nhìn cung nữ liếc mắt một cái, cung nữ biết mình vừa rồi đường đột, vội vàng cúi đầu xuống.


Đỗ Nhược lại không nói.


"Ngươi... Ngươi... Ngươi mau nói thật ra!" Bạch Như Thường nhấc màn che lên, gấp đến độ phải từ trên giường đi xuống tự mình đến hỏi.


Đỗ Nhược nắm đúng cơ hội, từng bước bước qua bình phong, ngưng mắt nhìn Bạch Như Thường -- hóa ra là nàng!


Năm đó ở Tống Vương biệt viện gặp qua tiểu thư kia! Đỗ Nhược giật mình hiểu được Tống Vương tinh thần sa sút rốt cuộc là bởi vì cái gì? Nhưng mà hiện nay cũng không phải lúc theo đuổi loại sự tình bí mật trong cung đình này. Nàng vội vàng quyết tâm, cẩn thận vọng chẩn.


Nàng sắc mặt xanh đen, ấn đường ẩn ẩn có hắc khí, đây là trúng độc!


"Lớn mật!" Cung nữ quát chói tai một câu.


Đỗ Nhược quỳ xuống, ôm quyền nói: "Nương nương còn nhớ rõ dân nữ?"


"Dân nữ?" Cung nữ ngạc nhiên một chút.


Bạch Như Thường cảm thấy Đỗ Nhược thật là nhìn quen mắt, nàng cẩn thận nghĩ nghĩ, cuối cùng nhớ lại năm đó ở biệt viện Tống Vương cùng tiểu nha đầu này từng có gặp mặt một lần, "Là... Ngươi? Ngươi... Ngươi không phải mất tích sao?"


"Đây không phải chuyện trọng yếu, thỉnh nương nương cho phép ta tới gần bắt mạch!" Đỗ Nhược khẩn thiết nói xong, nặng nề dập đầu một cái với Bạch Như Thường.


Nếu nội thị này là nữ tử, lại cùng Hoàng hậu nương nương nhận thức, tự nhiên là người gần gũi với Hoàng hậu nương nương.


Bạch Như Thường biết, đây là hy vọng sống sót của nàng, nàng gật gật đầu, suy yếu ngồi dựa vào trên giường, "Bản cung, cho phép ngươi."


Đỗ Nhược khấu tạ đứng dậy, đi tới bên cạnh, thật cẩn thận dùng tay trái bắt mạch cho nàng, mạch đập hỗn loạn, nàng chưa bao giờ gặp qua tình trạng này.


Nàng cẩn thận nhớ lại những gì từng đọc trong sách y thuật, nhưng không có mạch tượng nào tương tự như lúc này, nàng suy nghĩ lại, đột nhiên nghĩ tới Lan tiên sinh từng nói qua mạch tượng cổ y.


Thân người có cổ trùng của cổ y, trong cơ thể có vô sắc vô vị đoán không ra kì độc gì. Người trúng cổ ngày càng lụn bại, nhưng cổ trùng trong cơ thể sẽ bất tử, độc này cuối cùng sẽ biến thành thuốc duy trì sinh mệnh người này, nhưng mà, người trúng cổ sẽ vĩnh viễn biến thành một tử thi biết đi, sẽ không còn ý thức, cũng không khác gì người chết.


Để giải được độc này, phải cho cổ trùng một ký chủ mới.


Về phần làm như thế nào, Lan tiên sinh không có dạy nàng.


Nhưng cổ y thuật, nàng coi như là biết một phần, tuy rằng không thể vì Bạch Như Thường giải độc nhưng phương pháp giữ mạng, tóm lại là biết một ít.


"Ta giúp nương nương viết một phương thuốc bổ huyết đề khí, trước đem huyết khí bổ túc, sau đó ta nghĩ biện pháp giúp nương nương giải độc." Đỗ Nhược nói xong, liền xoay người đi đến bên bàn, viết xuống phương thuốc, đưa tay giao cho cung nữ.


"Ngươi mới vừa nói, là điện hạ lệnh ngươi tiến vào khám và chữa bệnh cho bản cung?" Bạch Như Thường nhìn nàng chuẩn bị rời đi, nhịn không được hỏi một câu.


Cung nữ ho nhẹ một tiếng, làm như nhắc nhở Bạch Như Thường cẩn thận nói chuyện.


Bạch Như Thường biết mình nói lỡ, liền ảm đạm lắc lắc đầu, "Bản cung mệt mỏi, ngươi lui ra đi."


"Vâng." Đỗ Nhược cũng biết trong cung nói nhiều sai nhiều, liền cung kính cúi đầu, rời khỏi đông sương điện.


Bạch Như Thường kinh ngạc nhìn Đỗ Nhược đi xa, trên mặt tựa tiếu phi tiếu, đáy mắt lại dâng lên lệ.


Từ khi nàng vào cung đến nay, tẩm cung như lãnh cung, Yến Vân Hoa rất ít tiến đến. Tuy có người của Thái hậu bảo hộ, Yến Vân Hoa cũng không xuống tay khó dễ nàng, nhưng Yến Vân Hoa dường như quyết tâm phải kích thích Yến Vân Thâm, mà nàng chính là lưỡi dao sắc bén nhất đâm vào thâm tâm của Yến Vân Thâm.


Ngày đó, trong cung cúng tế, Yến Vân Thâm phải vào cung cùng thiên tử bái tế.


Yến Vân Hoa cho lui cung nữ, lại để Yến Vân Thâm cô độc đứng lại trong hoa viên.


Thiên tử đem nàng ôm ngồi trên đu dây, làm trò trước mặt Yến Vân Thâm, rất ân ái.


Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc vợ chồng thân mật sẽ phát sinh ở ngay ban ngày ban mặt, càng không nghĩ tới lại phải âu yếm trước mặt nam tử mà mình yêu.


Thiên tử cười đắc ý còn Yến Vân Thâm run rẩy nhẫn nhịn, khàn khàn thở dài thật sâu khắc vào đáy lòng ba người.


Cuối cùng Yến Vân Hoa trúng độc trên người của nàng, mấy tháng sau lặng yên phát tác, nếu không phải nhờ tỷ đệ Tề gia ở Thái y viện tận lực trị liệu, chỉ sợ từ lúc độc phát chỉ còn đi đời nhà ma.


Yến Vân Thâm ngày đó ảm đạm rời đi, cũng không còn bước vào cửa cung nửa bước.


Mà nàng, thân mình cũng ngày càng lụn bại, vốn định chết cũng tốt, nhưng nàng sợ cuối cùng Yến Vân Hoa được cứu sống, càng sợ ngày sau Yến Vân Hoa lại hạ độc thủ với Yến Vân Thâm, không người giúp hắn, cho nên nàng nói với chính mình, nhất định phải còn sống, phải khỏe mạnh mà sống.


Nhưng hôm nay, Vân Thâm của nàng tiến cung, mang đại phu đến cứu nàng.


Chung quy, Vân Thâm không có buông nàng, trong lòng hắn còn có nàng.


Mặc kệ có bao nhiêu thống khổ, chỉ cần trong lòng Vân Thâm còn có nàng, thì đó đã là an ủi tốt nhất thế gian này, là thuốc cải mệnh tốt nhất.


Bạch Như Thường nghĩ như vậy, nháy mắt có một tia ấm áp trong sạch trong lòng, rốt cục nàng cũng tìm được một tia nắng trong thâm cung lạnh lẽo này.


Đỗ Nhược lặng lẽ về tới bên ngoài cửa điện, lẫn vào bên trong đội ngũ nội thị, lẳng lặng chờ gia yến trong đại điện ăn xong, liền thuận thế đi theo Yến Vân Thâm bước ra ngoài cửa cung.


Một đường không nói gì, trên mặt Yến Vân Thâm bình tĩnh, không nhìn ra nửa điểm hỉ nộ ái ố, thẳng đến khi hai người tiến lên xe ngựa ngoài cung, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi.


"Nàng... Thân mình như thế nào?"


Đỗ Nhược đúng sự thực đáp: "Ta cứu không được nàng, chỉ có thể giúp nàng giữ mệnh."


Yến Vân Thâm ảm đạm nói: "Ngay cả ngươi cũng cứu không được nàng..."


"Là ta học nghệ không tinh, thực xin lỗi, điện hạ."


"Trách không được ngươi, hết thảy chỉ do bổn vương quá mức khờ dại."


Đỗ Nhược vội vàng cúi đầu không nói.


Yến Vân Thâm cũng không có ý tứ nói tiếp, trong đầu bỗng vang lên lời Bạch Thừa tướng nói với hắn --


"Một nhà trên dưới của cựu thần nghĩ vì điện hạ máu chảy đầu rơi! Thỉnh điện hạ tỉnh táo lại, quay về làm Tống Vương điện hạ như xưa!"


Một nhà trên dưới máu chảy đầu rơi... Chỉ sợ, chân chính hy sinh chỉ có một người là Như Thường.


Yến Vân Thâm tự giễu cười cười, cho đến ngày nay, nửa điểm hắn cũng không muốn làm Tống Vương điện hạ như khi xưa nữa rồi.


"Đợi ngươi làm cho thân mình Hoàng hậu nương nương đỡ hơn, bổn vương sẽ giúp ngươi cứu người."


"Cám ơn điện hạ!"


Đỗ Nhược bái tạ xong, lấy lệnh bài trong tay áo ra, chuẩn bị trả lại.


Yến Vân Thâm đè lại tay nàng, nói: "Ngày sau ngươi còn dùng để hành tẩu ở Vạn Thọ cung."


"Vâng."


Yến Vân Thâm nhấc màn xe, nhìn hình dáng Hoàng thành xa xa, đáy mắt lần đầu tiên có sát ý lạnh nhạt.


Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: đổi mới ~~ cuốn gốc chấm dứt.


Đôi lời: ý tác giả là sẽ viết qua tuyến nhân vật phụ, tuyến nhân vật chính tạm đến đây. :)))


Hôm nay là sinh nhật chị 2 của mình, mình muốn lan tỏa niềm vui đến mọi người nên nhờ các bạn nếu có lòng thì mời ghé qua page https://www.facebook.com/taphoamin90 này của mình để share post nha. Xin đa tạ. :">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play