Thanh Sanh nghiêng đầu, bên má hằn vết năm ngón tay. Ánh mắt lại càng lạnh xuống, nhàn nhạt mở miệng,
"Thì ra đúng như nương nương nói, ngày trước ở Mộc Hà cung, cũng chỉ là những việc thế này"
Lời này đâm thẳng vào tim Trữ Tử Mộc, làm cho nàng phát hỏa. Giơ tay muốn giáng xuống một cái tát, nhưng lại bị Thanh Sanh chặn được, nắm lấy cổ tay nàng,
"Nương nương, động đến vết thương rồi",
Trữ Tử Mộc căm phẫn đến không mắng chửi được nữa, chằm chằm nhìn nàng, cảm nhận có một cỗ cuồn cuộn trào lên. Dùng sức rút tay về, nhưng lại động vào vết thương bên vai, kiệt sức ngất đi.
Đợi đến khi Trữ Tử Mộc tỉnh lại, nàng đã ngồi trên lưng ngựa rồi. Thanh Sanh ngồi phía sau nàng, vòng tay kéo dây cương, ngựa thong thả mà đi. Ngã vào trong ngực nàng, hương cỏ xanh mát lạnh quen thuộc bao quanh, thiếu chút nữa đánh gục tầng tầng lớp lớp ngụy trang của nàng. Che vai trái, mạnh mẽ thẳng lưng ngồi dậy, cực lực duy trì khoảng cách không để mình dựa vào người kia. Thanh Sanh cũng cảm nhận được Trữ Tử Mộc đang cố duy trì khoảng cách, tròng mắt thâm thúy không sóng hiện lên tia nực cười.
"Nô tỳ thân phận đê tiện, vốn là không thể cùng nương nương ngồi cùng một con ngựa, nhưng nô tỳ bây giờ lại không có đồng nào, mong nương nương rộng lượng chịu đựng thêm nửa canh giờ. Nửa canh giờ nữa sẽ tới Thanh Dương các rồi",
Dù là giận giữ không nguôi, nhưng vai trái bị thương, mất không ít máu, ngay cả mở miệng cũng không còn sức, chỉ có thể cậy mạnh gắng gượng ngồi dậy, giữ thẳng lưng eo. Thanh Sanh cũng không nói thêm gì, cúi đầu nhìn nàng, biểu tình không đổi.
Thanh Dương các, Thanh Sanh xuống ngựa, đưa tay muốn dìu Trữ Tử Mộc xuống. Trữ Tử Mộc không thèm liếc đến, phất tay không cần, cắn răng tự mình xuống ngựa. Chật vật chậm chạp đến khi Thanh Sanh mất hết kiên nhẫn, không nói lời nào, một phen đánh ngang bế Trữ Tử Mộc xuống. Trữ Tử Mộc đột nhiên bị ôm vào trong ngực, cũng không khỏi bất ngờ, dùng hết sức bình sinh mà giáng xuống một cái tát, nhưng Thanh Sanh lại không hề né tránh, chỉ là cắn răng bế nàng đi vào.
Trơ ra như khúc gỗ, ngay cả thẳng tay đánh như thế cũng không nhìn được một phần biểu tình của nàng, Trữ Tử Mộc cũng không phản kháng nữa. Bàn tay trắng gầy nắm thật chặt vạt áo trước ngực Thanh Sanh, gắt gao tới mức nhìn thấy được những đốt ngón tay đã cứng ngắc trắng bệch. Hai mắt khép hờ, hàng mi không ngừng run rẩy, giống như là chỉ cần một cơn gió thổi qua liền có thể tan vỡ.
Hương cỏ thanh thanh thuần mát lạnh này quen thuộc cỡ nào, như một dòng nước lan tràn quẩn quanh vào mọi ngóc ngách, tràn cả vào từng đạo hô hấp. Quen thuộc như thế, nhưng nhịp tim của Thanh Sanh đã không còn vì nàng mà loạn nhịp nữa rồi.
Thanh Sanh sải bước đi vào, liền truyền cung nữ cùng Thái y tới.
Thanh Dương các là biệt viện của triều đình ở Dương Châu, xây ở nơi phong thủy tốt nhất, lúc nào cũng thoáng khí mát mẻ. Từng cơn gió nhẹ thoảng qua, hàng liễu đung đưa. Vân Khuynh tới bẩm với Đoan Nhược Hoa, rằng Trữ Tử Mộc bị mai phục trên đường hồi cung, thoát khỏi nhưng trọng thương, được Thanh Sanh cứu về một mạng. Đoan Nhược Hoa vốn đã bận rộn, thêm chuyện này lại càng suy nghĩ nhiều thêm.
Sau khi xác định Cảnh Đồng đế thực sự đã chết, mọi loại suy nghĩ cùng tình cảm mến mộ hận thù của Đoan Nhược Hoa đối với hắn đều theo gió mà bay. Sáng tỏ thông suốt, liền hiểu được tình thế của nàng bây giờ là thân bất do kỷ, chỉ còn lại mình Thanh Sanh, nhưng lại bị vây giữa triều chính cùng chuyện của Tân hoàng.
Mấy ngày nay nàng đều bộn bề chính sự. Quan viên lui tới, lại âm thầm triệu kiến các Tri phủ, trấn an lòng người từ gốc cho tới ngọn, cũng đã mấy ngày không gặp Thanh Sanh.
Đi tới thư phòng của Thanh Sanh cũng không thấy nàng ở đó, Đoan Nhược Hoa bước dọc theo Nhất Tâm hồ, quả thật thấy người đứng bên đó, một thân thanh sam mộc nguyệt.
Vân Khuynh theo sau, thức thời dừng lại ở phía xa. Đoan Nhược Hoa đến gần, từ sau lưng vòng tay qua ôm lấy eo Thanh Sanh, mặt dán sau lưng nàng, hô hấp đều đều bình ổn, nhưng nhịp tim có chút gấp,
"Đã mấy ngày không gặp rồi", giọng nói trong trẻo mềm mại, xen lẫn áy náy đau lòng.
Thanh Sanh cầm lấy tay nàng, bao bọc trong lòng bàn tay ấm áp, xoay người nhìn nàng. Dung mạo ẩn tình, lạnh lùng đã rút đi hết, biết nàng đã suy nghĩ xong xuôi. Nhưng Thanh Sanh lại do dự không ngừng, suy nghĩ một lúc mới chậm rãi mở miệng,
"Mấy ngày nay ta thấy nàng bộn bề chính sự nên không đành lòng quấy rầy, nhưng thời gian này ta cũng đã suy nghĩ rất nhiều. Nếu Hoàng thượng đã băng hà, không phải là bây giờ chúng ta có thể cao chạy xa bay, yên phận sống một đời sao? Để ta có thể chăm sóc cho nàng, mà nàng cũng có thể thoái mái một chút, phải không?", biểu tình dị thường nghiêm túc, nhưng ánh mắt có chút bất an thấp thóm.
Đoan Nhược Hoa nghe lời này, vành mắt đã đỏ lên, con ngươi ướt át nhưng lại chỉ lắc đầu không nói. Ngữ điệu bất đắc dĩ mang theo âm u buồn sầu,
"Tân hoàng còn nhỏ, ta sao có thể bỏ hắn lại một mình đây? Còn có thiên hạ bá tính, Cảnh Đồng đế vừa băng hà, ta cũng không thể không để ý", gia thế nhất mạch trung lương, văn nhân thanh cao, hẳn là không thể không để thiên hạ bá tính vào trong mắt.
"Ta không cần nàng phải nghĩ tới thiên hạ bá tính. Nhân sinh chỉ có mấy chục năm, ta chỉ cần có thể cùng nàng từ nay an ổn", Thanh Sanh từ hiện đại tới đây, quả thực cùng triều đại này vẫn là không có nửa điểm tình cảm, đúng hơn là nàng đối với cái gọi hoàng quyền vẫn là một mảnh không để tâm.
"Thanh Nhi, ta không làm vậy được. Nếu như ta chọn như thế, dù ở bên ngươi, nửa đời sau cũng không thể an ổn...", Đoan Nhược Hoa nhíu mày, thần sắc thống khổ đến độ như đang van xin, lại không kém phần kiên quyết. Nàng kiên quyết làm cho Thanh Sanh buồn bực, biết rằng lần này nàng đã quyết định, không ai có thể thay đổi.
"Có bao nhiêu người, ai cũng có thể phụ tá Tân hoàng. Thái hoàng Thái hậu, Cao Thái phó, Đoan gia, ngay cả Trữ gia cũng có thể, cũng không phải không có nàng Chu Hướng liền diệt vong!", Thanh Sanh có chút gằn giọng, thanh âm hết sức bình tĩnh nhưng vẫn có thể nghe ra tức giận.
"Thanh Nhi... đừng ép buộc ta", Đoan Nhược Hoa không nén được mà rơi nước mắt, cũng không nói gì thêm.
"Bổn cung là Hoàng hậu, cả đời này cũng là người của Hoàng thượng", câu này lại dội về bên tai Thanh Sanh, chọc nàng cười lên một tiếng mỉa mai. Quả thực là như thế, dù hôm nay hắn chết rồi, Đoan Nhược Hoa vẫn là không thuộc về nàng. Nụ cười lộ vẻ đau thương, con ngươi cũng hồng lên.
"Giữa ta và thiên hạ bá tính, đương nhiên ta không đủ nặng, ta lại thua", Thanh Sanh chua xót nghĩ, từ 'lại' này không hiểu sao theo bản năng mà bật ra, ngay cả cảm giác bi thương này cũng là từ đáy lòng dâng lên, quen thuộc đến kỳ lạ. Lồng ngực căng như dây cung, đột nhiên đỉnh đầu cũng nổi lên một trận đau nhức, làm nàng lui về một bước vỗ vỗ trán, buông tay Đoan Nhược Hoa.
Đoan Nhược Hoa kinh ngạc nhìn nàng buông tay, nước mắt lại trào ra, rơi cả vào trong lòng Thanh Sanh. Thực ra nàng cũng hiểu được, Đoan Nhược Hoa lúc này còn đau lòng hơn nàng gấp trăm lần.
Thanh Sanh lau nước mắt trên mặt nàng, hít một hơi thật sâu cho dịu đi bức bối trong lòng. Tiến lên ôm nàng vào trong ngực, vỗ nhẹ sau lưng, mềm giọng an ủi dụ dỗ,
"Thôi, được rồi, như thế nào cũng như nhau, đều tùy nàng quyết định. Khóc cái gì chứ...",
Đoan Nhược Hoa chui trong ngực Thanh Sanh, từ đè nén trở thành khóc thành tiếng. Trước nay nàng đều đạm mạc thản nhiên, làm việc gì cũng chỉ cầu không thẹn với lương tâm, mà lần này nàng lại tự trách cùng đau lòng tới cực điểm. Nàng hiểu rõ Thanh Sanh trong cung không hề vui vẻ, biết rõ cuộc sống của nàng đã định nơi ngoài kia, nhưng chính bản thân mình lại không thành toàn được cho nàng, ích kỷ giữ nàng lại. Hoặc là phụ thiên hạ bá tính, hoặc là phụ người nàng yêu, nhưng nàng lại không có lựa chọn, số mệnh nàng đã định là Hoàng hậu rồi.
Thanh Sanh sao lại không biết cảm giác của Đoan Nhược Hoa, nhưng vì đau lòng, cho nên cũng chỉ vỗ nhẹ lưng nàng, đổi giọng hài hước,
"Nàng xem, từ khi ta nhớ lại, luôn luôn thấy nàng khóc. Biết thế này thà không nhớ lại, có lẽ sẽ tốt hơn a", đột nhiên Đoan Nhược Hoa đẩy nàng ra, mắt còn ướt đã lạnh xuống, nhìn chằm chằm nàng, hàn ý tỏa bốn phía không khỏi dọa người sợ,
"Ngươi dám... Không được quên ta, không được quên ta thêm lần nào nữa", Đoan Nhược Hoa ngoan tuyệt đe dọa, thực ra là lo lắng bất an. Thanh Sanh thấy thế không khỏi giương khóe miệng, ôm nàng trở lại nhẹ nhàng dụ dỗ,
"Được rồi, không quên, đời này sao có thể quên nhiều như thế được chứ".
Nhu tình như vậy, hàn băng vạn năm cũng hóa thành xuân thủy ôn nhu. Đoan Nhược Hoa an ổn nép vào trong vòng tay Thanh Sanh, áp mặt lên vạt áo trước ngực nàng.
"Ngô... Ngữ Nhi, đêm nay... Có muốn chung phòng hay không a?", Thanh Sanh siết tay, bàn tay như rắn bò trượt quanh vòng eo Đoan Nhược Hoa, làm bộ vô tình hỏi. Người kia chấn động nhẹ, cũng tùy hứng tiếp tay cho nàng, ngửa đầu áp môi son lên cổ nàng, lấy giọng điềm tĩnh lạnh lùng che đi tia câu dẫn khó thấy,
"Đừng hòng nghĩ lung tung!"
"Nha... từ lần trong dục trì, chúng ta cũng xa nhau lâu như vậy rồi a... Chẳng nhẽ Ngữ Nhi không muốn?", Thanh Sanh ra vẻ phúc hắc, chọc cho Đoan Nhược Hoa đỏ mặt rồi. Cuối cùng hai người vẫn là vô cùng đoan chính nghiêm trang vượt qua ánh mắt soi xét của Vân Khuynh, cùng nhau trở về phòng.
- --Hết chương 84---
Editor lảm nhảm: Chương này Thanh Mộc đảng chịu ngược tâm, Thanh Hoa đảng thì ăn đường:v Dễ sợ thiệt...
Còn nữa, tui sẽ chống mắt lên coi Phi cậy mạnh được đến lúc nào:v
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT