Chuyện phát sinh giữa người một nhà quá đỗi bất ngờ, những người giúp việc kia đang xem náo nhiệt kia cũng sợ ngây người. Những người già một chút, những bà lão ông lão vào nhà này từ hai mươi, ba mươi năm, tự nhiên rõ ràng chuyện đứa trẻ bị mất tích kia; những người trẻ hơn, còn tưởng rằng là lão gia phu nhân người nào bên ngoài... ở bên ngoài cùng tiểu tam sinh con!

Điều này còn dữ dội hơn nữa —— đây là suy nghĩ của tất cả những người có mặt ở nơi này, bao gồm cả Hạ Tri Thu thiếu chút nữa hóa đá. Thân thế của Tòng Thanh Vũ nàng không phải không biết, thời điểm Tòng Thanh Vũ đến tìm nàng, cô đã nói sự thật cho mình biết rồi. Hạ Tri Thu kinh ngạc, là không nghĩ đến, Lương Mộng Hàm và anh trai chị ta còn biết từ sớm.
Người xung quanh, người bên dưới rất nhanh hóa đá, chính là không dám động, phía trên là gió nổi lên thông báo giông tố sắp đến.
"Trả thù chúng tôi?" Lương Mộng Hàm hỏi, "Em biết cái gì?" Lúc trước, Lương Dật Thanh đem chuyện trước kia nói cho Lương Mộng Hàm, Lương Mộng Hàm cho rằng, sự việc hai mươi mấy năm trước không mấy người biết rõ. Lương Dật Thanh càng muốn giữ bí mật chuyện này, kể cả Lương Bách Hàm cũng không biết. Tòng Thanh Vũ làm sao biết được? Bên trong sợ là có điểm kỳ quái.
Tòng Thanh Vũ cắn môi dưới. Không sai, ngay từ đầu cô tìm Hạ Tri Thu, chính là vì mục đích báo thù Lương gia. Chẳng qua là về sau, Lưu Bính Hướng nhắc nhở cô, đừng lấy thù hận làm trung tâm, cần rõ ràng giữa cừu hận và cuộc sống bây giờ, cái gì nặng cái gì nhẹ. Cô suy nghĩ thật lâu, rút cuộc quyết định không muốn có bất cứ quan hệ gì với nhà họ Lương nữa, dù sao đã nhiều năm như vậy rồi, cuộc sống của mình không có người nhà họ Lương tham dự, trải qua rất an bình rất yên ổn, đây là điều mà cô luôn muốn. Một khi rơi vào vòng xoáy của cừu hận, cô hiểu được, cuộc sống của mình rất khó có thể an ổn. Cho nên, cô mới có thể từ chối Hạ Tri Thu.
Chẳng qua là, cô không nghĩ tới, lúc cô nghĩ thông suốt rồi, thời điểm chuẩn bị buông tha, Hạ Tri Thu cũng không đáp ứng, thậm chí còn uy hiếp cô. Hết lần này tới lần khác, Triệu Y Cách đã biết tất cả rồi. Bởi vậy, cô không những nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch, hơn nữa, sau khi bị Hạ Tri Thu uy hiếp, cô lại không thể không tiếp tục hợp tác với nàng ta. Hiện tại thì tốt hơn, việc này một khi bị vạch trần, cô hoàn toàn không còn đường quay lại nữa rồi. Dù cô nói nói mình sẽ không tiếp tục báo thù nữa, cũng không ai tin cô nữa rồi.
"Tôi biết tất cả mọi chuyện. Kể cả ——" Tòng Thanh Vũ xoay người, ngón trỏ chỉ vào Lương Dật Thanh, ôm hận nói, "Kể cả việc ông ta hoài nghi thân phận của tôi, còn muốn giết chết tôi... A..." Cô cười lạnh, đối với Lương Dật Thanh, vô luận lúc nào, cô thật sự rất hận. Hết thảy đều do ông ta mà ra, đều là lỗi của ông ta. Cô nhắm mắt, dù cho lấy tay che mắt hay nhắm mắt lại, nước mắt vẫn từ khóe mắt theo gương mặt chảy xuống, "Đây mà là một người cha sao?"
"Thành thật xin lỗi..." Lương Dật Thanh trong nháy mắt hoàn toàn mất đi sự chán ghét đối với Tòng Thanh Vũ trước đó. Không chỉ bởi vì biết được thân thế của cô rồi, càng bởi vì ông không có tư cách đi oán trách. Ông biết rõ chuyện này, ông không thể phủ nhận sai lầm to lớn này.
"Nếu như loại người như ông vẫn tính là một người cha, vậy Tòng Khải, ông ấy thật sự..." Nghĩ đến Tòng Khải còn đang bệnh liệt giường, nước mắt Tòng Thanh Vũ rơi càng nhiều hơn.
Tâm tình Lương Dật Thanh rất phức tạp, người phụ nữ mình chán ghét biến thành đứa con gái mình có lỗi nhất, Mà đối phương lại muốn trả thù mình. Nhớ lại chuyện trước kia, khiến ông không nhịn được mà rơi nước mắt.
Tòng Thanh Vũ lau nước mắt đi: "Ông nói tôi liên thủ với Hạ Tri Thu tranh giành Lương thị của các người, tôi chỉ muốn nói một câu, trong quá trình Hạ Tri Thu cướp Lương thị, tôi không có xen vào. Về phần cô ta muốn đem Lương thị đưa cho tôi, đó là chuyện của cô ta, mà tôi, cũng đủ tư cách nhận lấy. Huống chi, hiện tại cổ phần công ty vẫn chuyển nhượng cho tôi, các người —— bất cứ người nào cũng không tư cách chỉ trích tôi. Nhất là ông —— Lương Dật Thanh. Đương nhiên, tôi với Triệu Y Cách, đoạt nhân sở ái, gián tiếp cũng là trả thù anh trai tôi."
"Lương Mộng Hàm... Ồ không, có phải nên gọi cô là chị không." Tòng Thanh Vũ mỉm cười.
Lương Mộng Hàm quay đầu lại, trên mặt vẫn rất bình tĩnh, chẳng qua là hiện tại cô một câu cũng không muốn nói.
"Tôi chỉ muốn hỏi cô một vấn đề. Sao cô lại hoài nghi thân phận của tôi?"
Lương Mộng Hàm ôm hai tay, cau mày: "Lúc em bị thương, chị và Thư Hàm đi thăm em. Nhớ đến lúc đó Thư Hàm nói đến cái bớt ngang hông của em chứ?"
Tòng Thanh Vũ nhớ tới lúc đó Lương Thư Hàm nói thân thế của cô có huyền cơ, thì ra thật sự bị nói trúng rồi.
"Mặc dù đó chỉ là một cái bớt màu đỏ, có thể rất bình thường. Nhưng mà, chị nhớ rằng, khi còn bé lúc em mới sinh ra, chị và anh hai đến bệnh viện thăm em, khi đó chị vô tình nhìn thấy được. Lúc đó còn nhỏ, còn chưa biết chuyện cái bớt này, chị hỏi mẹ cái dấu hồng hồng này có phải bị côn trùng đốt hay không, mẹ cũng nói với chị thật lâu. Cho nên ấn tượng của chị với nó rất sâu. Ngày đó sau khi nhìn thấy, thì chị có nghi vấn."
"Chỉ bằng cái này cô có thể đơn giản kết luận rồi?" Tòng Thanh Vũ có chút cười nhạt xem thường.
Lương Mộng Hàm nở nụ cười một chút: "Đương nhiên không phải. Có lẽ bản thân em không phát hiện, gương mặt đó của em rất giống mẹ. Ngũ quan của em so với người bình thường sắc nét hơn một chút, đây có lẽ vì bà ngoại là người ngoại quốc đi." Người khác cho đến giờ không sẽ liên tưởng đến Tòng Thanh Vũ và Liễu Húc.
Tòng Thanh Vũ theo bản năng nhìn thoáng qua Liễu Húc, Liễu Húc nén lệ đang nhìn cô, Tòng Thanh Vũ lập tức lại dời mắt đi: "Cô rất thông minh."
"Mộng Hàm, vì sao trước đây con không nói cho ba mẹ biết?" Liễu Húc ôm ngực, nếu như không có Lương Dật Thanh đỡ lấy bà, có thể bà đã ngất đi rồi. Bà nghĩ con gái nhiều năm như vậy rồi, nhớ nhung con gái nhiều năm như thế, thì ra con gái đã lặng lẽ về bên bà rồi.
Lương Mộng Hàm nói: "Con sợ mẹ chịu không nổi. Con cũng sợ sau khi ba mẹ biết được rồi, cuộc sống của em ấy sẽ bị quấy rầy." Nếu như Tòng Thanh Vũ không biết thân thế, muốn giải thích với cô tất cả như thế nào. Nếu như em ấy biết ba mình chán ghét mình đến nỗi muốn giết chết mình, tổn thương trong lòng sẽ càng sâu hơn. Thay vì như thế, chẳng bằng để cô bình yêu sống một cuộc yên ổn vốn có đi.
Lương Mộng Hàm cười khổ với Tòng Thanh Vũ: "Nhưng chị tuyệt đối không nghĩ đến, em đã đoán được. Còn em? Làm sao mà em biết được?"
Nói đến đây, Tòng Thanh Vũ theo bản năng tránh né ánh mắt cô, trong mắt rõ ràng mang sự khác thường. Lương Mộng Hàm đã nhận ra.
"Không mượn cô xen vào." Tòng Thanh Vũ qua loa nói một câu, "Chuyện không quan trọng nữa rồi. Được rồi, bây giờ các người cũng đã biết rồi, tôi cũng không thể nói gì hơn nữa." Cô nhìn thoáng qua Thư Hàm, đau lòng lướt qua đôi mắt, "Đúng rồi, nếu như Lương thị thật sự rơi vào tay tôi, các người liền cầu nguyện đi." Cô cười lạnh lẽo.
"Thanh Vũ." Ngay lúc cô chuẩn bị rời đi, Liễu Húc giữ cánh tay cô lại.
Tòng Thanh Vũ dừng lại, chỉ quay đầu nhìn một cái, cô liền chịu không nổi ánh mắt này của Liễu Húc, cô không thể tiếp tục ở nơi này nữa, nhưng đồng thời, cô cũng không cách nào đáp lại, tuy cô biết rõ Liễu Húc cũng là người vô tội. Thật sự đáng hận, là người đàn ông bên cạnh bà. Tòng Thanh Vũ mấp máy miệng, cái gì cũng nói không được, sau đó vừa ngoan tâm, cầm lấy cánh tay Liễu Húc đang nắm chặt cánh tay mình đẩy ra.
Liễu Húc đã khóc không thành tiếng.
Tòng Thanh Vũ đón lấy ánh mắt hiếu kỳ lại kinh ngạc bên dười, từ từ đi xuống lầu. Hạ Tri Thu nhíu mày nhìn cô, quả thực vì cô mà đau lòng.
"Chúng ta đi thôi." Tòng Thanh Vũ mặt không đổi nói với Hạ Tri Thu.
Hạ Tri Thu cảm thấy thời điểm này nên an ủi cô một chút, nhưng lập tức lại nghĩ tới cục diện lúc này, nàng cũng kính dâng không ít công lao, mở miệng quá dối trá, lập tức ngậm miệng lại, đi theo Tòng Thanh Vũ ra ngoài.
Trên hàng mi Lương Thư Hàm vẫn còn thấm đẫm nước mắt, nhìn mẹ mình thương tâm rơi lệ, ba mình khổ đại thù sâu, dáng vẻ anh trai chị gái ủ dột, em nghĩ, có lẽ mình làm sai rồi. Lương Mộng Hàm nhìn em, lại nghĩ tới thương tổn trên người em, ôm em vào trong lòng, nhắm mắt lại nói: "Không phải lỗi của em, đừng buồn."
"Về nhà sao?" Hạ Tri Thu hỏi.
"Trở về đi." Tòng Thanh Vũ ngồi phía sau, cô đã sắp không chịu nổi nữa rồi. Cô dựa vào cửa sổ xe, nghĩ tới chuyện vừa rồi, sự chua xót ẩn giấu trong lồng ngực khiến cô run rẩy, nước mắt dường như mở ra một lỗ hổng trong trái tim cô, gió lạnh ngoài cửa sổ tùy ý tán loạn trong xe, cuối cùng dệt thành một tấm lưới bi ai vô cùng, bao phủ trong xe.
Hạ Tri Thu rất muốn ôm cô vào lòng an ủi, mà bây giờ không phải là thời điểm, trước tiên đem người về nhà rồi hãy nói. Ngay lúc nàng đang suy nghĩ phải mau về nhà, Tòng Thanh Vũ liên tục khóc sụt sùi lại cảm thấy ngực không thoải mái, tay nắm chặt ngực, trên mặt lộ vẻ dữ tợn. Ở sau xe nhịn một hồi lâu, cái loại cảm giác khó chịu này mới thối lui.
Xem ra, tìm thời gian, đi gặp bác sĩ. Thật sự châm chọc mà, mình chính là bác sĩ tim mạch, vẫn còn muốn tìm người khác khám tim mạch.
Một trận dày vò vừa rồi, khiến Tòng Thanh Vũ mất đi toàn bộ sức lực, cô trắng bệch nghiêm mặt, vô lực dựa vào ghế ngồi. Hạ Tri Thu vẫn không thấy cô có động tĩnh, cho rằng khóc đến mệt mỏi rồi ngủ mất, trong lòng thở dài, cũng không gọi cô.
"Mẹ thế nào rồi?" Lương Mộng Hàm trông thấy Lương Dật Thanh đưa bác sĩ ra ngoài.
Lương Dật Thanh vốn tiễn bác sĩ xong, mới nói với Lương Mộng Hàm: "Chịu đả kích quá lớn, chấn động tâm lý."
"Không có trở ngại chứ ạ?"
"Không có gì đáng ngại, trong khoảng thời gian này phải nghỉ ngơi thật tốt." Lương Dật Thanh rất phiền lòng, chuyện này xảy ra quá đột ngột, ông và Liễu Húc tâm lý chuẩn bị cũng không có. Tòng Thanh Vũ, thật sự là chỗ hiểm giữa ông và Liễu Húc. Liễu Húc ở bên trong tức giận với ông, oán hận trong lòng hai mươi mấy năm qua lại đào lên một lần nữa. Ông thở dài một hơi thật sâu: "Đều là lỗi của ba."
Lương Mộng Hàm duỗi hai tay ôm lấy ông, muốn cho ông chút an ủi: "Ba, đừng nói là ai đúng ai sai. Chuyện đã đi đến nước này rồi, mấu chốt là phải giải quyết như thế nào, chứ không phải để đi hối hận."
"Rốt cuộc phải làm như thế nào? Tòng Thanh Vũ căn bản không có khả năng tha thứ cho ba?" Nếu như Tòng Thanh Vũ có thể tha thứ ông, cầm Lương thị cả đời tâm huyết cho cô, mắt ông cũng sẽ không nháy một cái.
Lương Mộng Hàm buông ông ra, chính cô cũng ưu sầu lo lắng. Tòng Thanh Vũ này, cô nhìn ra được, bên ngoài hiền hậu như ngọc, một khi trở nên tàn nhẫn, sẽ không dễ dàng dừng tay. Nhìn dáng vẻ của cô hôm nay, đã sắp hận ba đến thấu xương rồi.
"Ba đừng vội, con tin em ấy không phải người vô tình. Ba nhìn em ấy xem, mặc dù nói hận chúng ta, nhưng Thư Hàm xảy ra chuyện, bộ dạng em ấy cũng rất gấp." Nghĩ tới đây, Lương Mộng Hàm cười khẽ, "Em ấy đau lòng Thư Hàm. Em ấy vẫn nhớ đến tình thân." Điểm ấy khiến cô rất vui mừng.
Lương Dật Thanh nói: "Ba chết một nghìn lần cũng không quá đáng."
"Đừng nói như vậy. Ba chăm sóc mẹ cho tốt trước đi, ngoài Thanh Vũ ra, chịu tổn thương nhất cũng là mẹ. Chuyện Thanh Vũ, con nghĩ cách." Lương Mộng Hàm nói.
"Ừ."
"Chị ơi, có phải em đã sai rồi không?" Lương Thư Hàm tựa như nai con đáng thương nhìn Lương Mộng Hàm, làm cho người sinh yêu thương.
Lương Mộng Hàm uống một hớp nước: "Không có. Loại chuyện này, giấy không thể gói được lửa, sớm muộn cũng phải biết được, chẳng qua em nói ra quá sớm mà thôi." Cô ngồi xuống bên cạnh Lương Thư Hàm, nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay của em, "Còn đau không?"
"Không đau." Nhìn cánh tay quấn băng gạc, Lương Thư Hàm liền nghĩ đến Tòng Thanh Vũ, em nhăn đôi mày nhỏ, "Bác sĩ Tòng một phút trước còn dịu dàng băng bó vết thương cho em, sao lại xoay người một cái liền trở mặt vậy? Chị ấy nhất định rất chán ghét em."
Nhìn bộ dạng em ủ rũ, Lương Mộng Hàm nói: "Em ấy rất thích em, điểm này từ đầu đến cuối đã vậy rồi. Không phải em ấy đã biết em là em gái của mình từ lâu rồi sao? Sao vẫn yêu thương em như vậy chứ?"
Lương Thư Hàm đã có chút an ủi: "Bây giờ chị và Hạ Tri Thu..."
"Chị không biết vì sao lại như thế. Chị cũng thấy lạ, rút cuộc là ai nói thân thế cho em ấy biết. Theo lý thuyết, em ấy căn bản sẽ không hoài nghi mình là người họ Lương."
"Ai lại xấu xa như vậy chứ?"
Lương Mộng Hàm đứng lên, dạo bước quanh phòng, nghĩ tới nghĩ lui, cô thầm nghĩ đến một người, không những có lập trường làm như vậy, còn có năng lực làm như vậy —— Trịnh Dương. Người hy vọng Lương gia đại loạn nhất chính là ông ta, ông ta cũng là người biết rõ chuyện cũ nhất. Xem ra, gần đây phải phí đầu óc đối phó với ông ta rồi.
"Em thật ghét Hạ Tri Thu kia." Khuôn mặt nhỏ nhắn Lương Thư Hàm nhăn lại thành một cái bánh bao, bao nhiêu chán ghét đối với Hạ Tri Thu đều bộc lộ qua lời nói, "Bác sĩ Tòng rõ ràng thích chị Y Cách, nhất định là Hạ Tri Thu đoạt nhân sở ái!"
"Triệu Y Cách?" Lương Mộng Hàm mím môi, hoặc là. . . 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play