Xe ngựa từ từ đi đến vùng ngoại ô, bên ngoài đều là hoa nhỏ vụn vặt, nhanh nở chóng tàn, nằm giữa một thảm cỏ xanh nổi lên sắc thái sặc sỡ.

Ánh nắng tươi sáng, ngẫu nhiên có bướm bay nhảy múa bên cạnh những đóa hoa, thật là nhàn nhã.

Đỗ Trọng điều khiển xe ngựa hướng về phía Bắc, xe ngựa thản nhiên chạy, trong thùng xe, ngẫu nhiên ba người sẽ nhấc màn xe lên, nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình cũng rất tốt.
"Hu --"

Đột nhiên Đỗ Trọng ghìm ngựa ngừng lại.

Trần Thủy Tô chui cái đầu ra, hỏi: "Trọng ca ca, làm sao vậy?"
"Phía trước hình như xảy ra chuyện." Đỗ Trọng nhìn thấy phía trước có một vòng người vây quanh, chắn giữa đường đi, thật sự khó điều khiển xe ngựa đi qua.
"Muội muội? Phu tử?"

Đỗ Nhược và Thương Thanh Đại đã nhảy xuống xe ngựa, chuẩn bị tiến lên nhìn một chút chuyện gì.
"Các ngươi cẩn thận một chút a."

Đỗ Trọng lo lắng nói một câu, vội vàng đem dây cương nhét vào tay Trần Thủy Tô, "Thủy Tô, ngươi giữ dây."

Trần Thủy Tô trừng lớn hai mắt, còn chưa kịp nói lời cự tuyệt, Đỗ Trọng đã bước nhanh đi theo hai người kia.
"Con ngựa ngoan a, đừng nháo, nghe lời a." Trần Thủy Tô đành phải đưa tay sờ sờ mông con ngựa, sợ nó đột nhiên động, đá chân, chính mình thật sự là không biết như thế nào cho phải.
"Đáng thương hai mẹ con a."
"Bị đánh thành như vậy để lại trên đường, cũng thật là nhẫn tâm."

Nghe người qua đường nghị luận, Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược nghi hoặc ít nhiều nắm được một chút tình huống, hai người dắt tay nhau chui qua vòng người đi vào, không nghĩ tới nhìn thấy hai người máu chảy toàn thân.
"A Nhược!" Thương Thanh Đại vội gọi một tiếng nhưng Đỗ Nhược đã ngồi xổm xuống, tay trái đặt lên cổ tay người phụ nhân kia.
"Phu tử, nàng chảy máu rất nhiều, mạch đập quá yếu."

Thương Thanh Đại cũng ngồi xổm xuống, tìm cổ tay tiểu cô nương nằm trong lòng ngực người phụ nhân, nghiêm mặt nói: "Bị thương rất nặng, cần phải mau giúp các nàng bảo vệ khí huyết."
"Ca ca!"

Đỗ Nhược đột nhiên ngẩng đầu nhìn Đỗ Trọng.

Đỗ Trọng sửng sốt, "A?"
"Thu thập xe ngựa, chúng ta mau dẫn các nàng trở về thành." Đỗ Nhược vội vàng nói một câu.

Đỗ Trọng vội vã gật gật đầu, xoay người chuẩn bị đến ôm người phụ nhân kia.

Thương Thanh Đại nhanh hơn hắn một bước, đem tiểu cô nương trong ngực phụ nhân kia bế lên, đột nhiên mi tâm nhíu lại, hít một hơi.
"Phu tử, ngươi làm sao vậy?" Đỗ Nhược phát hiện Thương Thanh Đại khác thường.

Thương Thanh Đại một tay nâng tiểu cô nương, làm cho tiểu cô nương ghé đầu vào vai của mình, tay kia giữ lấy tay tiểu cô nương, nhìn thoáng qua, lại nhìn thấy ngón trỏ của tiểu cô nương bị cái gì đó khoét thành một cái lỗ.
"A Nhược, ngươi nhìn trên người đứa nhỏ này có lưỡi dao sắc bén nào không?"

Đỗ Nhược vội vàng nhìn thoáng qua, trên lưng quần áo đều nhiễm máu có nửa phiến mảnh vỡ ngọc lưu ly, "Phu tử, trên người đứa nhỏ này có mảnh nhỏ ngọc lưu ly."

Thương Thanh Đại cuối cùng hiểu được, vì sao mạch đập tiểu cô nương này lại mỏng manh như vậy, "A Nhược, phải nhanh, nơi này chúng ta không cứu được các nàng."
"Ân! Phu tử, ngươi phải cẩn thận chút."

Thương Thanh Đại thoáng nhìn phía dưới, cẩn thận tránh mấy mảnh vỡ ngọc lưu ly kia, ôm tiểu cô nương đi tới xe ngựa.

Nhóm người vây xem có mấy người đi theo vài bước, có người cảm thấy đã không còn gì náo nhiệt để nhìn, liền tiếp tục con đường của mình.

Đỗ Trọng cố hết sức đem phụ nhân kia ẫm vào xe ngựa, quay đầu lại nói: "Phu tử, muội muội, các ngươi nhanh chóng lên xe."
"Không, ngươi đem các nàng vào thành trước, tìm đại phu trị liệu, chở thêm chúng ta, con ngựa không đủ sức, sẽ chạy chậm." Thương Thanh Đại phân phó xong, nói với Đỗ Nhược, "A Nhược, ngươi theo ta đi bộ trở về thành."
"Vâng, phu tử."

Thương Thanh Đại cũng ôm tiểu cô nương vào thùng xe, nói với Trần Thủy Tô: "Dựa vào cước trình của ta và Đỗ Nhược, có thể chậm một chút, hẳn là một lúc lâu sau mới có thể trở về thành Lương Châu hội hợp cùng các ngươi."
"Ân." Trần Thủy Tô gật gật đầu.
"Đi nhanh đi." Thương Thanh Đại thúc giục một tiếng, đem màn xe thả xuống.
"Muội muội, phu tử, các ngươi cẩn thận chút." Đỗ Trọng lo lắng dặn dò một câu, cầm lấy dây cương, điều khiển ngựa quay đầu, liền đánh xe hướng thành Lương Châu.
"Phu tử, ta xem xem."

Xe ngựa còn chưa đi xa, Đỗ Nhược liền đau lòng cầm tay Thương Thanh Đại, xem xét vết thương cho nàng, nhíu mày, lấy một cái khăn từ trong lòng ra, cẩn thận băng bó vết thương lại.

Thương Thanh Đại mím môi khẽ cười nói: "Vết thương nhỏ thôi."
"Vết thương nhỏ cũng là bị thương trên người, đau ở..." Đỗ Nhược thiếu chút nữa nói ra, chợt giật mình ở đây còn là trên đường sơn đạo, người đến người đi, nàng chỉ có thể nhịn lại, không nói tiếp.
"Nơi này, đúng hay không?" Ánh mắt Thương Thanh Đại hướng ngực Đỗ Nhược liếc liếc mắt một cái.

Đỗ Nhược gật đầu thật mạnh.
"A." Thương Thanh Đại đột nhiên cười sâu, tay kia gắt gao nắm tay trái Đỗ Nhược, "Chúng ta mau chạy đi trở về đi."
"Được." Đỗ Nhược cũng khẽ cười một tiếng, cùng Thương Thanh Đại đi về hướng thành Lương Châu.

Nhưng một màn này, hoàn toàn bị Trần Thủy Tô nhìn thấy rành mạch.
"Phu tử và tiểu Nhược... Đây...Đây là..."

Trần Thủy Tô tính vén rèm nói thêm vài câu, rằng sẽ quay về khách điếm mấy ngày trước từng ở để hội hợp. Lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn như vậy.

Nàng chưa bao giờ nhìn thấy Thương phu tử ôn nhu cười xinh đẹp như vậy, càng chưa từng thấy tiểu Nhược ôn nhu đau lòng như thế.

Hai người vô cùng thân thiết như vậy, rồi lại tình nồng mật ý như thế.

Bên trong đầu Trần Thủy Tô hồi tưởng lại đêm qua trên mặt hai người đỏ ửng.

Nếu không phải là bởi vì khắc khẩu, kia...

Kia... Liền chỉ có thể là...

Trần Thủy Tô không dám suy nghĩ miên man thêm, nàng cảm thấy đây chỉ là suy đoán hoang đường chỉ có trong ghi chép linh tinh hoặc là lời đồn đãi bên trong truyện mới có.

Như thế nào sẽ xảy ra trên người phu tử nàng kính trọng và bạn học cũng là tỷ muội tiểu Nhược?

Rốt cục, nàng cùng Đỗ Trọng đem hai người bị thương nặng đến y quán trị liệu, xem như cứu hai mạng người.

Chờ Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược cùng bọn họ hội hợp, liền quay về khách điếm họ từng nghỉ chân. Bọn họ chuẩn bị ở lại một ngày, chờ hai người kia thức tỉnh, tặng các nàng chút bạc, đợi sắp xếp mọi chuyện xong, sau đó bọn họ sẽ lại rời thành Lương Châu.

Lúc ăn cơm, Trần Thủy Tô và Đỗ Trọng đăm chiêu lặng lẽ đánh giá hai người. Tuy Thương Thanh Đại và Đỗ Nhược phát hiện nhưng cũng không muốn vạch trần bọn họ. Nhưng mà trong lòng ăn ý với nhau, khi ở chung thì càng lạnh nhạt một chút so với bình thường.

Màn đêm buông xuống, dùng xong cơm chiều, mấy người đều tự trở về phòng.

Trần Thủy Tô từ trước đến nay đều không nhịn nói được, nàng dán đến bên người Đỗ Nhược, nhỏ giọng nói: "Tiểu Nhược, ta có chút chuyện muốn hỏi ngươi."
"Tốt, ngươi hỏi." Đỗ Nhược gật đầu cười khẽ.
"Một mình hỏi ngươi thôi, được không?"
"Này... Được rồi..."

Đỗ Nhược nhìn thoáng qua Thương Thanh Đại, liền đi theo Trần Thủy Tô đi ra khỏi phòng.

Trần Thủy Tô cảm thấy khách điếm nhiều người thật sự là rất ồn, kéo tay Đỗ Nhược, một đường đi ra khỏi khách điếm, đi vào bên trong chợ.
"Thủy Tô, nguyên lại ngươi muốn ta cùng ngươi đi chơi a?" Đỗ Nhược kinh hô một tiếng.

Trần Thủy Tô lắc lắc đầu, nhìn nhìn chung quanh, phát hiện bên kia có quán trà ít người, liền kéo Đỗ Nhược đi vào, tìm một góc ngồi xuống, nói với lão bản: "Lão bản, tùy tiện đem một bình trà lên."
"Được!"

Lão bản cũng nhanh nhẹn, vài cái liền đem ấm trà cùng hai cái chén đặt trước mặt Trần Thủy Tô và Đỗ Nhược, "Hai vị cô nương chậm dùng, tiểu điếm nơi này còn có..."
"Được rồi." Trần Thủy Đô chặt đứt lời giới thiệu của lão bản.

Lão bản nhìn sắc mặt cô nương không tốt, cũng không tốt trêu chọc, liền biết điều lui xuống.

Đỗ Nhược cảm thấy hôm nay Trần Thủy Tô thật là kỳ quái, "Thủy Tô, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?"

Trần Thủy Tô lại nhìn xem người qua đường chung quanh, đưa tay châm chén trà cho Đỗ Nhược, đặt trước mặt Đỗ Nhược, nghiêm mặt nói: "Tiểu Nhược, ngươi có coi ta là t muội tốt, bạn thanh mai trúc mã cùng lớn lên hay không?"

Đỗ Nhược gật gật đầu.

Trần Thủy Tô thanh thanh giọng, "Ta đây nếu hỏi ngươi chút chuyện, ngươi có nguyện thành thật trả lời ta?"

Đỗ Nhược gật gật đầu.

Trần Thủy Tô lại nhìn thoáng người qua đường chung quanh, giọng đột nhiên nhỏ đi rất nhiều, "Ngươi... Chính là... Thích phu tử?"

Đỗ Nhược cứng ngắc tại chỗ, nhất thời không biết trả lời như thế nào.

Trần Thủy Tô nhìn bộ dáng của nàng, trong lòng đã có thể khẳng định tám phần, nàng gấp đến độ đá một cái vào tiểu Nhược đang không nói lời nào, "Nói chuyện với ngươi a!"
"Phu tử... Là một người tốt như vậy... Rất nhiều người đều thích nàng a..." Đỗ Nhược cũng không trả lời thẳng vào câu hòi của Trần Thủy Tô, "Ngươi... Ngươi cũng không phải thường nói thích phu tử sao?"

Trần Thủy Tô mãnh liệt lắc lắc đầu, nghiêm túc nói: "Ta nói thích, không phải là cái loại thích kia! Thích mà ta hỏi là loại yêu thương kia!"
"Thủy Tô..." Đỗ Nhược biết hôm nay không có biện pháp giả ngu như trước, nàng lẳng lặng nhìn Trần Thủy Tô, nặng nề mà gật gật đầu.

Trần Thủy Tô khiếp sợ vô cùng nhìn Đỗ Nhược, "Ngươi... Ngươi cũng biết... Đây là chuyện..."
"Chuyện hoang đường sao?" Đỗ Nhược bình tĩnh hỏi một câu.

Trong lòng Trần Thủy Tô rối bời, nàng không biết nên nói cái gì, còn lo lắng tương lại phu tử và Đỗ Nhược nên làm thế nào cho phải?

Đỗ Nhược cũng châm một ly trà cho Trần Thủy Tô, nàng thản nhiên nói: "Thủy Tô, hơn một năm rồi, ta cùng phu tử trải qua hoạn nạn cùng nhau, trải qua sinh tử, trong lòng sớm tràn đầy hình bóng lẫn nhau, nếu ta cùng phu tử đổi thành nam nữ bình thường, ngươi còn có thể cảm thấy việc này hoang đường không?"
"Nhân luân cương thường như thế, phu tử thủy chung là trưởng bối, mặc dù là nam nữ bình thường, cũng là đại nghịch bất đạo a!" Trần Thủy Tô đau lòng nhìn Đỗ Nhược, lắc đầu lo lắng nói, "Ta... Ta không muốn nhìn các ngươi bị chỉ trích, ta không muốn các ngươi có việc, ngươi có biết hay không?!"

Đỗ Nhược lắc đầu, mỉm cười nói: "Thủy Tô, cảm ơn ngươi."

Trần Thủy Tô trừng mắt nhìn Đỗ Nhược một cái, "Ngươi nói cảm ơn ta làm cái gì?"

Đỗ Nhược cười nhẹ, "Mặc kệ ta làm cái gì, ngươi đều là người vĩnh viễn lo lắng nhất cho ta, Thủy Tô."

Đáy lòng Trần Thủy Tô lại ấm áp, nàng cười khổ nói: "Lo lắng hữu dụng sao? Tiểu Nhược ngốc, ngươi cũng biết con đường này của ngươi và phu tử rất khó đi?"
"Ta biết."
"Vậy ngươi còn..."
"Rốt cục gặp được một người hiểu ta, đau ta, yêu con người ta, ta vì sao không cùng nàng đi qua mưa gió cả đời đây?" Đỗ Nhược cười đến sáng lạn, "Phu tử không biết khổ, ta cũng cảm thấy không khổ, Thủy Tô, ta thực tình muốn cùng phu tử tế thế giang hồ, làm nghề y một đời."

Trần Thủy Tô trầm mặc không nói, nàng có thể thấy rõ trong mắt Đỗ Nhược, sáng ngời như vậy, không có nửa điểm mê ly, cũng không có nửa điểm chần chờ.
"Ta đột nhiên cảm thấy được sau khi lớn lên, rất nhiều thứ đều thay đổi, đều biến thành bộ dáng ta không thích." Trần Thủy Tô ưu thương nhẹ nhàng thở dài, cầm lấy chén trà, uống một ngụm trà ấm.
"Lòng người không thay đổi là tốt rồi." Đỗ Nhược cũng uống một ngụm trà, hí mắt nhẹ nhàng cười.

Còn có thể nói cái gì đây?

Từ nhỏ đến lớn, chuyện tiểu Nhược đã quyết định, chưa từng có thay đổi.

Thân là tỷ muội tốt, nếu không khuyên được nàng, kia liền chỉ có... Bồi nàng điên một lần đi.

Đột nhiên suy nghĩ thông suốt, Trần Thủy Tô cảm thấy việc này cũng không giống như chuyện hoang đường gì không tốt, phu tử là mỹ nhân thập toàn thập mỹ như vậy bị tiểu Nhược nhà mình lừa gạt, nàng thân là tỷ muội tốt của tiểu Nhược, hẳn là cảm thấy kiêu ngạo mới phải.

Nhưng mà...

Trần Thủy Tô lại hít một tiếng, nhíu mày nói: "Tiểu Nhược, ta còn lo lắng cho các ngươi..."
"Lo lắng cái gì?"
"Phu tử... Dù sao cũng là Đại tiểu thư Linh Xu Viện... Bệ hạ... Năm nay tháng tám, Bệ hạ... vẫn là tuyển tú..."
"..."

Tươi cười trên mặt Đỗ Nhược nháy mắt cương cứng.

Trần Thủy Tô đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Đỗ Nhược, "Tiểu Nhược, nếu việc này đã thật sự xảy ra, ngươi cùng phu tử nên làm cái gì bây giờ đây?"
"Nàng... Nếu nàng trốn không thoát kiếp này... Ta đây liền vào Thái Y Viện bồi nàng..." Đỗ Nhược kiên định mở miệng, nhìn Trần Thủy Tô, "Ta cùng phu tử, nàng đi nơi nào, ta liền đi nơi đó."
"Tiểu Nhược ngốc, hôm nay ta mới biết được, lá gan ngươi thật lớn." Trần Thủy Tô nhướng mày trừng Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược ngạc nhiên nhìn nàng, "A?"

Trần Thủy Tô đè thấp giọng, ngữ khí lại như sợ hãi than, "Ngươi gạt mất tâm đại mỹ nhân như phu tử không nói, ngươi còn dám cùng Bệ hạ tranh mỹ nhân, ngươi nói ngươi không phải là lá gan lớn sao?"
"Ta..."
"Đừng sợ! Có Thủy Tô ta đây!" Trần Thủy Tô ôm bả vai Đỗ Nhược, cười khổ nói, "Trước đây ngươi giúp ta nhận không ít thước bản, trưởng thành, nên có ta giúp ngươi!"
"Thủy Tô, việc này có thể bị tội rơi đầu, ta không muốn đem ngươi liên lụy vào."
"Nếu ngươi rơi đầu, ai cùng ta ôn bài a? Bình thường ngươi đần độn, nếu ta không giúp ngươi, còn ai có thể giúp ngươi? Nga, không đúng."
"Ân?"
"Là giúp các ngươi." Trần Thủy Tô hí mắt cười, "Về sau ở Linh Xu Viện, ta cũng có chỗ dựa vững chắc rồi! Hừ hừ."
"Thủy Tô..."
"Mấy lời khách sáo trong lòng đừng nói!"

Trần Thủy Tô chặt đứt lời nói Đỗ Nhược, đột nhiên nghiêm túc nói: "Ngươi còn nhớ Tống Vương điện hạ không?"
"Ân."
"Hắn rất đáng thương, đã hơn một năm, tương tư thành tật, mỗi ngày nhốt chính mình trong phòng, vẽ tranh người trong lòng, sau đó lại đốt hết, lặp đi lặp lại, mọi người đều nói hắn điên rồi."
"Đây..."
"Tuy rằng ta cũng sợ chết nhưng ta càng sợ thấy ngươi và phu tử trở thành như vậy."

Trần Thủy Tô chân thành nói xong, phát hiện đáy mắt Đỗ Nhược ẩn ẩn nước mắt nổi lên, nàng tùy tiện cười nói: "Sợ nhất cái dạng này của ngươi, đến đến đến, ta cho ngươi lau lau."
"Không cần." Đỗ Nhược vội vàng xoa xoa mắt mình, bật cười.
"Như vậy mới ngoan." Trần Thủy Tô cười nhẹ nói xong, đột nhiên vươn ngón út, "Đến, chúng ta làm ước định."
"Ước định cái gì?"
"Về sau trong lòng ngươi có việc, không được phép gạt ta, chúng ta là t muội tốt, không phải xưng hô như vậy là xong, mà là t muội cả đời."
"Được."

Đỗ Nhược vươn ngón út tay trái, móc lấy ngón út Trần Thủy Tô, "Cả đời, t muội tốt."
"Được!"

Hai người nhìn nhau cười, nhếch miệng bật cười.

Nhân gian này vốn là những lời hứa tầm thường, nhưng đối với Đỗ Nhược và Trần Thủy Tô mà nói sẽ là tỷ muội một đời trân quý nhất.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: lời nói thường thường đơn giản nhất, mới là lời hứa hẹn khó làm được nhất.
Định nghĩa t muội rất đơn giản nhưng trên thế giới để làm được lại rất ít. Hy vọng mỗi người đều có thể gặp được một người t muội tốt sẽ vì ngươi lo lắng, thực tâm ưu sầu cho ngươi.
Đôi lời: Aww... đọc suy nghĩ của tác giả, mình cũng cảm thấy tác giả nói rất đúng. Gặp được một người bạn có thể làm chị em tốt rất khó. Nhưng may là mình có đến mấy người. :))) Mỗi mình có bồ, còn tụi nó do khó tính nên còn độc thân. =)))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play