Bên trong ngõ nhỏ tối tăm, trời vừa tạnh mưa, trong hố nhỏ sâu sâu cạn cạn tích nước. Mấy gã đàn ông mặc đồ đen, cầm súng, lúc đi ngang đầu hẻm, gã đàn ông cầm đầu nói: "Chia nhau ra tìm, nhất định phải tìm cho Trịnh Khuynh!"
"Vâng." Mấy gã còn lại nhận lệnh chia nhau ra tìm.
Mãi đến khi gã đàn ông kia rời đi rồi, Trịnh Khuynh mới thoáng yên tâm. Trước kia Trịnh Dương xảy ra chuyện, cô đối với Lương Dật Thanh, lại là cầu lại là nói lý, mới cứu được Trịnh Dương đang hấp hối dưới họng súng. Cô đáp ứng Lương Dật Thanh về sau tuyệt đối sẽ không đối đầu với Lương thị, Trịnh Dương cũng sẽ không xuất hiện ở trước mặt bọn họ. Mà Trịnh Dương thành ra như vậy, đoán chừng sẽ ngồi trên xe lăn hết quãng đời còn lại. Lương Dật Thanh nhìn thấy Trịnh Khuynh cứu được Lương Thư Hàm, Tòng Thanh Vũ cũng không mất mạng trong vụ nổ, nhẫn nhịn chán ghét trong lòng, miễn cưỡng đáp ứng.
Nào biết đâu, Trịnh Dương biến thành như vậy, thế lực đối địch trong ngoài tổ chức bắt đầu liên hợp lại với nhau, đối địch với cô. Hôm nay lúc đi ra ngoài, cô chủ quan, đi nửa đường lại bị đuổi giết. Trên vai cô lĩnh một vết thương, trên lưng bị chém một dao, nếu như bị phát hiện, khẳng định chỉ còn một con đường chết mà thôi.
Cô mạnh mẽ khởi động thân thể, chạy nhanh khỏi nơi này. Chẳng qua là đi chưa được mấy bước, chân cô liền mềm nhũn, tê liệt ngã xuống trong ngõ nhỏ tối tăm.
Hàng Vũ Tình mang túi xách cùng bàn vẽ, buổi tối vừa đi dạy học xong. Nàng đang đi về nhà, trong ngõ nhỏ chỉ có một cái đèn lờ mờ, nàng nhất thời không nhìn kỹ, dưới chân đá phải một thứ gì đó. Nàng cả kinh, trấn định lại ngồi xổm xuống, mắt nàng vừa khôi phục thị lực không lâu, nhìn thứ gì đó vẫn chưa rõ ràng. Mượn ánh sáng điện thoại trong tay để nhìn, mới biết được là một người, hoặc là một cô gái toàn thân đầy máu.
Lá gan Hàng Vũ Tình không lớn, theo bản năng mà muốn mặc kệ, mau chóng rời đi. Nhưng đi được vài bước, tâm vẫn có chút không đành lòng. Thấy chết mà không cứu, vẫn không tốt cho lắm. Suy nghĩ một chút, lại quay lại rồi trở về, nàng như thế nào cũng không nghĩ tới, nàng quản việc không lâu, đem Trịnh Khuynh đại phiền toái này khiêng về bên cạnh mình.
Qua rồi một đoạn thời gian, Triệu thị cao thấp vội thành một mảnh.
"Đây là sao?" Mấy nhân viên mới đến hỏi, "Từ hôm qua bắt đầu liền thần hồn nát thần tính?"
"Đại tiểu thư lại trở về rồi, cô ấy nổi danh nghiêm khắc, nếu như bị cô ấy bắt được một lỗi nhỏ, cậu có khả năng cuốn gói rời đi đó." Một nhân viên lâu năm nói.
Những người mới nuốt một ngụm nước bọt: "Khủng bố như vậy sao?"
"Thiết diện vô tư."
Điều này khiến những người mới cũng trở nên khẩn trương, vội vàng bỏ tâm hồn nhiều chuyện xuống, an tâm đi làm công tác của mình.
