Trần Mộ Ninh vĩnh viễn không quên được cái tối oi bức vào mùa hè năm đó khi hay tin em họ mình chết. Cô mới từ bên ngoài trở lại ký túc xá sinh viên, thời điểm chuẩn bị đi tắm, lại nhận được tin tàn nhẫn như thế.
Thời điểm cô vội vội vàng vàng chạy đến bệnh viện, nhìn thấy thi thể lạnh băng của Trần Thần Tĩnh cùng vết thương vô cùng thê thảm trên người. Cô không thể tin em gái trẻ tuổi xinh đẹp của mình lại biến thành bộ dạng như bây giờ. Kinh ngạc, bi thương còn có oán giận như thủy triều thoáng cái vọt lên trong lòng Trần Mộ Ninh, cô vì không chịu nổi đả kích mà ngất đi.
Thời điểm tỉnh lại, vẻ mặt bi thương cha mẹ đứng trước giường bệnh của cô, cô hoài nghi đây chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, có lẽ rất đáng sợ, nhưng sau khi tỉnh lại kỳ thật cái gì cũng không có xảy ra, Thần Tĩnh vẫn còn đang sống tốt. Nhưng, cha mẹ mở miệng nói với cô Thần Tĩnh mất rồi, bảo cô đừng khổ sở.
Ba mẹ Trần Thần Tĩnh vài năm trước đã qua đời vì một tai nạn xe, về sau nàng chung sống với gia đình chị họ Trần Mộ Ninh. Vừa mười chín tuổi, vừa thi lên đại học không lâu, đang thời điểm hưởng thụ tuổi thanh xuân lại ngoài dự đoán của mọi người mà xảy ra chuyện như vậy.
Về sau, Trần Mộ Ninh mới biết rõ đến cùng chuyện gì đã xảy ra. Năm đó, Tòng Thanh Vũ cùng Trần Thần Tĩnh vào đại học ở hai nơi khác nhau, hai người căn bản chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều. Rất nhanh, đã đến sinh nhật của Tòng Thanh Vũ. Trong điện thoại, Trần Thần Tĩnh hỏi Tòng Thanh Vũ muốn quà gì, Tòng Thanh Vũ trêu đùa nói với nàng: Nếu cậu có thể bay đến trước mặt mình, mình đâu còn muốn quà gì nữa.
Vốn chỉ là một câu nói đùa tựa như làm nũng, nào biết đâu Trần Thần Tĩnh buổi tối hết giờ học định chạy thẳng đến sân bay đi gặp bạn gái nhỏ. Nàng lại làm sao biết được, phía trước chờ đợi nàng chính là vận hạn hiểm nguy.
Xung quanh đại học trải rộng rất nhiều loại cửa hàng, đương nhiên cũng có hội tụ đủ loại quán bar. Thời điểm chạy qua ngõ nhỏ, dường như nàng nghe thấy thanh âm rất hỗn loạn của chàng trai. Sau đó, có một đôi nam nữ chạy về phía nàng, bởi vì ngõ nhỏ quá hẹp, Trần Thần Tĩnh vội vàng không kịp chuẩn bị đã bị đụng ngã.
"Rất xin lỗi." Trong đó nữ sinh vội vàng nói xin lỗi.
"Đi mau." Chàng trai thúc giục, sau đó kéo tay nàng.
Trần Thần Tĩnh xoa chân bị trẹo, còn chưa kịp trả lời, hai người bỏ chạy xa, thẳng đến khi biến mất khỏi tầm mắt mình. Cảm thấy hẻm nhỏ tối tăm thật không an toàn, Trần Thần Tĩnh nghĩ thầm vẫn nên rời khỏi đây sớm một chút. Nhưng, chân đau căn bản không cách nào nhúc nhích, hơn nữa, đã không còn kịp nữa rồi.
"Mẹ nó, chạy đi đâu?" Một người mặc áo ba lỗ đen sau lưng, trên cánh tay lộ ra hình rồng hung thần ác sát, gã đàn ông mắng to, phía sau gã còn ba tên côn đồ không đứng đắn.
Một loại sợ hãi tự nhiên vọt lên từ đáy lòng Trần Thần Tĩnh, trực giác của nàng nói cho nàng biết, những người trước mắt tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Nàng hết ngăn chặn sợ hãi trong lòng mình, sau đó khập khiễng rời khỏi. Chẳng qua, lực chú ý của những gã đàn ông này rất nhanh chuyển đến trên người nàng.
Trần Thần Tĩnh bản năng muốn chạy, nhưng chân bị thương căn bản không thoát khỏi nanh vuốt. Cuối cùng, sự việc vô cùng tàn nhẫn đã xảy ra. Chờ đến lúc Trần Mộ Ninh nhìn thấy nàng, thì ra em họ lúc sống hay chạy nhảy loạn lại trở thành thi thể lạnh như băng, nằm ở nhà xác bệnh viện.
Tuy rằng Trần Mộ Ninh vẫn luôn biết rõ chân tướng, tuy nhiên lại không dám đem nó nói cho Tòng Thanh Vũ, chỉ đơn giản nói cho Tòng Thanh Vũ Trần Thần Tĩnh là vì tai nạn xe mới mất. Một mặt sợ cô chịu không nổi, còn có một mặt càng sợ cô tự trách.
Bởi vì sự việc của Trần Thần Tĩnh, Tòng Thanh Vũ sa sút rất lâu. Cô vẫn luôn mơ mơ màng màng, thậm chí cũng không biết vào đêm đó Trần Thần Tĩnh chuẩn bị đến gặp mình. Cũng bởi vì tâm tình mình không tốt, Tòng Thanh Vũ vẫn không nghĩ đến Trần Thần Tĩnh chết thật ra có nội tình.
Thẳng đến sau này, lúc Tòng Thanh Vũ đi theo ba mẹ ăn cơm với mấy vị cảnh sát đến từ thành phố A, trong lúc vô tình đã nghe được có một vị cảnh sát nói ông gần đây vì một vụ án đau đầu. Gần đây có một tên trùm xã hội đen buôn lậu ma túy, đánh nhau gây rối, việc ác bất tận. Nhưng lại vô cùng giảo hoạt, cảnh sát vẫn không đủ chứng cứ để mà bắt gã. Thậm chí, gã cùng với vụ án nữ sinh đại học bị hại mấy năm trước còn có quan hệ mật thiết, nhưng lúc ấy bởi vì chứng cứ không đủ, cộng thêm có người chủ động tự thú, Trương Thắng vẫn luôn nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.
Vị cảnh sát kia thổn thức, nói cô gái khỏe mạnh như thế mà bị hại. Còn nói nữ sinh đại học đó tuổi tác so với Tòng Thanh Vũ không sai biệt lắm, hơn nữa cũng là người Hàng Châu. Tòng Thanh Vũ không đếm xỉa tới hỏi một câu: "Vậy sao, là ai vậy ạ? Năm đó cháu dường như không có nghe qua vụ án đó."
"Hình như họ Trần, tên... tên Thần Tĩnh."
Tay Tòng Thanh Vũ cầm ly nước ngay lập tức mềm nhũn ra, ly nước rơi xuống mặt đất vỡ tan: "Trần Thần Tĩnh..." Vẻ mặt cô cứng ngắc, trên mặt tràn ngập sợ hãi.
Tòng Khải cùng Diêu Vi cũng rất kinh ngạc, Trần Thần Tĩnh là bạn học cao trung của Tòng Thanh Vũ, khi đó hai người lui tới rất mật thiết, ở trong nhà là chuyện thường xảy ra. Mấy năm trước nghe Thanh Vũ nói nàng vì tai nạn xe mà qua đời, bọn họ cũng rất khiếp sợ cùng tiếc hận. Hơn nữa, đoạn thời gian kia, con gái nhà mình còn vô cùng khổ sở. Nếu như ông ta nói Trần Thần Tĩnh thật sự là người mà bọn họ quen biết kia, vậy cái gọi là tai nạn xe dường như còn có nội tình khác.
Dường như cả người Tòng Thanh Vũ đều run rẩy, cuối cùng, một câu chào hỏi cô cũng không nói cứ như vậy rời khỏi bàn cơm. Cô sợ hãi, sợ hãi nghe được việc Thần Tĩnh thật sự không giống như năm đó mình được biết, cũng sợ hãi chân tướng, sợ hơn nếu như sau khi biết được người hại Trần Thần Tĩnh, cô sẽ khống chế không nổi mình mà điên cuồng báo thù. Cho nên, sau khi Kha Cảnh thuận lợi tra được chân tướng của chuyện đó, cô do dự rất lâu, cũng không chủ động yêu cầu báo cáo. Thẳng đến buổi sáng hôm đó, cô không cẩn thận ở nhà Kha Cảnh phát hiện cái túi kia cô mới biết sự tình từ đầu đến cuối.
Quá tàn nhẫn, không chỉ đối với Trần Thần Tĩnh đã mất, đối với cô mà nói cũng giống như vậy. Ngày đó đôi nam nữ trong ngõ nhỏ kia chính là Lương Bách Hàm cùng Triệu Y Cách. Triệu Y Cách ở quán bar tụ tập với bạn bè, trong lúc đó Trương Thắng chỉ đơn thuần địa đưa ly rượu cho Triệu Y Cách, vốn Triệu Y Cách định uống ly rượu đó, dù sao bối cảnh sau lưng của nàng Trương Thắng kia cũng không dám đối với nàng thế nào. Nhưng Lương Bách Hàm lại tự cho mình thông minh, xúc động đi đánh Trương Thắng, thế cho nên Trương Thắng dẫn theo người muốn tìm Lương Bách Hàm phiền phức.
Lương Bách Hàm sợ Triệu Y Cách có chuyện gì, lôi kéo nàng chạy đi, cũng mặc kệ người ta có nguyện ý hay không. Kết quả lúc Trương Thắng dẫn người chạy ra đến ngõ nhỏ, cũng liên quan đến Trần Thần Tĩnh vô tội.
Càng làm người ta đáng hận chính là, bởi vì bang phái thế lực to lớn của Trương Thắng, thêm với ngày đó lại là Lương Bách Hàm vô lý động tay trước, vì bản thân cùng lợi ích của công ty, Lương Bách Hàm lại vận dụng quan hệ, giải vây cho Trương Thắng. Triệu Kiên căn cứ giao tình của ông và Trương Thắng, con gái mình cũng liên lụy vào rồi, ông cũng cúi đầu trước Trương Thắng. Thật sự dối trá chán ghét tới cực điểm!
Tòng Thanh Vũ nghĩ, nếu như chuyện Lương Bách Hàm không tốt như vậy, loạt chuyện sau đó sẽ chẳng xảy ra. Nếu như anh ta không đụng vào Trần Thần Tĩnh, khiến Trần Thần Tĩnh trẹo chân, có thể Thần Tĩnh đã chạy thoát được rồi. Đối với Triệu Y Cách, từ trên đạo lý mà nói, Tòng Thanh Vũ cảm thấy nàng là vô tội, Thần Tĩnh chết không có lý do gì để trách nàng cả. Nhưng, có câu "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết" (*), chính là đạo lý này. Hơn nữa, chỉ cần nhìn Triệu Y Cách, cô sẽ bất giác nhớ tới Trần Thần Tĩnh, điều này hành hạ cô đến cùng cực. Chẳng qua, nghìn quái vạn quái, cô quái nhất vẫn là bản thân mình.
(*) Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại vì ta mà chết/我不杀伯仁, 伯仁却因我而死: xuất hiện từ một điển cố. Vào thời Tấn Trung Tông, trọng thần trong triều là Vương Đôn khởi binh làm loạn, kỳ huynh (anh họ) Vương Đạo và cả gia tộc bị dính líu, ở ngoài cung chờ tội. Chu Bá Nhân vào cung, Vương Đạo xin giải thích nhưng Chu Bá Nhân không để ý. Tích cực nói với hoàng đế là Vương Đạo có tội, nhưng cũng dâng sớ xin tội cho Vương Đạo. Vương Đạo không biết nên ghi hận trong lòng. Sau này Vương Đôn nắm quyền to, hỏi thăm Vương Đạo có muốn giết Chu Bá Nhân hay không, Vương Đạo không nói gì, rốt cuộc khiến Chu Bá Nhân bị giết. Sau đó Vương Đạo tìm được tấu chương trước kia của Chu Bá Nhân trong kho, mới bừng tỉnh hiểu ra, khóc lóc nức nở: "Ta không giết Bá Nhân, Bá Nhân lại bởi vì ta mà chết, trong tăm tối, chỉ có bằng hữu là tốt.
Nếu cô không nói muốn gặp nàng, có lẽ Trần Thần Tĩnh cũng sẽ không vào đêm hôm khuya khoắt mà chạy ra ngoài, càng sẽ không phát sinh những chuyện sau đó.
"Thanh Vũ, đừng tự trách mình, đều đã qua rồi. Năm đó giấu em, chị cũng đã cân nhắc đến cảm nhận của em." Trần Mộ Ninh ôm cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng của cô. Chị rất rõ ràng, vô luận người khác khuyên cô như thế nào, trong lòng Tòng Thanh Vũ trong lòng vẫn mãi day dứt. Loại chuyện này, người khác cũng bất lực.
Tòng Thanh Vũ gần như không nói nên lời, nước mắt không ngừng rơi xuống, cô thật sự rất thống khổ.
"Chị Mộ Ninh, em..."
"Đừng nghĩ nữa. Nếu như vẫn đắm chìm trong chuyện cũ không thoát ra được, chị nghĩ, đó cũng không phải một dấu hiệu tốt. Dù sao, người ta cũng phải hướng vào phía trước." Thật ra, Trần Mộ Ninh cũng không biết Triệu Y Cách cùng Lương Bách Hàm có liên quan tới chuyện này, dù sao hai người kia tính ra cũng chỉ là người qua đường, nhìn như không hề liên quan đến vụ án.
Tòng Thanh Vũ không nói, ở ngực Trần Mộ Ninh khóc thật lâu, cuối cùng mới miễn cưỡng hai mắt đẫm lệ mông lung ngừng khóc.
Hàng Vũ Tình bị Tiểu Kha dẫn đi, một đường nghe cậu nói chuyện của mình. Tuy rằng không thể nhìn thấy dáng vẻ của cậu, nhưng mà chắc hẳn, cũng là dương quang thiếu niên. Đi qua nơi này, nàng có thể mơ hồ nghe thấy tiếng khóc của phụ nữ, dường như là thanh âm của Tòng Thanh Vũ. Nàng ai thán trong lòng, quả nhiên mỗi người đều có một chút chuyện phiền lòng không nói ra được. Cái gai trong lòng mình, cũng một mực không rút ra được. Hàng Vũ Tình thất thần, Tiểu Kha nói: "Chị Vũ Tình, em đưa chị vào trong sân. Chị em có việc muốn nói với chị Thanh Vũ, hay vẫn là không nên quấy rầy." Hàng Vũ Tình mỉm cười, vẫn là tiểu đại nhân này.
Cuối cùng, Trần Mộ Ninh khuyên Tòng Thanh Vũ vài câu: "Tuy ba em là cảnh sát, nhưng có một số việc, chị cảm thấy em cũng nên hiểu. Có một số người không phải muốn bắt là bắt được, nhất là cái loại xã hội đen như Trương Thắng, trong khoảng thời gian ngắn là không được. Trước khi có năng lực, đừng hành động thiếu suy nghĩ, đừng tự làm mình bị thương." Làm sao cô không nghĩ đến chuyện trả thù cho em gái mình, chẳng qua có đủ loại giới hạn, làm sao dễ dàng? Nhưng mà, cái này cũng không đại biểu cô sẽ buông tha cho. Phạm tội, vô luận như thế nào cũng không có thể đơn giản buông tha.
Nói đến Trương Thắng, trong lòng Tòng Thanh Vũ rất rõ ràng, người này mới là kẻ mà cô phải trả thù đầu tiên. Đúng, là trả thù. Sau khi xác nhận mọi chuyện từ đầu đến cuối ở chỗ Trần Mộ Ninh, thật ra cũng không thể tiêu trừ ý niệm trả thù trong lòng cô, ngược lại điên cuồng cổ vũ hạt giống hận thù trong cô.
Về phần Lương Bách Hàm, giống nhau thôi, kẻ ác tâm như vậy cũng không thể tha thứ cho anh ta.
Làm cô lo lắng nhất chính là Triệu Y Cách, không hận nổi, lại không dám yêu. Sự hiện hữu của nàng tựa như một cái còi báo động, tùy thời nhắc nhở cái chết của Trần Thần Tĩnh với cô. Cô vuốt vuốt tóc, thật sự là không có bớt lo lắng chút nào. Lời nói Trần Mộ Ninh cũng có đạo lý, cô căn bản không có biện pháp đi đối đầu với Trương Thắng, dù ba mình cảnh sát.
Cô băn khoăn lại vừa vặn cho Trịnh Dương một cơ hội. Trịnh Dương phái người tra được chuyện của Tòng Thanh Vũ, bạn gái mối tình đầu, thật sự là một cơ hội không tệ... Còn có Chiêm Học ngu ngốc kia, một chút liền mắc câu. Trịnh Dương nhìn Tòng Thanh Vũ trong ảnh, lập tức trong đầu xuất hiện dáng vẻ kia, thật sự rất giống...