"Tiểu công chúa, em nằm tốt cho tôi, nếu không tôi sẽ đưa em đi bệnh viện!" Thấy Diệp Tuyền Vũ cả người ghé vào trong lòng cô, phảng phất như một người bị chết đuối vớ được một khúc gỗ, cô lập tức không được tự nhiên mà đem Diệp Tuyền Vũ ném lên giường, sau đó liền rời khỏi giường.

Người ta không phải nói phụ nữ tương đối ôn nhu sao? Điểm ấy hoàn toàn không bao giờ thích hợp được với Đan Vân Sơ, đem một người đang suy yếu vô lực ném lên trường một cách thô bạo, không biết người bệnh cần được chăm sóc sao? Diệp Tuyền Vũ đem tự mình ỷ lại vào Đan Vân Sơ nguyên nhân hoàn toàn là vì tự mình ngã bệnh, mà cũng vì thế lại khiến Đan Vân Sơ sản sinh ra một cảm giác không an toàn.

"Đừng trừng tôi, trừng tôi cũng vô dụng!" Đan Vân Sơ tức giận nói, lúc này trả lại cho tôi tư thái cao quý, có bệnh chết tôi cũng không mềm lòng.

Diệp Tuyền Vũ phẫn hận cố sức xoay người trên giường, không nhìn Đan Vân Sơ, chứng kiến Đan Vân Sơ kia bộ dạng ném mình như thế, thực sự rất đại hỏa, tự mình không phải là không thể xoay chuyển được.

Thấy Diệp Tuyền Vũ đáng thương như vậy nằm trên giường, "Này..." Quên đi, niệm tình nàng đang bệnh, bố thí một chút ái tâm cho nàng, có trời mới biết ái tâm của bản thân nàng luôn luôn hữu hạn, nữ nhân gần đến 30 tuổi quả nhiên rất có mẫu tính (bản năng của người mẹ) Đan Vân Sơ như thế giải thích cho chính mình.

Diệp Tuyền Vũ không ngờ tới Đan Vân Sơ lại thỏa hiệp, nhưng mà bất luận thế nào, trong lòng Diệp Tuyền Vũ có chút vui vẻ, nàng ôm lấy Đan Vân Sơ đem toàn bộ sức nặng trên người dựa vào cô, thân hình đầy đặn tiếp xúc với Đan Vân Sơ, trên người nhàn nhạt tỏa ra hương thơm nước hoa, Đan Vân Sơ yêu thích nàng ở khoản mùi nước hoa này, điểm này Diệp Tuyền Vũ đều biết, tuy rằng trước đây hai người dùng nước hoa không giống nhau.

"Cũng không cần dựa sát vậy à, muốn đem mầm bệnh truyền nhiễm cho tôi sao?" Đan Vân Sơ căn bản không muốn ôm lấy Diệp Tuyền Vũ, nhưng thân thể cô cùng với thân thể Diệp Tuyền Vũ tiếp xúc vẫn tồn tại một sự ăn ý nào đó, ngón tay lại không kìm lòng nổi ôm lấy Diệp Tuyền Vũ.

"Đan Vân Sơ, chị có thể đừng nói chuyện được không?" Đan Vân Sơ đúng là cao thủ phá hoại ấm áp, rất không xứng làm người tình, điểm ấy Diệp Tuyền Vũ không chút nghi ngờ.

"Chúng ta còn trong thời gian khế ước không?" Đan Vân Sơ đột nhiên hỏi.

"Chị nói đi?" Diệp Tuyền Vũ hỏi vặn lại.

"Tôi cảm thấy cái khế ước này hẳn là nên kết thúc." Đan Vân Sơ thờ ơ nói.

"Tôi không cho phép." Diệp Tuyền Vũ ôm có chút chặt hơn, Đan Vân Sơ cười khổ, tự nhiên đi ký kết khế ước, là do cô ngu ngốc mà ký vào.

Trong khế ước có điều khoản, thời gian kết thúc khế ước là do Diệp Tuyền Vũ làm chủ, lúc ấy Đan Vân Sơ nghĩ Diệp Tuyền Vũ chơi đùa rồi cũng sẽ nhàm chán, sở dĩ vì thế cái khoản này cô cũng không quá chú ý, hiện tại xem ra, cái quy tắc trò chơi này là thực sự hại chết người không đền mạng a.

"Vì sao vẫn còn chơi?" Đan Vân Sơ hỏi, cô đã từ lâu rất sợ, cô không còn chơi đùa nổi nữa.

Đương nhiên cô từ trên đám mây rơi xuống hố sâu, nổi giận đùng đùng đi tìm Diệp Tuyền Vũ lý luận, chính là kia một màn khiến cô vô cùng sợ hãi.

Cô vẫn biết, Diệp Tuyền Vũ không có khả năng chỉ có một người là cô, nàng còn vô số nam nữ tình nhân, chính là biết như thế, nhưng khi tận mắt thấy lại là một chuyện khác.

Cô vẫn cho rằng, tự mình nhất định là một sự tồn tại đặc biệt với Diệp Tuyền Vũ, thế nhưng khi nhìn thấy nàng cùng một người khác đang quấn lấy nhau trên giường, Đan Vân Sơ đột nhiên cảm thấy một màn rất châm biếm, chợt cảm giác mình cùng người bên trong kia bất quả chỉ như nhau, Diệp Tuyền Vũ là chơi chán mình, tự nhiên không cần thiết phải đem mình nâng lên.

Bắt đầu khoảnh khắc ấy, Đan Vân Sơ nghĩ rằng mình vô cùng buồn cười, cô yên lặng lui ra, sau đó bắt đầu tự suy xét lại mình, tựa hồ như là ánh mắt được mở ra một thế giới khác, chứng kiến rất nhiều sự tình trước đây cô không hề nhìn thấy. Tựa như đột nhiên phát hiện, tự mình so với bức tranh kỳ thực vô cùng giống nhau, đều như một đồ vứt đi không hề giá trị, bất quá là được Diệp Tuyền Vũ dùng vô số tiền tài cùng quyền thế làm tăng giá trị.

Thế nhưng, địa vị cuộc sống từ thấp lên cao là như vậy đơn giản, chính là từ cao xuống thấp không hề thích hợp đơn giản như thế, vô cùng khó khăn, cô không thể không khiến mình bắt đầu thích ứng lại một cuộc sống bình thường một lần nữa. Sau đó trốn ở một cái trường học nho nhỏ, làm một cái trò mà trước đây cảm thấy vô cùng xấu hổ, lão sư dạy vẽ. Cô từng rất hận Diệp Tuyền Vũ, nhưng lúc này đây, đối với Diệp Tuyền Vũ có thể là đa phần cảm kích, Diệp Tuyền Vũ khiến cô có thể xem lại tự mình một cách rõ ràng.

"Tôi nguyện ý!" Diệp Tuyền Vũ bốc đồng nói, kỳ thực nàng có thể cảm giác được Đan Vân Sơ khi nghe câu này thì thân thể có chút cứng nhắc, Diệp Tuyền Vũ ngửi lấy mùi vị trên người Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ lúc nào đã bắt đầu không còn dùng nước hoa chứ, nàng trước đây nước hoa dùng chính là có chút nồng nặc lại mang theo ngang bướng, nàng trước đây yêu thích Đan Vân Sơ cũng ở mùi nước hoa, thế nhưng Diệp Tuyền Vũ phát hiện mùi vị hiện tại trên người Đan Vân Sơ càng khiến nàng mê muội. Đan Vân Sơ, tôi cũng muốn biết nguyên nhân tôi không muốn buông cô ra.

Đan Vân Sơ nhìn lại Diệp Tuyền Vũ, nếu như Diệp Tuyền Vũ vẫn còn đem tự mình như lúc trước là một nữ nhân vì tiền bán tất cả mọi thứ, chính là cô đã sai lầm hoàn toàn, xưa kia khác bây giờ, cô muốn cái gì đã không còn giống với ngày xưa, cô tự nhiên không cần vì mộng tưởng thời trẻ lông bông mà tái bán mình thêm lần nữa.

"Tôi nghĩ đến em ba năm qua không quan tâm tới, khế ước nên là kết thúc." Đan Vân Sơ lạnh lùng nói.

"Không phải tôi không quan tâm, là chị không tới tìm tôi, tôi lúc nào cũng chờ chị đến!" Diệp Tuyền Vũ tức giận nói.

"A...Diệp Tuyền Vũ em không phải đang chờ tôi đi van cầu em chứ? Ha ha, em vẫn còn không biết con người tôi sao..." Đan Vân Sơ cười đến mức châm chọc, mặc dù khi xưa bán đứng thể xác mà ký kết thỏa thuận, cũng là vị trí bình đẳng, không tự mình đi van cầu nàng, muốn mình cầu nàng, Diệp Tuyền Vũ không có đầu óc sao!

Diệp Tuyền Vũ trầm mặc không nói, nàng cho rằng mình đã thành công khi khiến Đan Vân Sơ rời khỏi vinh hoa phú quý, vinh hoa phú quý không phải là thứ dễ dàng ăn mòn con người sao? Sở dĩ như thế, nàng tưởng Đan Vân Sơ sẽ quay đầu cầu nàng, chính là suốt ba năm, Đan Vân Sơ vẫn như trước không cúi đầu, nàng biết Đan Vân Sơ kiêu ngạo cùng cuồng ngạo, thế nhưng không lường trước được là như vậy, nàng thà hạ mình từ cao xuống làm một giáo viên dạy học tiểu học, cũng không muốn hướng mình cúi đầu một lần nữa giành lấy công danh thành tựu. Cho tới bây giờ nàng vẫn luôn không hiểu được Đan Vân Sơ, tựa như hiện nay, nàng vẫn như trước không hiểu trong đầu Đan Vân Sơ cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì.

Tiếp đó là một trận trầm mặc thật dài, an tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc đồng hồ trên tường.

Kim giây cùng kim phút đồng thời chỉ vào số 12, đây là tiếng chuông báo năm mới.

"Tiểu công chúa năm mới may mắn!" Đan Vân Sơ nhàn nhạt nói.

Diệp Tuyền Vũ phức tạm liếc mắt nhìn Đan Vân Sơ một cái, muốn mở miệng nói gì đó, thế nhưng chưa kịp mở miệng đã bị Đan Vân Sơ cắt ngang.

"Trước tiên đi ngủ một giấc, người ngã bệnh cần nghỉ ngơi nhiều." Đan Vân Sơ ngữ khí miễn cưỡng cho được ôn nhu đây mà, Diệp Tuyền Vũ khi tiếp nhận dược cùng cốc nước nghĩ đến.

Đan Vân Sơ nhìn Diệp Tuyền Vũ sau khi ngủ, cô vẫn không muốn ngủ, thực sự là mẫu tính ngập tràn à, quả thật là lão rồi, Đan Vân Sơ sờ soạng một chút mặt mình, cuộc sống lông bông thời trẻ chỉ trong chớp mắt đã trôi qua.

Diệp Tuyền Vũ cảm giác cổ họng như khát khô như hỏa thiêu, như bị dao cắt lấy, đáng hận, toàn thân mềm nhũn, đầu choáng váng nặng nề, cho tới nay Diệp Tuyền Vũ chưa từng cảm thấy vô lực như thế.

"Đan Vân Sơ, Đan Vân Sơ! Cho tôi cốc nước!" Diệp Tuyền vũ quát, khi quát cổ họng đau buốt như bị rạch ra, trong phòng ánh sáng yếu ớt, Diệp Tuyền Vũ nhìn quét mấy lần, chính là cũng không thấy được Đan Vân Sơ.

"Đan Vân Sơ, chị đi ra cho tôi...." Ngữ khí phẫn nộ dần dần trở thành cầu xin, bất luận bình thường Diệp Tuyền Vũ thế nào cường thế, giờ khắc này cũng là bất lực, Đan Vân Sơ, cô mau ra đây cho tôi, nàng có thể dễ dàng tha thứ Đan Vân Sơ tự cao tự đại, nhưng duy độc không thể tha thứ cô đối với mình không quan tâm ngó ngàng đến.

Kêu một hồi lâu, cũng không nghe thấy Đan Vân Sơ đáp lời, cho dù là ba năm trước đây mình từng đem cô từ trên mây kéo xuống, nếu hận mình, cũng không thể lúc này đối với mình hờ hững lạnh nhạt, Đan Vân Sơ không phải loại người như vậy, không phải cô luôn là người có cái gì bất mãn đều đem nói thẳng ra sao, không thể nào phớt lờ vứt bỏ tự mình sinh bệnh thế này....

"Đan Vân Sơ, chị rốt cuộc là chết ở nơi nào, chị đi ra đây cho tôi..." Từ nhỏ đến lớn là người rất ít sinh bệnh, nhưng mỗi khi phát bệnh lại hung mãnh dị thường, Diệp Tuyền Vũ cảm thấy tự mình khó chịu đến muốn chết đi được.

Năm năm trước, vì thuận theo nguyện vọng của Đan Vân Sơ, đem cô ở trong xã hội, khiến cô trở thành một họa sĩ nổi danh, tự mình không biết đã đổ bao nhiêu tiền vào đó, không sao cả, nàng vốn không quan tâm vấn đề tiền, Đan Vân Sơ trái lại rất tốt, cuộc sống như cá gặp nước, rất khoái hoạt, thế nhưng cô nghìn lần vạn lần không nên quên đi mình là kim chủ của cô, tự cô xài tiền của mình, lại coi tiền như rác, cô cái gì cũng không phối hợp cùng mình, trong mắt cô vĩnh viễn đem mình không thể nào sánh bằng những bức tranh kia, cũng không là bất luận đồ vật gì.

Rất rõ ràng, Đan Vân Sơ thuần túy nguyện ý bán đứng thể xác chỉ là vì quyền lợi của mình, trái lại cảm giác mình là một công cụ bị lợi dụng, một ngày thành công, tự mình có thể bị đá văng ra. Cho nên Diệp Tuyền Vũ muốn để Đan Vân Sơ biết rõ, nàng có thể đem cô đưa lên tận mây xanh, nhưng cũng có thể kéo cô xuống hố sâu địa ngục, nàng muốn Đan Vân Sơ quay đầu cầu nàng, nàng muốn Đan Vân Sơ ngoan ngoãn một chút, chỉ là nàng không nghĩ tới, trong suốt ba năm, Đan Vân Sơ nhất định không cúi đầu, thế nhưng Đan Vân Sơ của ba năm sau lại càng khiến mình càng khó nắm chắc thành công.

"Nữ nhân đáng hận..." Diệp Tuyền Vũ oán hận nói một câu, nàng muốn tự cứu mình, Đan Vân Sơ rõ ràng muốn mình bệnh chết, Diệp Tuyền Vũ gian nan bò xuống giường, thế nhưng mới tiếp xúc nền nhà, liền mềm nhũn ra, cả người chật vật ngã trên mặt đất. 26 tuổi, Diệp Tuyền Vũ chưa từng như thế thảm bại cùng bất lực, có thể người ngã bệnh luôn đặc biệt yếu đuối, Diệp Tuyền Vũ khó chịu quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt không chịu bị khống chế mà rơi ra.

"Sao em lại quỳ rạp trên mặt đất rồi?" Đan Vân Sơ mở cửa tiến vào, phát hiện Diệp Tuyền Vũ chật vật quỳ trên đất, trước đây chưa từng thấy qua tiểu công chúa thảm hại như vậy, sắc mặt có chút tái nhợt, quan trọng là, tựa hồ như khóe mắt còn vương một loại gọi là nước mắt, Đan Vân Sơ có chút kinh ngạc, Diệp Tuyền Vũ trong ấn tượng của cô là một nữ nhân rất mạnh mẽ, thế nhưng không thể phủ nhận, Diệp Tuyền Vũ lúc này thoạt nhìn điềm đạm đáng yêu cực kỳ, tác động ái tâm hiếm thấy của Đan Vân Sơ.

Nàng rất có tình thương của mẹ... Nàng tới tuổi này rồi, rất dễ bởi vì có chút va chạm mà nảy ra tình mẹ ấm áp.

Diệp Tuyền Vũ ngẩng đầu, thấy Đan Vân Sơ, nhãn thần có chút tỏa sáng, vội vàng tùy tiện lau đi nước mắt của mình, nàng không cần trước mặt Đan Vân Sơ khóc, nàng không muốn bị Đan Vân Sơ cười.

"Chị đi đâu vậy?" Diệp Tuyền Vũ chất vấn, loại bỏ ngay nét ôn nhu vừa nãy.

"Em khóc sao?" Đan Vân Sơ cười hỏi, tiểu công chúa vẫn còn so với ban nãy còn khá dễ thương, vừa mới phút chốc bất lực, vô cùng đáng thương, lại trong khoảnh khắc công phu đường hoàng ương ngạnh của tiểu công chúa lại xuất hiện trở lại.

"Ai khóc, tôi không khóc!" Diệp Tuyền Vũ cật lực phủ nhận.

"Không khóc nga, vậy đây là cái gì? Sẽ không phải nói là nước bọt chứ?" Đan Vân Sơ ngón tay đụng chạm đến khóe mắt còn vương chút lệ, biết rõ chất lỏng ấm nóng ấy là gì mà còn cố hỏi, nửa giọt châu thế này, thật khiến tôi thấy thương hại, nói đến, kỳ thực tiểu công chúa vẫn rất làm người khác vui tai vui mắt, chỉ là trước đây tự mình dường như không quá chú ý điểm này.

"Bản tiểu thư là khóc, thế nào!" Diệp Tuyền Vũ thẹn quá hóa giận hỏi ngược lại, thế nhưng vì sinh bệnh nên ngữ khí nghe có chút mềm yếu, Đan Vân Sơ đáng ghét, lúc này vẫn còn khi dễ mình, mình còn chưa tìm cô tính sổ.

Đan Vân Sơ không hề gì nhún nhún vai, một bộ dạng không liên quan đến tôi, làm cho Diệp Tuyền Vũ kích động muốn cắn cô.

"Tôi chỉ đi mua thuốc, bây giờ đã trễ, rất nhiều nhà thuốc đã đóng cửa, vì vậy phải đi xa hơn một chút." Đan Vân Sơ đem Diệp Tuyền Vũ đỡ đến trên giường, sàn nhà chính là rất lạnh, cô không muốn Diệp Tuyền Vũ bệnh nặng thêm, sau đó lại ỷ lại vô mình.

Bất quá, Diệp Tuyền Vũ cơ thể rất nóng, không biết uống thuốc cúm cùng thuốc hạ sốt có đủ hay không, cảm cúm mà không xử lý tốt, rất dễ trở thành bệnh nặng, Đan Vân sơ có chút lo lắng.

"Lần sau đi ra ngoài phải nói với tôi một chút!" Diệp Tuyền Vũ nói, nàng chán ghét chuyện như ngày hôm nay phát sinh.

"Tôi đi WC có cần nói với em không?" Đan Vân Sơ tức giận nói, Diệp tiểu thư thật là đem tự nàng làm chủ nhân của mình sao.

"Nếu như chị muốn nói cũng được!" Nếu cô không ngại nói, "Cho tôi cốc nước, cổ họng đau muốn chết được!"

Đan Vân Sơ phớt lờ Diệp Tuyền vũ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi rót nước đưa cho Diệp Tuyền Vũ, thuận tay cũng đưa thuốc cho nàng: "Em uống thuốc đi, rồi đi nằm ngủ một chút."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play