Trịnh Khuynh nhìn nhìn phía sau, khá tốt không có người đuổi theo, nhưng theo tình huống lúc này, cô và lão già nhà mình không xong rồi. Cô nghĩ không thông, cả ngày chỉ biết mỗi báo thù, thú vị như thế sao? Nếu thật sự yêu mẹ như vậy, năm đó ông ta nên tự mình... Được rồi, ba của mình, miệng vẫn nên tích đức một chút.
"Thả cô nhóc ra." Trịnh Khuynh nói với hai thủ hạ giữ Lương Thư Hàm.
Lương Thư Hàm xoa xoa cánh tay, cặp mắt long lanh căm tức nhìn Trịnh Khuynh.
"Nhìn tôi như vậy làm gì? Tôi là ân nhân cứu mạng của em đó." Trịnh Khuynh dừng bước lại, ôm lấy hai tay, thú vị nhìn đứa nhóc.
"Ai mà thèm!" Lương Thư Hàm nhếch môi, "Nếu cô muốn cứu người thật, vì sao không cứu chị tôi ra cùng chứ?"
Đứa bé này đối với việc cô không cứu Tòng Thanh Vũ oán niệm rất sâu à nha.
"Nếu như em muốn ba của em chết trong tay lão già nhà tôi, lúc đó tôi có thể mang cô ta theo." Trịnh Khuynh dựa lên thân cây.
"Có ý gì?" Lương Thư Hàm hỏi.
"Nếu như tôi mang hai người đi cùng, lão già đó nhất định thẹn quá hoá giận. Nếu như đã không còn hai người làm yếu điểm, ông ta còn cái gì để uy hiếp ba của em đây hử? Ông ta nhất định sẽ giận lây sang Lương Dật Thanh, nói không chừng đập chết ông ấy tại chỗ." Tòng Thanh Vũ cũng cân nhắc đến điểm này, cho nên cô để Trịnh Khuynh mang Lương Thư Hàm đi trước. Tòng Thanh Vũ thật sự rất hận Lương Dật Thanh, nhưng thời điểm này lại rất suy nghĩ cho ông ta à nha.
"Hơn nữa, coi như muốn đem Tòng Thanh Vũ mang đi cùng, cũng phải có thời gian." Cô đến cả thời gian hỏi Tòng Thanh Vũ Hàng Vũ Tình ở nơi nào cũng không có, huống chi cắt đứt khóa sắt trên người cô ta.
Lương Thư Hàm cuối cùng cũng bình tĩnh một chút: "Nhưng, cô mang tôi đi rồi, khó đảm bảo gã khốn Trịnh Dương kia không xuống tay với bọn họ."
"Không biết. Nhưng ít ra sẽ không giết con tin. Chỉ có điều chị cô hoặc ba cô sẽ chịu không ít khổ." Về phần sẽ phải chịu ngược đãi gì, cô cũng không rõ ràng lắm. Ông già lắm thủ đoạn, thảm rồi.
Lương Thư Hàm nghe thấy trên mặt liền nổi lên lo lắng, Trịnh Khuynh không biết em đang suy nghĩ gì, mà sau Lương Thư Hàm xoay người quay lại.
"Ơ kìa..." Trịnh Khuynh vội vàng kéo em lại, "Em làm cái gì đó?"
"Tôi phải quay lại đó." Lương Thư Hàm nói, không thể bởi vì em mà khiến bọn họ chịu thương tổn, vậy thì quá ích kỷ.
"Tiểu tổ tông ơi, em đừng có ngu ngốc như vậy có được không?" Trịnh Khuynh thật sự không biết nói gì, "Lần này em quay lại đó chỉ tổ rước lấy phiền phức cho họ mà thôi. Tôi vất vả khổ cực mạo hiểm trở mặt với ba mình mà cứu em ra ngoài, em không thể tôn trọng thành quả lao động của tôi một chút sao?"
"Nhưng... Nhưng làm sao bây giờ?" Lương Thư Hàm nghĩ đến Lương Dật Thanh và Tòng Thanh Vũ liền gấp gáp, nước mắt đều nhanh chảy ra.
Trịnh Khuynh không đành lòng, thừa cơ ôm lấy đứa nhỏ vào trong lòng: "Nhìn hình dáng đáng thương này xem, đừng khóc nữa. Tôi đưa em đến chỗ Lương Mộng Hàm trước, sau đó lại nghĩ cách. Về phần cái ý tưởng ngu xuẩn phải quay lại đó, em cũng đừng có nghĩ đến nữa."
"Cô không phải con gái ông ta sao? Sao không giúp ba cô?" Lương Thư Hàm đối với lòng tốt của cô chẳng những không cảm ơn, ngược lại là nghi ngờ. Em luôn cảm thấy người phụ nữ yêu dã phóng đãng này, thoạt nhìn cũng không phải kẻ tốt.
Trịnh Khuynh chỉ cảm thấy họ Lương không có kẻ nào tốt đẹp. Tòng Thanh Vũ đi đem Hàng Vũ Tình giấu đi, sau đó lại đi lợi dụng mình, kết quả còn chưa kịp nói Hàng Vũ Tình ở đâu cho cô biết, Trịnh Dương đã trở lại rồi, bây giờ con nhóc này lại nghi ngờ lòng tốt của mình. Toàn là bạch nhãn lang!
"Ai mượn em tin hay không, tôi giao em cho Lương Mộng Hàm trước, sau đó em muốn thế nào, không liên quan đến tôi." Trịnh Khuynh phát hỏa, thật vất vả làm người tốt một lần, lại bị vũ nhục như thế, xem cô là gì! Phí sức lại chẳng có kết quả tốt, cô không muốn làm tiếp nữa. Về phần Hàng Vũ Tình vô lương tâm kia ở đâu, bắt về rồi sẽ tính sổ với nàng.
Tòng Thanh Vũ cảm thấy khí lực toàn thân đều mất hết, nếu không phải khóa quấn chặt lấy cô lên cột, cô hiện tại nhất định tê liệt trên mặt đất rồi.
Lương Dật Thanh nhìn thấy tình trạng sức khỏe của cô càng ngày càng xấu đi, lòng nóng như lửa đốt: "Trịnh Dương, đã nói là ân oán giữa tao với mày, mày đừng có tổn thương đến con cái."
"Ồ, bây giờ là người cha tốt nhỉ." Trịnh Dương mỉa mai, "Nếu như hai mươi mấy năm trước mày có lòng như vậy, cũng sẽ không thành ra như bây giờ."
"Rốt cuộc mày muốn như thế nào?"
Trịnh Dương nhìn nhìn Trương Thắng: "Trương Thắng rất thích phụ nữ xinh đẹp, con gái mày đứa nào cũng đẹp. Đứa này, tuy sức khỏe kém, lớn lên lại thanh lệ động lòng người. Trương Thắng, cậu thích không?"
Trương Thắng nước miếng đều muốn chảy xuống: "Thích chứ thích chứ..."
"Trịnh Dương, mày là tên cầm thú!" Lương Dật Thanh phát giác được ý đồ của Trịnh Dương, lửa giận trong lòng càng lớn, "Nếu mày dám động vào một sợi tóc của con bé, tao nhất định sẽ không bỏ qua cho mày."
"Nếu như hôm nay mày không đến đây, tao sẽ sợ mày, nhưng đừng quên, bây giờ bản thân mày cũng là tù nhân, ai cho mày dũng khí nói như thế?" Trịnh Dương cười nhạt xem thường.
Trương Thắng đã không thể chờ đợi được nữa: "Em có thể bắt đầu rồi chứ ạ?"
"Có thể chứ." Trịnh Dương ý cười đầy mặt, dáng vẻ chờ trò hay.
"Trịnh Dương..." Lương Dật Thanh trợn hai mắt lên, "Mày là đồ cầm thú..." Hai mắt ông rưng rưng, thống hận sự bất lực của mình.
"Có mắng chửi cũng vô dụng mà thôi." Trịnh Dương cười.
Ý thức Tòng Thanh Vũ dần dần nhạt đi, hiện tại cô chính là cá trên thớt, mặc người chém giết.
Trương Thắng đi đến trước mặt Tòng Thanh Vũ, bắt đầu cởi thắt lưng, nhưng mà tay vừa chạm tới dây thắt lưng, đoàng một tiếng, gã trừng mắt hai mắt, ngã xuống đất. Tòng Thanh Vũ bị tiếng súng là thanh tỉnh rất nhiều, mở mắt ra đã nhìn thấy trên ót Trương Thắng bị đạn bắn thủng, nơi gã ngã xuống, máu chảy trên đất.
Trịnh Dương khẽ giật mình, lập tức liền nhìn thấy Hạ Tri Thu giơ súng đứng ở chỗ không xa, sau lưng còn có một đám người.
Hạ Tri Thu đi đến bên người Tòng Thanh Vũ, đau lòng nhìn khuôn mặt tái nhợt của co: "Thanh Vũ..."
Tòng Thanh Vũ khó khăn nói: "Sao cô lại tới đây?"
Hạ Tri Thu có chút tức giận: "Chẳng lẽ chờ em chết rồi tôi đến nhận xác của em sao? Em có biết nếu tôi chậm chân một chút nữa, em..." Nàng tức giận đến mức nói không nên lời.
Trịnh Dương nói: "Tri Thu?"
"Là dượng à!" Hạ Tri Thu lạnh lùng nhìn Trịnh Dương, "Dượng đang làm gì vậy? Bắt bạn gái của con."
"Bạn gái? Không phải cô ta là người phụ nữ của Triệu Y Cách? Lúc nào thành bạn gái của con rồi?" Trịnh Dương hỏi.
"Triệu Y Cách? Nếu Triệu Y Cách thật sự yêu em ấy, thời điểm này tại sao lại không xuất hiện?" Hạ Tri Thu xem thường Triệu Y Cách, nguy nan trước mắt không thấy bóng dáng, người phụ nữ như vậy sao Tòng Thanh Vũ còn một mực với nàng ta?
"Tri Thu, con tốt nhất đừng xen vào chuyện này, đây là ân oán đời trước của dượng."
"Nếu như chỉ là ân oán đời trước, vậy dượng để con dẫn em ấy đi." Hạ Tri Thu chỉ quan tâm Tòng Thanh Vũ, Lương Dật Thanh vốn có ân oán với Hạ gia, chết thì chết.
"Không được." Trịnh Dương không hề nghĩ ngợi liền cự tuyệt.
Hạ Tri Thu nheo mắt lại: "Vậy đừng trách con vô lễ với dượng." Tòng Thanh Vũ không có khả năng ở lại chỗ này.
Trịnh Dương là lão hồ ly, sao để Hạ Tri Thu uy hiếp, ông dùng súng chỉ vào đầu Lương Dật Thanh: "Tri Thu, con tốt nhất nên rời khỏi chỗ này, bằng không thì dượng sẽ bắt vào đầu hắn."
Hạ Tri Thu hừ lạnh: "Dượng cứ làm đi, coi như là báo thù cho cô. Người đàn ông này, dùng để uy hiếp con làm cái gì?"
"Không, không được..." Trong cổ họng khô khốc của Tòng Thanh Vũ phát ra âm thanh.
"Tòng Thanh Vũ!" Hạ Tri Thu nghĩ không thông, người đàn ông như vậy còn quản ông ta làm cái gì.
Tòng Thanh Vũ yếu ớt lắc đầu. Tuy cô hận Lương Dật Thanh, đã từng muốn trả thù ông ta, nhưng từ trước đến này cô chưa từng nghĩ tới muốn Lương Dật Thanh chết. Hôm nay, nếu để cho Hạ Tri Thu mang mình đi, Lương Dật Thanh tất nhiên sẽ chết, điều này chẳng khác gì mình tiễn ông ta xuống hoàng tuyền. Cô có nguyên tắc làm người, dù cho cứu không được Lương Dật Thanh, cũng không thể bỏ mặc ông ta được.
"Dượng, bên ngoài đều là người của con. Coi như dượng không thả người, cũng đi không được." Hạ Tri Thu nói.
Trịnh Dương kéo Lương Dật Thanh: "Tri Thu, con nhất định làm như vậy, cũng đừng trách dượng vô tình."
"Dượng muốn thế nào?"
"Tất cả các người, theo dượng ra ngoài, để dượng rời khỏi chỗ này, nếu không, dượng sẽ giết hắn." Trịnh Dương nắm thật chặt súng trong tay.
"Con thả dượng đi là được, vì cái gì nhất định phải bảo con ra cùng?" Hạ Tri Thu hỏi.
Trịnh Dương âm hiểm cười: "Nhỡ đâu con phái người động tay chân thì sao?"
"Dượng!"
"Tri Thu, cô theo ông ta ra ngoài đi." Tòng Thanh Vũ nói.
Hạ Tri Thu hận đến mức tay đều phát run, cuối cùng nhìn nhìn Tòng Thanh Vũ vẫn thỏa hiệp: "Em đó! Chờ tôi quay lại cứu em."
Tòng Thanh Vũ nói: "Cô giúp tôi giết Trương Thắng, tôi đã vô cùng cảm kích cô rồi."
"Cảm kích tôi, về sau cứ ở bên tôi là được." Nói xong, Hạ Tri Thu nhẹ nhàng hôn lên môi cô.
Trịnh Dương không kiên nhẫn được nữa: "Rốt cuộc có đi hay không?"
"Đi là được."
Người xung quanh theo Trịnh Dương từ từ lui đi, đi đại khái 20 phút, Trịnh Dương thấy người phía trước dừng lại: "Chuyện gì?" Người phía trước nói: "Ông chủ, ngài xem..."
Trịnh Dương vừa chuẩn bị quay đầu lại nhìn, tay liền trúng đạn, tiếp theo hai bên đùi đều bị thương. Ông ta đau đến mức lập tức buông Lương Dật Thanh ra, ngã trên mặt đất. Người của Hạ Tri Thu thừa cơ tiến lên bắt lấy ông ta. Trịnh Dương bị thủ hạ của Hạ Tri Thu vây quanh, lập tức, không có cách nào thoát ra.
Lương Bách Hàm tiến lên cởi trói cho Lương Dật Thanh, Lương Dật Thanh sau khi đứng lên, chính là đánh Trịnh Dương.
Trịnh Khuynh thấy vậy, vội vàng tiến lên ngăn cản: "Dừng tay."
Lương Bách Hàm tuy hận Trịnh Dương, nhưng vì mặt mũi Trịnh Khuynh đành vội vàng kéo Lương Dật Thanh lui ra phía sau: "Ba, bình tĩnh một chút."
"Tên cầm thú này, con biết nó làm cái gì không?" Nghĩ đến vừa rồi ông ta để Trương Thắng đối xử với Tòng Thanh Vũ như vậy, ông liền hận không thể lập tức giết chết Trịnh Dương.
"Mặc kệ ông ta làm cái gì, ba cũng không thể đánh ông chết được." Lương Bách Hàm khuyên nhủ.
Lồng ngực Lương Dật Thanh phập phồng, chỉ thấy Trịnh Dương lau khóe miệng máu, đau đớn trên tay chân khiến ông ta nhe răng trợn mắt.
"Thanh Vũ đâu?" Lương Mộng Hàm hỏi.
Hạ Tri Thu nói: "Ở chỗ đó, bây giờ tôi đi cứu em ấy." Tuy Hạ Tri Thu cùng bọn họ là đối thủ, nhưng mà tâm cứu người lại giống nhau.
"Ha ha ha ha..." Mấy người vừa mới chuẩn bị đi, chỉ nghe thấy Trịnh Dương cười đến điên cuồng.
"Ông cười cái gì?" Lương Bách Hàm hỏi.
"Tôi khuyên các người tốt nhất đừng quay lại đó." Trịnh Dương cười tà.
Trịnh Khuynh đi qua đỡ ông ta, tuy cô cũng rất hận người đàn ông máu lạnh này, nhưng tốt xấu gì cũng là ba mình, như thế nào cũng phải chiếu cố. Trịnh Dương hất tay cô ra: "Tao thật sự nuôi không mày rồi! Dám liên hợp người ngoài đối phó tao."
Vẻ mặt Trịnh Khuynh nghiêm túc: "Là ông đã làm sai trước. Mẹ chết bọn họ cũng có trách nhiệm, nhưng ông muốn bỏ qua lỗi của ông ư? Ông là đồ dối trá, thời điểm mẹ còn ông đối xử tốt với bà ấy, mẹ chết rồi, ông liền ra vẻ muốn chết muốn sống. Tôi rất muốn hỏi, ông trả thù Lương Dật Thanh, rút cuộc thật sự là vì muốn báo thù cho mẹ, hay là lấy đó làm cái cớ để ngụy trang cho hành động của bản thân?"
Trịnh Dương im lặng, ông ta còn nói: "Tao thì sao, còn tốt hơn kẻ giúp người ngoài đối phó với ba ruột của mình."
"Nếu tôi quả thật muốn hại ông, vừa rồi tôi liền để bọn họ đánh chết ông, như thế ông có thể đi theo mẹ rồi, cũng hơn ông ở đây oán hận Lương Dật Thanh."
"Bớt nói nhảm!" Lương Bách Hàm nhíu lấy vạt áo của ông ta, "Câu nói của ông rốt cuộc có ý gì?" Anh có một dự cảm không hay.
Trịnh Dương nhìn anh: "Chỗ đó có bom hẹn giờ." Ông ta vừa nói như vậy, người ở nơi này tâm đều lạnh đi một mảnh.
"Mau, mau đi qua đó." Hạ Tri Thu nói với thủ hạ. Nàng rút cuộc hiểu được vì cái gì Trịnh Dương muốn nàng đi ra, vì muốn để Tòng Thanh Vũ ở lại nơi đó.
"Vô dụng thôi." Trịnh Dương có chút đắc ý, "Thời gian là nửa giờ đồng hồ. Vừa rồi chúng ta đi đến đây đã qua hơn hai mươi mấy phút, hiện tại các người đi qua đó, cũng không còn kịp nữa. Tôi khuyên các người đừng nên đi vào chỗ chết thì hơn." Nói xong, ông giơ tay lên, nhìn đồng hồ, "Năm... Bốn... Ba... Hai... Một..."
Tiếng một cuối cùng chưa nói ra, một tiếng nổ mạnh mang theo khói đặc truyền tới đằng xa.
"Không..." Hạ Tri Thu nước mắt trào khỏi khóe mắt, cơ thể tựa như mất đi linh hồn, khí lực cũng bị rút đi mất, trực tiếp bại liệt trên mặt đất.
Không riêng gì cô, Lương Bách Hàm cùng Lương Mộng Hàm cũng cau mày, trên mặt đã mất đi biểu lộ. Trịnh Khuynh cau mày, nhìn vẻ mặt dữ tợn của ba mình, cảm thấy hết thảy chuyện xảy ra thật sự quá đột ngột và không thể tưởng tượng nổi.
Lập tức, sự tĩnh lặng ngắn ngủi sau đó, tiếng khóc của Lương Thư Hàm cùng tiếng cười phát rồ của Trịnh Dương liền biến thành tiếng động duy nhất tại nơi này.