Triệu Y Cách mặc trang phục chức nghiệp đơn giản, không kiêu ngạo không siểm nịnh, như ngày xưa đi vào đại sảnh, sau đó đi thang máy, đi đến phòng làm việc lúc trước của mình. Tiểu thư ký bên cạnh đã đổi người khác, đối mặt với tổng giám đốc ăn nói có ý tứ, trong lòng thấp thỏm không yên vô cùng, mười ngón tay đều xoắn cùng một chỗ.
Chờ Triệu Y Cách đi vào phòng làm việc, nói với tiểu thư ký: "Cô đi ra ngoài trước đi, tôi có việc sẽ gọi cô." Tiểu thư ký mới xem như bình phục một chút tâm tình khẩn trương cao độ.
Thứ đầu tiên Triệu Y Cách nhìn thấy là bức tranh màu nước treo trước sofa, nàng nhớ rõ, lần đầu tiên gặp Tòng Thanh Vũ, cô chính là nhìn bức tranh màu nước này rất chăm chú. Khi đó, trong đôi mắt Tòng Thanh Vũ ẩn giấu thứ gì đó, giống như cô đã dung nhập vào trong bức tranh kia vậy, có lẽ nói, cô xuyên qua bức tranh tưởng nhớ điều gì đó. Bởi vì, trong đôi mắt cô tồn tại ưu thương nhàn nhạt. Khi đó nàng không rõ trong mắt Tòng Thanh Vũ là tâm tình gì, nhưng hiện tại nàng đã hiểu. Cô đang nhớ đến bạn gái cũ của mình.
Là Trần Thần Tĩnh vẽ, hoặc là bên trong bức tranh có hồi ức của cô, cho nên Tòng Thanh Vũ khi đó ưu thương như vậy. Triệu Y Cách cũng nhớ rõ, khi cặp mắt kia Tòng Thanh Vũ nhìn về phía mình lập tức, lại không tìm bất kỳ dấu vết ưu thương nào, còn mang một nụ cười có chút ấm áp ôn hòa, rất sạch sẽ lại mang theo một chút mông lung, giống như là ánh mắt trời xuyên qua rèm cửa vào buổi trưa, ấm áp mông lung đến không chân thật. Nàng thật sự hoài niệm Tòng Thanh Vũ đơn thuần như vậy, sạch sẽ như vậy. Chẳng qua là về sau, Tòng Thanh Vũ bị cừu hận che mắt, trong mắt cô, rút cuộc không tìm đôi mắt thanh tịnh như thế.
Chỉ là nghĩ đến, Triệu Y Cách liền khó chịu. Nàng dời mắt khỏi bức tranh, ngồi xuống ghế làm việc, cũng không biết Tòng Thanh Vũ thế nào. Nàng vén ống tay áo lên, nhìn cánh tay của mình, phía trên lưu một vết sẹo thật dài. Đó là mấy tháng trước, lúc cứu Tòng Thanh Vũ lưu lại.
Ngày đó, nàng gặp được Tòng Thanh Vũ, nói với cô một lời cuối cùng. Cứ việc Tòng Thanh Vũ như trước phủ nhận bản thân mình có lý do bất đắc dĩ qua lại với Hạ Tri Thu. Nhưng nàng không tin, loại chuyện khẩu thị tâm phi này, mỗi người đều làm. Nàng nói, "Tôi muốn làm cái gì, em cũng không quyền can thiệp." Nàng muốn chân tướng, nếu như Tòng Thanh Vũ không nguyện ý nói cho nàng biết, vậy tự nàng sẽ đi thăm dò rồi.
Triệu Y Cách phái người theo dõi Tòng Thanh Vũ, chẳng qua là không nghĩ tới, vừa mới đuổi kịp, Tòng Thanh Vũ liền xảy ra chuyện —— bị Trịnh Dương bắt đi. Người đàn ông được phái đi dưới chỉ thị của Triệu Y Cách, báo cáo nhanh cho Lương Mộng Hàm.
Hạ Tri Thu và Trịnh Dương đi rồi, nàng lo lắng, vừa đi vào nhìn, người bên cạnh nói có bom, nàng luống cuống. Để người đập khóa sắt ra, nhưng thời gian đã không còn nhiều lắm, hai người hợp lực vẫn không mở xích ra được. Vốn có một đội người đi theo nàng, nhưng vì không muốn Trịnh Dương phát hiện, nàng chỉ dẫn theo một người lặng lẽ giấu núp sau nhà kho. Sau nhà kho là một mảnh bụi cỏ dại, còn có cây khô cùng phế liệu vứt đi, trên cánh tay cùng trên đùi nàng đều xuất hiện những lỗ hổng lớn nhỏ.
"Đại tiểu thư, mau đi thôi, còn mấy phút nữa bom sẽ nổ rồi." Người nọ khuyên nhủ. Vốn có thể dùng súng, nhưng mà cây cột quá nhỏ, mà dây xích lại quấn quá chặt, không dám tùy tiện ra tay, sợ lỡ tay đả thương Tòng Thanh Vũ.
"Anh đi trước, tôi không thể cô ấy chết trong này được." Triệu Y Cách cự tuyệt.
"Nhưng không còn nhiều thời gian, cô không thể mở ra được." Người đàn ông kia coi như có lương tâm.
"Chờ một chút, nhất định có cách. Nếu như thời điểm còn hai phút, lại không còn cách nào, vậy nổ súng đi. Nếu, anh sợ chết, cứ đi trước."
Người đàn ông không thể tránh được, lại không thể mặc kệ Triệu Y Cách, chỉ có thể cùng Triệu Y Cách chia nhau tìm kiếm công cụ.
Chẳng qua Triệu Y Cách không nghĩ tới Tòng Thanh Vũ nói chuyện, còn hỏi nàng "Nhanh như vậy trở lại rồi", nhưng đáng hận chính là, đồ khốn Tòng Thanh Vũ này lại còn nói: "Hạ Tri Thu, vậy cô còn trở lại làm cái gì? Không biết rất nguy hiểm sao?"Đúng là kẻ tổn thương người! Hạ Tri Thu, Hạ Tri Thu! Người phụ nữ này đã vĩnh viễn cái tên đầu trong danh sách đen của Triệu Y Cách.
Món nợ này, nếu có thể sống trở ra, nàng nhất định phải tính cho rõ ràng.
Cũng may tìm được vài cái búa rỉ sét, Triệu Y Cách vừa gọi người đàn ông kia đến, vừa tự mình đập. Chẳng qua là, khí lực của nàng thật sự rất nhỏ.
"Để tôi!"
"Anh cẩn thận, " Triệu Y Cách dặn dò, "Tận lực đừng làm cô ấy bị thương." Người đàn ông kia nghe xong nửa câu đầu cảm thấy còn rất vui mừng, chẳng qua là nửa câu sau hoàn toàn phá vỡ tâm tình tốt đẹp của anh ta.
May là anh ta không nổi khùng, cố gắng cả buổi, cuối cùng cũng chặt đứt được dây xích. Cũng kịp chạy khỏi nhà kho trước khi bom nổ.
Chẳng qua là, giúp Tòng Thanh Vũ lấy dây xích ra, Triệu Y Cách nhất thời không xem xét kỹ, đầu xích đứt rời tạo một vết rách thật dài trên cánh tay, ngay lúc đó máu chảy rất lợi hại. Cũng may người đã bình an vô sự rồi.
Triệu Y Cách nhìn vết sẹo kia, những vết thương nhỏ khác đã sớm tốt hơn, cũng không có lưu lại dấu vết, duy chỉ có vết sẹo này, vẫn luôn ở đây. Nhưng không quan trọng, coi như là một kỷ niệm đi.
So sánh với đó, Tòng Thanh Vũ chịu khổ hơn nhiều. Nàng biết rõ Tòng Thanh Vũ thiếu chút nữa chết, nàng cũng biết cô cùng một chỗ với Hạ Tri Thu là bất đắc dĩ, đều là cô gieo gió gặt bão!
Nghĩ đến điều này, nàng vẫn hận Tòng Thanh Vũ. Hận Tòng Thanh Vũ lợi dụng tình cảm của mình đối với cô, chỉ vì giúp cô báo thù, điểm đó, nàng khó có thể để xuống đọc. Càng đáng giận là, ngày đó tại nhà kho, cô ngay cả mình cũng không nhận ra, trong lòng nghĩ lại là an nguy của Hạ Tri Thu.
Không thể tha thứ, không thể nhẫn nhịn. Cho nên, lúc Triệu Y Ninh nói nàng đi gặp Tòng Thanh Vũ nàng đã cự tuyệt, nàng kiêu ngạo, ở trước mặt người khác, nàng không bỏ xuống được. Nhưng nào cam lòng Tòng Thanh Vũ? Đêm hôm khuya khoắt vẫn chịu đựng thương tổn trên cánh tay, một mình lén lút đến bệnh viện thăm cô.
Triệu Y Cách chính là như vậy, không thể buông bỏ, lại không để mặt mũi xuống được. Đau lòng muốn chết, buồn bực trong lòng. Rõ ràng là nàng cứu được Tòng Thanh Vũ, nàng cũng không nói với bất kỳ ai; trong khoảng thời gian này rõ ràng rất lo lắng Tòng Thanh Vũ tổn thương, lại cứng rắn nhịn xuống khát vọng trong lòng, không chủ động đến thăm cô.
Dù cho đã qua lâu như vậy, Triệu Y Cách cũng biết mình như vậy là rất ngây thơ, nhưng nghĩ đến chuyện của Hạ Tri Thu và Tòng Thanh Vũ, vẫn tức giận không nhẹ. Nàng đứng dậy, khó chịu dạo bước trong phòng. Nàng sợ tiếp tục như vậy, nàng rất nhanh sẽ nhịn không được đi tìm Tòng Thanh Vũ. Thật sự không có tiền đồ!
Đúng lúc này, có người gõ cửa.
"Vào đi." Cô tức giận ngồi vào ghế.
Tiểu thư ký theo bản năng nuốt một ngụm nước bọt, cẩn thận từng li từng tí đi đến.
"Tổng giám đốc, hồng trà của chị." Tiểu thư ký đem hồng trà để lên bàn.
"Hồng trà?" Triệu Y Cách nhíu mày lại.
Tiểu thư ký cho rằng chọc giận Triệu Y Cách rồi: "Có vấn đề gì sao ạ?" Người kia rõ ràng nói với mình tổng giám đốc chỉ uống hồng trà mà.
"Ai bảo cô mang vào?" Nàng uống hồng trà chỉ có thư ký trước kia và Tòng Thanh Vũ biết rõ.
Tiểu thư ký nhìn phản ứng của nàng, trong lòng càng luống cuống: "Là có người nói cho em biết chị quen uống cái này, nếu như... Nếu như chị không thích..."
"Tôi đang hỏi cô, là ai nói cho cô?"
"Vâng... Là một cô gái."
"Trông như thế nào?"
"Tóc dài, rất gầy, rất trắng, vóc dáng cùng chị không sai biệt lắm."
"Có cười híp mắt với cô không?" Triệu Y Cách có tính toán.
"Vâng..." Thái độ khá tốt.
Triệu Y Cách chợt từ trên ghế đứng dậy: "Đồ vô lại!" Nàng nhẹ mắng, thói quen khắp nơi câu dẫn bé gái thật sự một chút cũng không thay đổi. Nói xong, nàng liền bước nhanh ra cửa.
Tiểu thư ký cho rằng nàng mắng mình là đồ vô lại, sợ đến mức run cầm cập, đảo mắt nhìn thấy Triệu Y Cách đi mất rồi, cô cảm thấy, mình nhất định sẽ bị cách chức. Nghe lời của cô gái kia, thật sự là khổ tám đời rồi.
Tòng Thanh Vũ thừa lúc vào thang máy đi xuống lầu, sau đó chậm rãi đi đến đại sảnh. Ngay lúc cô vừa bước bậc thang: "Tòng Thanh Vũ!" Thanh âm tức giận trong trẻo lạnh lùng truyền đến.
Vẫn bị phát hiện rồi.
Tòng Thanh Vũ chậm chạp xoay người, chỉ thấy cái người quen thuộc kia trợn mắt lên, trên mặt mang theo biểu lộ giận dữ như lúc mới gặp, rất thú vị cũng rất đáng yêu.
"Chào tổng giám đốc." Cô bày ra một nụ cười không tính là sáng lạn.
Triệu Y Cách nhìn khuôn mặt cô gầy đi không ít, trong lòng khó có thể kiềm chế được phát ra chua xót, rất nhanh liền ướt con mắt. Dưới ánh mặt trời Tòng Thanh Vũ, đã lâu không gặp.
Nàng rất may mắn, Tòng Thanh Vũ ban đầu, lại trở về rồi.
CHÍNH VĂN HOÀN
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT