Lam Vận nhìn đến u mê, Đông Phương Thấm Tuyết mắt còn đang mơ ngủ đang nhìn mình, Lam Vận cảm giác như có hàng trăm tia điện đang chạy quanh mình, Đông Phương Thấm Tuyết vẻ mặt lười nhác, tóc dài phân tán hơi rối, quyến rũ một cách không thể tả, làm sao bây giờ, cô sao lại cảm thấy Đông Phương càng ngày càng mê người? Đông Phương Thấm Tuyết không giống Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ đẹp đến bức người, cậu ấy đẹp nội liễm cùng lịch sự tao nhã, cô gái chưa tỉnh ngủ lúc này thật quả nhiên là tối mê người, Lam Vận cảm giác trái tim của mình như bị điện giật đến hoàn toàn tê dại.

Đông Phương Thấm Tuyết còn vài phần mê ngủ tùy ý dựa vào cạnh cửa, thấy Lam Vận đứng ở cửa nhà, khẽ nhíu mày, Lam Vận có phải là đến quá sớm không? Đông Phương Thấm Tuyết nhìn vào đồng hồ, vẫn chưa tới 6 giờ rưỡi, Đông Phương Thấm Tuyết có chút tức giận vì phải rời giường vào lúc này, nếu không phải nhờ giáo dưỡng tốt, cô sẽ lập tức đóng cửa lại, sau đó tiếp tục ngủ.

Ở nhà Đan Vân Sơ, Lam Vận vừa nghĩ tới cái người mình sớm tối thương nhớ đang ở cách vách, thật hưng phấn không thôi, sáng sớm liền gõ cửa, nghĩ đến sẽ được mời ăn bữa sáng, nhưng thấy Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi nhíu mày, Lam Vận ý thức được mình đến vào thời điểm không thích hợp, không suy nghĩ trước khi hành động, đây không phải là việc Lam Vận thường xuyên làm.

"Tôi quấy rầy giấc ngủ của cậu sao?" Lam Vận vẻ mặt xin lỗi hỏi.

"Không có, giờ này, cũng không sai biệt lắm giờ tôi thức, sao cậu có thể tới sớm thế?" Thấy vẻ mặt áy náy của Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết tin rằng cho dù là người khác cũng không thể phát hỏa với cổ, huống hồ Đông Phương Thấm Tuyết mình chính là người tính khí tốt. Bất quá cô nhớ rõ Lam Vận chỗ ở cách nơi này cũng không gần, không có khả năng giờ này có thể đến được nhà mình.

"Tôi hiện tại sống trong nhà Đan Vân Sơ, cô ta đem nhà cho tôi thuê." Như vậy có thể hay không mình tư tâm khó lường đây? Lam Vận có chút không yên nhìn vào Đông Phương Thấm Tuyết, Đông Phương đã từng thích Đan Vân Sơ, nếu là không thấy được Đan Vân Sơ, cậu ấy có thể hay không trách mình đây?

Đông Phương Thấm Tuyết hơi hơi nhíu mày, nguyên lai cô đánh giá thấp Lam Vận, Lam Vận còn có thể hiểu được cái lợi của khoảng cách địa lý, xem ra động vật thân mềm này vẫn có một chút tính tích cực.

"Nha." Đông Phương Thấm Tuyết phản ứng có chút lãnh đạm.

Kỳ thật Lam Vận rất muốn hỏi Đông Phương Thấm Tuyết còn hay không thích Đan Vân Sơ, nhưng là cô không dám hỏi, chỉ sợ làm cho Đông Phương Thấm Tuyết không vui.

"Nếu đã đến, thì vào đi." Đông Phương Thấm Tuyết nhường Lam Vận vào nhà, chính mình thì vào phòng ngủ, thay đổi thành một bộ đồ tập yoga, mở nhạc yoga lên.

"Tôi có thói quen buổi sáng tập yoga nửa giờ, nếu cậu không ngại, chờ tôi tập xong, rồi sẽ bắt đầu chuẩn bị bữa sáng được không?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.

"Tốt." Lam Vận giống như một đứa trẻ ngoan nghe lời, giống như mẹ nói cái gì thì chính là cái đó.

Đông Phương Thấm Tuyết đem đệm yoga để giữa phòng khách, bắt đầu thực hiện động tác yoga, xem nhẹ động vật thân mềm bên cạnh đang hướng tầm mắt nóng rực lên người mình.

Lần trước xem đánh tenis đã mở rộng tầm mắt, chỉ biết, Đông Phương có thói quen tập thể dục, nhưng không nghĩ tới là mỗi ngày đều tập yoga, khó trách dáng người tốt như vậy, Lam Vận nhìn cái người đang tập yoga kiaa, yoga ăn vào dáng người, đường cong hoàn mỹ mà mềm mại, miệng lưỡi có chút khô đắng lên, làm cô nhớ tới giấc xuân mộng đêm qua, mặt đỏ lên, ánh mắt chột dạ như kẻ trộm, ngồi ngay ngắn nhìn không chớp mắt, ánh mắt có chút mơ hồ, mới vừa rời đi không bao lâu, lại dính vào lại, sau đó chột dạ cưỡng chế tầm mắt ra chỗ khác, nhưng không lâu sau sẽ quay trở về, Lam Vận cảm giác mình hiện tại thật hư hỏng...

Cứ như vậy, Lam Vận một mặt tự làm kiểm điểm, một mặt thì liều mạng làm chuyện xấu, chính nghĩa cùng tà ác đang kịch liệt đánh nhau, nhưng rõ ràng là tà ác chiếm thượng phong.

Lúc này Đông Phương Thấm Tuyết đầu ngửa về sau, giống như đem mặt áp xuống đất, khuôn ngực đầy đặn vì cái tư thế đó mà càng thêm vương lên, cái eo mềm mại đỡ lực cho cái động tác khó...

Không hề nghi ngờ, ở trước mặt Lam Vận như là một vật báu khiêu gợi, hơn nữa người kia còn là người có thân hình làm thiên hạ thèm nhỏ dãi, Lam Vận ánh mắt dừng ngay cái vật mềm kia, tầm mắt không thể nào dứt ra, cô hơi hơi nuốt khan, hết lần này đến lần khác hình ảnh của giấc xuân mộng đêm qua cứ hiện lên trong đầu, trong mơ cô ngậm...

Khuôn mặt Lam Vận đỏ bừng cả lên, giờ phút này cuối cùng cũng có thể di chuyển ra chỗ khác, không dám loạn, cô dám có ý lõa lồ dâm đãng với nữ thần của mình, đây là việc không đúng, chính nghĩa rốt cuộc chiến thắng tà ác, tuy rằng thực hoài nghi cái chính nghĩa của Lam Vận.

Đông Phương Thấm Tuyết tập yoga xong, thấy Lam Vận khuôn mặt đỏ ửng vẫn còn chưa hết, Lam Vận như thế nào lại đỏ mặt, hay là...

"Sáng sớm, sao mặt lại đỏ đây?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi.

"Không có gì..." Lam Vận ngừng chột dạ hồi đáp, cô không thể để cho Đông Phương biết mình trong lòng xấu xa như thế.

"Nghe nói, người dễ dàng đỏ mặt là người ngây thơ, nhưng là tôi cảm thấy người dễ dàng đỏ mặt, là bởi vì trong lòng có ý không trong sáng, ý xấu so với người khác nhiều hơn..." Đông Phương Thấm Tuyết cười nhéo nhẹ mặt Lam Vận, mà Lam Vận như là kẻ trộm bị bắt, chột dạ vô cùng, sau đó mặt càng thêm đỏ ửng lan tới tận cổ.

"Tôi đối với những người khác sẽ không đỏ mặt, chỉ đối với Đông Phương mới có thể đỏ mặt..." Lam Vận yếu ớt ngụy biện.

"Vậy có phải hay không cậu thừa nhận có ý xấu với tôi?" Đông Phương Thấm Tuyết cười, trước kia quả thật chưa thấy qua Lam Vận đỏ mặt, nếu không phải gần đây thường xuyên tiếp xúc, thật không biết Lam Vận chính là người dễ dàng đỏ mặt như vậy. Kỳ thật còn có một cách nói khác, là người dễ đỏ mặt dễ hấp dẫn người hơn, xem ra cũng có điểm đúng, thấy mặt Lam Vận đỏ đến như quả táo, thực sự có chút đáng yêu, làm cho người ta càng muốn khi dễ cổ.

Lam Vận nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, mặt càng đỏ hơn, sợ là đỏ đến cả chân răng, Lam Vận hiện tại cũng không dám nhìn thẳng Đông Phương Thấm Tuyết.

Lam Vận ngầm thừa nhận làm cho Đông Phương Thấm Tuyết sửng sốt, cô gái này trắng trợn thừa nhận đối với chính mình có ý xấu, Đông Phương Thấm Tuyết không biết mình nên khóc hay nên cười, bất quá xem Lam Vận kia xấu hổ đến muốn chui vào lỗ, Đông Phương Thấm Tuyết có thể khẳng định, cô gái này thuộc loại người có sắc tâm nhưng không có sắc đảm, ân, đúng là không có lực uy hiếp, là có thể bỏ qua.

Đáng thương thay cho động vật thân mềm, ngay cả đến cái mặt tà ác cũng bị coi là vô hại!

Bất quá, Đông Phương Thấm Tuyết cuối cùng cũng có cảm giác mình được theo đuổi, tuy rằng lực tác dụng vẫn là rất nhỏ.

Động vật thân mềm ngày nào cũng đến tận cửa để cho Đông Phương Thấm Tuyết chơi đùa, ngày nào ăn ké cũng đến vui vẻ, ở ké trong nhà người ta trong thời gian dài, ngoài ra thỉnh thoảng gặp phải những cảnh kích tình xuất hiện, ví dụ như vô tình nhìn thấy cảnh mỹ nữ tắm biển, giấc mộng càng ngày càng ngông cuồng hơn, nên ánh mắt đối với Đông Phương Thấm Tuyết cũng dần dần tăng nhiệt độ lên, giống như nấu nước luộc ếch, Đông Phương Thấm Tuyết sớm đã thiếu phòng bị với động vật thân mềm, nên hoàn toàn không biết ánh mắt Lam Vận bây giờ nhìn mình nóng hơn trước rất nhiều, một ngày nào đó sẽ đạt tới trình độ làm cho cô nóng bừng lên.

Ngoài việc ăn cơm cùng ra, Lam Vận dần xâm lấn cuộc sống riêng của mình mà hoàn toàn không hay biết, phần lớn thời gian Đông Phương Thấm Tuyết vội chuẩn bị giáo án của mình, ném Lam Vận qua một bên, nhưng động vật thân mềm kia cũng chưa bao giờ kháng nghị, tựa hồ cậu ấy nhìn mình là có thể thỏa mãn, tóm lại một người như Lam Vận một chút tiền đồ cũng không có.

Nhưng thật Lam Vận quả không tiền đồ, cô chỉ cần nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết đã cảm thấy hạnh phúc, cho dù Đông Phương Thấm Tuyết có đôi khi vội đến không để ý tới cô, cô chỉ nhìn và không làm bất cứ gì, cũng ngây ngốc tới mấy tiếng. Bất quá, Lam Vận đem một số đồ vật nhỏ của mình chuyển vào nhà Đông Phương Thấm Tuyết, chiếm cứ nho nhỏ khắp ngõ ngách.

"Đông Phương, mấy ngày nay tớ sẽ rất bận, mùa thu ở thành phố S có một buổi trình diễn thời trang, mấy ngày này có thể không ở đây..." Lam Vận đối Đông Phương Thấm Tuyết không bỏ được nói.

"Đã biết." Đông Phương Thấm Tuyết như trước không có ngẩng đầu, thản nhiên trả lời một câu.

Lam Vận nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết lãnh đạm quay mặt, có chút ai oán có chút mất mát, cô có chút không cam lòng, cô cho là mình đã gần Đông Phương như vậy, Đông Phương chí ít cũng nên để ý tới mình.

"Tớ đi đây!" Lam Vận hơi hơi tăng cao một chút âm lượng, muốn khiến cho người nào đó chú ý.

Người nào đó quả nhiên như nguyện vọng ngẩng đầu nhìn Lam Vận, Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy vẻ mặt chờ mong của Lam Vận, liền có chút buồn cười, Lam Vận rốt cuộc chờ mong cái gì đây? Nhưng hiển nhiên người nào đó là xấu xa, không có ý định thỏa mãn mong chờ của động vật thân mềm.

"Lúc đi, nhớ đóng cửa." Đông Phương Thấm Tuyết như trước thanh âm ôn nhu, lại như vậy có lực sát thương, chí ít đem Lam Vận đang mong chờ rơi xuống điểm đóng băng, như mình ở gần Đông Phương cũng như không, nghĩ đến đây Lam Vận biểu tình liền ảm đạm xuống, Lam Vận yên lặng lui ra, nhẹ nhàng khóa cửa, một chút giận hờn cũng không có.

Đông Phương Thấm Tuyết thấy Lam Vận nghe lời, khẽ nhíu mày, trong lòng hơi hơi không vui, rõ ràng mình là người tra tấn, thế nhưng Đông Phương Thấm Tuyết liền không rõ mình rốt cuộc vì cái gì mà trong lòng không thoải mái, cô có chút chán ghét Lam Vận như thế thuận theo cam chịu số phận cùng tự oán. Đông Phương Thấm Tuyết để cây viết trong tay xuống, cô vừa rồi trong nháy mắt có cảm giác chờ mong, chờ mong Lam Vận có thể kịch liệt biểu đạt tình cảm của cổ một ít, hoặc là có thể đúng lý hợp tình làm cho mình đáp lại. Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình trở nên có chút không tốt, Lam Vận vốn là tính cách nguội như vậy, đáng lẽ người như cô ấy theo đúng lẽ sẽ không làm cho mình buồn bực, được người như vậy yêu, hẳn là chuyện tốt, thế nhưng cũng không phải là điều cô muốn.

Đông Phương Thấm Tuyết muốn một loại cảm tình nóng bỏng, nhưng là tính cách nguội ngắt không có tính công kích như Lam Vận thì đúng là không có tiềm chất, cô sớm đã biết, đây cũng chính lý do vì sao trước đây cô luôn không để ý Lam Vận, mà là yêu thích Đan Vân Sơ. Bởi vì cô biết, Đan Vân Sơ nếu là yêu mình, nhất định sẽ cho mình tình cảm kịch liệt nóng, trên thực tế, Đan Vân Sơ quả thật có, nhưng là không cho mình.

Lam Vận yêu, độ nóng tổng không đủ, không thể khiến cho Đông Phương Thấm Tuyết sôi trào, nhưng lại trong lúc vô tình chậm rãi tăng nhiệt độ, nếu là đốt lên, chính là vĩnh viễn đều đứng ở tám mươi độ, chính là mở không dứt, đây chính là nguyên nhân làm cho Đông Phương Thấm Tuyết không hiểu sao mình cảm thấy không thoải mái, cho nên bản năng muốn đi đâm chọt Lam Vận.

Khoảng cách giữa cô với Lam Vận, cô chỉ hướng Lam Vận một bước là có thể tới gần, nhưng mà Lam Vận phải hướng cô một trăm bước. Lam Vận đem Đông Phương Thấm Tuyết làm hư, đến nỗi Đông Phương Thấm Tuyết sẽ không dễ dàng từng bước đi như vậy, mà Lam Vận phải đi một trăm bước, Đông Phương Thấm Tuyết lại ngại cô ấy đi quá chậm.

Khó khăn liền kề khó khăn, hai người kia tính cách liền là như thế, Đông Phương Thấm Tuyết không chủ động đi một bước, mà Lam Vận tính cách lại nguội quá đáng, sẽ không vô cớ nhanh hơn, ốc sên muốn chạy nhanh như thỏ, thực khó khăn, nhưng là bị đâm chọt đến độ nhất định, có thể hay không giống súng bắn đạn giống nhau tăng nhanh, đây chính là ẩn số.

Tình hình nếu nội lực không đủ, liền cần ngoại lực.

Lam Vận lại bị đâm thêm một lần, quả nhiên Đông Phương Thấm Tuyết hiện tại không có trong nhà, thứ nhất, cô dạo này quả thật rất bận, thứ hai, cô giống như động vật thân mềm, sau khi bị đâm, đều thối lui một đoàn, cần thời gian để trị thương, cùng duỗi thẳng tinh thần của mình, sau đó tiếp tục không ngừng cố gắng vươn râu mềm mại đến gần Đông Phương Thấm Tuyết.

Đông Phương Thấm Tuyết một mình ngồi ăn cơm, đang nhớ lại Lam Vận, cái người này phỏng chừng một đoạn thời gian rất dài sẽ chủ động xuất hiện ở trước mặt mình, nghĩ đến đây Đông Phương Thấm Tuyết tâm tình cũng có chút buồn bực, ngay từ đầu không nên cho cổ cơ hội, hiện tại tức giận chính mình. Tính cách nguội làm cho người ta chán ghét, nếu là đủ thích, thì cái đả kích nhỏ kia coi là cái gì, mười năm trước thổ lộ như thế, mười năm sau vẫn là không tiến bộ, chỉ đâm một cái liền rút cổ lại.

Đông Phương Thấm Tuyết lần đầu tiên cảm thấy được một mình ăn cơm thật là không tốt tý nào, mà sở dĩ có loại này cảm nhận chính là do động vật thân mềm kia khởi xướng.

Đông Phương Thấm Tuyết trong thời gian dọn dẹp phòng khách, thấy bản vẽ của Lam Vận trong nhà mình, sắp xếp thật sự chỉnh tề, đặt ở ngay một góc nhỏ, đến cả đồ vật cũng không tính xâm lược. Đông Phương Thấm Tuyết nhớ rõ Diệp Tuyền Vũ lúc xâm lấn nơi ở của Đan Vân Sơ, mỗi một đồ vật này nọ đều đại biểu cho chiếm lĩnh cùng tuyên thệ chủ quyền, nhưng là Lam Vận chính là người như vậy, mình không phải là đã sớm biết sao? Giang sơn dễ đổi, kia dù có đâm đâm thế nào thì cũng không thể trở thành động vật ăn thịt.

Nguyên lai râu mềm mại không phải không có lực sát thương, cũng sẽ vươn đến trong lòng, chí ít, Đông Phương Thấm Tuyết hiện tại tính toán hướng Lam Vận gọi lại, để Lam Vận trở về.

Phòng của Đan Vân Sơ đã một tuần không sáng đèn, rốt cục đêm nay Đông Phương Thấm Tuyết quyết định qua Lam Vận gọi về, thì đèn sáng, Lam Vận đã trở lại, Đông Phương Thấm Tuyết trong lòng không thể không thấy vui.

Đông Phương Thấm Tuyết gõ cửa nhà Đan Vân Sơ, cô đã nấu cơm xong, tính kêu Lam Vận cùng nhau ăn, nhưng là đời người tổng không thuận lòng người như vậy.

Người mở cửa, làm Đông Phương Thấm Tuyết nghĩ đến một năm trước Diệp Tuyền Vũ mở cửa, là một người con lai xinh đẹp mở cửa, so mới mình là cao hơn rất nhiều, có chút đe dọa, đây là hình tượng Đông Phương Thấm Tuyết từ trước đến nay thích, bộ dạng xinh đẹp mà có khí thế, nhưng là giờ phút này một chút cũng không thích sự xuất hiện của người con lai xinh đẹp này, ánh mắt đánh giá cô giống như đúc ánh mắt của Diệp Tuyền Vũ năm trước, ánh mắt có tính xâm lược, làm cho người ta không thoải mái.

"Cô tìm Lam sao? Có chuyện gì? Chị ấy đang tắm." Iris sớm mở miệng trước.

Xem ra đúng là Lam Vận mang về nhà, Lam Vận có thể mang cô gái về nhà, đây là ý gì, Đông Phương Thấm Tuyết ngay cả suy nghĩ cũng không suy nghĩ nhiều, Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được có một chút châm chọc."Cậu ấy đi vắng lâu, thấy đèn sáng, nên tôi định lại chào hỏi, chứ thật ra cũng không có việc gì." Đông Phương Thấm Tuyết như trước lễ phép cùng khách khí mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play