Lam Vận nhìn bốn món trên bàn đều là ốc sên, có chút buồn bực, Đông Phương thực thích ăn ốc sên sao?
"Không thích ăn ốc sên sao?" Đông Phương Thấm Tuyết hỏi người còn chưa chịu động đũa Lam Vận.
"Thích, chỉ cần là đồ ăn Đông Phương làm, tớ đều thích." Lam Vận cười đến vui vẻ nói, ở Lam Vận xem ra, được ăn đồ ăn Đông Phương Thấm Tuyết làm, sẽ có cảm giác thực hạnh phúc.
Đông Phương Thấm Tuyết khẽ cười, sau đó gắp một ít thức ăn bỏ vào chén cho Lam Vận, Lam Vận nhìn đồ ăn trong chén, có chút không thể tin được, cô luôn biết nếu được Đông Phương yêu, nhất định rất hạnh phúc, giờ phút này Lam Vận thấy hạnh phúc đến không thể tin được.
Đông Phương Thấm Tuyết muốn sờ sờ làm cho Lam Vận kích động, Lam Vận như thế nào lại giống tiểu chó săn trước kia mình nuôi, thật sự là rất dễ dàng thỏa mãn, chỉ cần cho cô ấy ăn no một chút là đủ.
"Đông Phương, cậu không ăn sao?" Lam Vận ăn vài đũa, mới phát hiện Đông Phương Thấm Tuyết như trước vẫn chưa động đũa ăn, chỉ ngồi nhìn mình ăn. .
Ngôn Tình Hay"Cậu có nhớ là tôi từng nói tôi chỉ thích làm đồ ăn cho người tôi thích không?" Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên mở miệng hỏi.
Lam Vận gật đầu, cô dĩ nhiên nhớ rõ, khi đó là lúc mình hy vọng mình là người được Đông Phương yêu. Làm cho người mình thích ăn, mà mình lúc này lại đang ăn đồ ăn do Đông Phương làm, chẳng lẽ ý của Đông Phương là hiện tại cậu ấy đang thích mình sao? Nghĩ đến đây là thổ lộ ngầm của Đông Phương, tay cầm đũa của Lam Vận đều có chút run lên.
"Người thích tôi, là người chỉ yêu duy nhất một mình tôi, chỉ đối xử ôn nhu duy nhất với tôi, tôi không thích cái loại người đối với ai cũng ôn nhu, dễ dàng tạo cho người khác cảm giác hiểu lầm, điều đấy làm cho tôi không cảm giác mình là đặc biệt nhất, tôi không thích cảm giác cùng người khác tranh giành, cho nên tôi thích một người mà vì tôi chặt đứt toàn bộ các râu ria kia, sẽ không bị người khác cưỡng hôn, sẽ không bị người khác dây dưa, sẽ không để cho tôi thấy những hình ảnh mà tôi không thích. Tôi có phải hay không rất bá đạo đây?" Đông Phương Thấm Tuyết thanh âm ôn nhu, nhẹ nhàng hỏi Lam Vận.
Lam Vận không ngốc, cô lập tức ý thức được, Đông Phương Thấm Tuyết trong lời nói là có dấu diếm ý tứ, cũng rốt cuộc biết, Đông Phương Thấm Tuyết nguyên nhân hai ngày nay không để ý tới mình, này có phải là chứng minh Đông Phương đối với mình cũng không phải là không để ý, nghĩ tới cái suy đoán này, Lam Vận liền vô cùng kích động.
"Tớ biết, giống như tớ cũng không thích Đông Phương đối với người khác cười đến ôn nhu như vậy, như vậy trong lòng tôi liền sẽ có chút chua xót, càng không thích Đông Phương bị người khác thân mật, tổng hi vọng Đông Phương chỉ thuộc về mỗi mình tớ. Trong lòng tớ, chỉ có duy nhất Đông Phương, chỉ cần Đông Phương cho tớ cơ hội, tớ sẽ đem tất cả ôn nhu cấp Đông Phương. Tớ sẽ giải quyết vấn đề về Iris, sẽ không để Đông Phương phải tiếp tục thấy được những hình ảnh không thích." Lam Vận nhìn Đông Phương Thấm Tuyết nghiêm túc nói.
Lam Vận quả thật không ngu ngốc, cái yêu cầu độc chiếm của mình vừa mới đưa ra, cậu ấy liền hiểu được và tranh thủ quyền lợi của mình, tuy rằng yêu cầu độc chiếm của cậu ấy so với mình khéo léo hơn, như là cậu ấy đang nhường cho mình, Đông Phương Thấm Tuyết thực hoài nghi mình có thể dễ dàng khi dễ cậu ấy hay không. Lam Vận là một người ôn nhu, cậu ấy đối với ai cũng quan tâm, đều cũng nhường cho vài phần, đối với bạn bè đã như thế, thì đối với tình nhân thì càng phải như vậy.
"Cậu rất lưu tâm vừa rồi tôi bị người khác hôn sao?" Đông Phương Thấm Tuyết lúc này mới động đũa ăn cơm, sau đó cười hỏi Lam Vận.
Lam Vận gật đầu, "Cảm giác rất khó chịu." Lam Vận thật thà nói.
"Chị ấy là tỷ tỷ của tôi, đây chẳng qua là tỷ muội thân mật." Đông Phương Thấm Tuyết cũng không biết mình vì sao phải giải thích, rõ ràng với vị trí chiếm thế thưởng phong của mình mà nói, cho dù không giải thích, cũng không có gì đáng ngại, chính là cô không muốn làm cho Lam Vận cảm giác mình là người tùy tiện như vậy.
"Đan Vân Sơ cũng là tỷ tỷ của Vũ!" Lam Vận miệng một ngụm cơm đột nhiên nói, mặc dù là tỷ muội, cũng sẽ sinh ra cảm tình như vậy, cho nên hành động thân mật như vậy, trừ bỏ người yêu làm, thì cùng người khác làm đều không thỏa đáng. Lam Vận trừ bỏ lần này bị Iris cưỡng hôn ra, chưa bao giờ cùng người khác làm một chút hành động thân mật gì, tuy rằng cô tính tình ôn nhu, nhưng là tuyệt đối không để cho Đông Phương có những suy nghĩ như vậy, là dễ dàng làm cho người khác sinh ra những hành động mờ ám, Iris là người đầu tiên cũng sẽ là người cuối cùng, cô chỉ có thể xem Iris là muội muội.
Lam Vận nếu muốn so đo, thì rất là sắc bén, điều này làm cho Đông Phương Thấm Tuyết có chút khó có thể phản bác, Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được Đan Vân Sơ cùng Diệp Tuyền Vũ là sợ hoàn toàn không quan tâm đến quan hệ huyết thống giữa các cổ, sợ hơn nữa là lấy cái quan hệ huyết thống kia làm điểm kích thích, không phải ai cũng như các cô ấy là hoàn toàn không quan tâm chuyện như vậy.
"Nếu cậu không thích, tôi sau này sẽ chú ý." Đông Phương Thấm Tuyết là người coi trọng công bằng, nếu cô không cho phép Lam Vận cùng người khác có những hành động thân mật, tự nhiên cũng sẽ giữ nguyên tắc công bằng lên mình.
"Kỳ thật... Nếu là thật sự chính là quan hệ tỷ muội... Tớ sẽ không quá để ý..." Lam Vận có chút được sủng ái mà lo sợ nói, trên thực tế, cô cảm thấy được Đông Phương có thể thích mình cũng rất tốt rồi, cô sẽ không làm khó Đông Phương cùng đặt giới hạn lên Đông Phương.
"Lam Vận, cậu có biết tôi vì sao lại nấu nhiều ốc sên vậy không?" Đông Phương Thấm Tuyết đột nhiên nói sang chuyện khác.
"A? Không phải là vì Đông Phương thích ăn sao?" Lam Vận vẻ mặt mờ mịt nhìn lên Đông Phương Thấm Tuyết, cô còn tưởng rằng là nguyên do là do Đông Phương thích ăn ốc sên.
"Cậu có biết, cậu trong mắt tôi giống gì không?" Đông Phương Thấm Tuyết nhíu mày hỏi.
"Giống gì?" Lam Vận tò mò hỏi đáp, tất cả mọi người dĩ nhiên ai cũng tò mò mình trong mắt người yêu là hình tượng gì mà.
"Ốc sên." Đông Phương Thấm Tuyết nhìn thấy Lam Vận vẻ mặt biểu tình không thể tin được, Lam Vận diễn cảm thật là rất ngốc.
"Ốc sên?" Lam Vận vẻ mặt mong chờ trong nháy mắt chuyển qua thất vọng, sao lại là ốc sên đây? Ốc sên một chút cũng không đáng yêu, tại sao lại không phải động vật có lông, mềm, có chút dinh dính, có chút cảm giác ghê tởm. Thực ra, so với Đông Phương Thấm Tuyết yêu thích động vật thân mềm, thì Lam Vận đối vợi loại này là rất không thích, giống như đồng loại kỵ nhau.
"Không có lực sát thương, không đủ tích cực, không đủ dũng cảm tranh thủ chiếm lấy người khác, chỉ cần một cái đâm là liền rụt về." Đông Phương Thấm Tuyết dùng đũa đâm đâm vào thịt ốc sên trên đĩa, cười mị mị nói, Đông Phương Thấm Tuyết lần đầu tiên phát giác nguyên lai thịt ốc sên vẫn là rất ngon.
"Tớ không phải ốc sên..." Lam Vận yếu ớt phản bác nói, đáng tiếc phản bác không có hiệu quả.
"Thịt ốc sên Pháp thật là rất ngon, cậu ăn nhiều một chút, cậu vừa rồi nói đều thích, tôi nghĩ cậu nên ăn hết những thứ này." Đông Phương Thấm Tuyết vẻ mặt ôn nhu cùng săn sóc lại thay Lam Vận gắp một miếng thịt ốc sên thơm ngon đưa đến chén Lam Vận.
Lam Vận vừa nghĩ tới mình ở trong lòng Đông Phương Thấm Tuyết hình tượng là ốc sên, nhìn lại trên bàn đầy thịt ốc sên, đột nhiên cảm thấy được cảnh tượng này có chút quỷ dị, kia không phải mình đang ăn chính mình sao? Nghĩ đến đây, Lam Vận hứng thú ăn uống tiêu hết phân nửa, hoàn toàn không còn cảm giác muốn ăn, nhìn thấy Đông Phương Thấm Tuyết gắp càng ngày càng nhiều thịt ốc sên bỏ vào trong chén mình, nhìn nhìn lại Đông Phương Thấm Tuyết trong mắt hàm chứa hơi hơi ác ý cười, Lam Vận ý thức được mình giống như bị Đông Phương xấu xa kia khi dễ. Nhưng là mình không nhẫn tâm từ chối, cam chịu số phận đem thịt ốc sên chứa cao hàm lượng protein kia bỏ vào trong miệng ăn, ốc sên thì ốc sên!
"Đông Phương, tớ no rồi..." Lam Vận ngữ khí rất giống tiểu tức phụ, mang theo một chút ủy khuất, tuy rằng Đông Phương trù nghệ không gì sánh kịp, chính là tất cả đều là thịt ốc sên, này vốn cũng không hề gì, nhưng là Đông Phương nói mình là ốc sên, cho nên nếu ăn hết cả bàn ốc sên này, Lam Vận nghĩ, nếu ăn thêm nữa, sau này sợ nhìn thấy ốc sên làm cảm thấy oán hận.
"Đứa ngốc, nếu cậu không thích, thì nên sớm nói, ăn nhiều như vậy, chịu khổ sở chứ?" Đông Phương Thấm Tuyết cầm khăn ăn thay Lam Vận lau miệng, Lam Vận có chút sững sờ nhìn Đông Phương Thấm Tuyết, được nữ thần trong lòng phục vụ, cho dù bị chửi một trăm lần đứa ngốc, cô đều nguyện ý, Lam Vận đến bây giờ đều cảm thấy, đêm nay quả thật giống như đang nằm mơ.
"Chỉ cần là Đông Phương đưa, cho tớ ăn độc dược đều được." Lam Vận lời ngon tiếng ngọt một cách tự nhiên buột miệng nói ra, làm Đông Phương Thấm Tuyết là có chút hoài nghi Lam Vận dễ dàng thẹn thùng lúc trước có phải là giả vờ hay không, bất quá lời ngon tiếng ngọt đối với phụ nữ mà nói luôn luôn thật là hưởng thụ.
"Lam Vận cậu là cũng biết nói lời ngon tiếng ngọt nha!" Đông Phương Thấm Tuyết giả vờ làm vẻ mặt kinh ngạc nói, Lam Vận nghe vậy quả nhiên mặt lại đỏ lên.
"Không phải lời ngon tiếng ngọt, thật sự, Đông Phương để cho tớ ăn độc dược, tớ thật sự sẽ ăn!" Lam Vận đỏ mặt giải thích.
Đông Phương Thấm Tuyết tin tưởng, cô gái này là một người ngoan cố, phụ nữ là loại dễ dàng bị cảm động, Đông Phương Thấm Tuyết cũng không ngoại lệ.
"Tôi pha trà, để cậu hết cảm giác ngấy." Đông Phương Thấm Tuyết tuy rằng thích khi dễ Lam Vận, nhưng là trong lòng thật không muốn thấy Lam Vận khó chịu.
"Uh." Đông Phương thật tốt Lam Vận nhìn vào bóng lưng Đông Phương Thấm Tuyết, mê luyến nghĩ đến.
Lam Vận uống trà Đông Phương Thấm Tuyết châm, hương thơm của trà tựa hồ ngọt tới đáy lòng của nàng.
"Đông Phương trà đạo cũng rất tốt!" Lam Vận không chút keo kiệt khích lệ nói, trong lòng cô lại hướng Đông Phương Thấm Tuyết tiến hành vô số lần ưu hoá.
"Lam Vận, tôi ở trong lòng cậu không có lúc nào là không tốt sao?" Đông Phương Thấm Tuyết cảm thấy được Lam Vận nhìn mình ánh mắt tỏa ra vô số lấp lánh liền cảm thấy buồn cười, cảm giác mình bị cậu ấy thần hóa vô số lần.
"Đông Phương đều tốt!" Lam Vận kiên định nói, điển hình là người yêu đến mù quáng.
"Trêu chọc cậu cũng tốt?" Đông Phương Thấm Tuyết tò mò hỏi, cô biết Lam Vận luôn luôn thích nhất vẫn là chính mình ôn nhu uyển chuyển hàm xúc, cậu đối với bộ mặt khác của mình thì như thế nào đây?
"Cũng tốt!" Lam Vận nghĩ tới Đông Phương nếu là khi dễ mình thì mình cũng không có lực phản kháng, mặt có chút đỏ lên, Đông Phương như vậy rất giống yêu tinh khi dễ thư sinh, kỳ thật cô biết thư sinh yêu chết cảm giác bị yêu tinh khi dễ.
Đông Phương Thấm Tuyết nghe vậy, hơi hơi giương lên khóe miệng.
"Cậu lại đỏ mặt, đang suy nghĩ chuyên gì không trong sáng phải không?" Đông Phương Thấm Tuyết dùng ngón trỏ nâng cằm Lam Vận lên, ngữ khí có chút mờ ám hỏi, trắng trợn trêu chọc, Lam Vận ý thức được Đông Phương lại đang trêu chọc mình, nháy mắt mặt đỏ lên như táo.
"... Không có..." Lam Vận chột dạ hồi đáp, trên thực tế, cô quả thật nghĩ đến chuyện không trong sáng, ví dụ như cái cưỡng hôn vừa nãy.
"Nói dối!" Đông Phương Thấm Tuyết dễ dàng liền đâm chọc cái lời nói dối yếu ớt của Lam Vận.
Lam Vận chứng thật là người không biết nói dối, mặt liền đỏ hơn, làm Đông Phương Thấm Tuyết tò mò nghĩ, nếu mình tiếp tục chọc Lam Vận thì mặt nàng có thể hay không đỏ đến chảy ra máu không?
Đông Phương Thấm Tuyết thuận thế ngồi vào trên đùi Lam Vận, Lam Vận mặt tiếp tục đỏ lên, đỏ đến cổ, còn tay thì muốn ôm lấy yêu tinh đang ngồi trên đùi mình, lại có chút không dám, dù sao Đông Phương dạng này, thật sự là giống yêu tinh, rất mị hoặc mê đắm lòng người, cô sợ mình ôm Đông Phương một cái, liền sẽ có những hành động thất lễ.
Lam Vận vừa nghĩ tới cái người đang ngồi trên đùi của mình là người mà hằng đêm mình hằng ao ước, cô cảm giác khí huyết có chút không thông.
Vốn Đông Phương Thấm Tuyết chỉ là đơn thuần muốn trêu Lam Vận, nhưng là sau khi ngồi vào đùi Lam Vận, mới phát giác cử động của mình quá mức phóng đãng, cái tư thế này cũng quá mờ ám, mặt cũng có chút đỏ lên, nhưng là sợ mình lộ tẩy, cô vội vàng đem khuôn mặt nóng đỏ của mình vùi vào cổ Lam Vận. Nhưng là cũng có chút tức giận Lam Vận thật đúng là đồ đầu gỗ, ngây ngốc còn không biết nắm lấy miếng thịt đưa tận cửa này, cảm giác mình như một con ấm đầu ôm yêu thương nhung nhớ, làm Đông Phương Thấm Tuyết có chút nổi giận.
Đông Phương Thấm Tuyết phát cáu, bắt đầu nổi lên một cỗ hờn dỗi đối với động vật thân mềm vô dụng, cho nên không khí xung quanh trở nên có chút lạnh, Đông Phương Thấm Tuyết đứng dậy muốn đi.
Lam Vận thấy không khí xung quanh Đông Phương Thấm Tuyết có chút không đúng, trong lòng có chút sốt ruột, cho nên kéo Đông Phương Thấm Tuyết lại, bởi vì lực kéo quá lớn, Đông Phương Thấm Tuyết rốt cuộc té ngã lên người động vật thân mềm.
"Đừng đi!" Lam Vận gắt gao ôm lấy Đông Phương Thấm Tuyết cầu xin nói, không cho Đông Phương Thấm Tuyết rời đi, cô sợ hãi Đông Phương không còn để ý mình.