"Lý Trì Nguyệt, ngươi không nên quá đáng!" Hạng Huy xông vào.
Lúc này Lý Trì Nguyệt đang cùng Đồ Cửu Mị chơi cờ, Đồ Cửu Mị đang bị giết đến vô cùng thê thảm, Đồ Cửu Mị cảm thấy cùng phu nhân chơi cờ một chút cũng không thú vị, vẫn luôn chơi thua, còn thưa đặc biệt thê thảm.
Đồ Cửu Mị vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Hầu gia vào biệt viện của phu nhân, hơn nữa còn hùng hổ như vậy trong lòng liền có một chút lo lắng, chỉ sợ Hầu gia khi dễ phu nhân.
Lý Trì Nguyệt không để ý đến hắn, chỉ là tiếp tục chơi cờ.
"Lý Trì Nguyệt!" Hạng Huy bị thái độ coi thường của Lý Trì Nguyệt làm vô cùng tức giận, nữ nhân này cho đến bây giờ cũng không xem hắn như phu quân, không cùng hắn viên phòng thì thôi đi, hắn có một đống lớn mỹ thiếp như hoa như ngọc am hiểu ý người, cũng lười đến trong phòng nàng nhìn sắc mặt nàng, nhưng Lý Trì Nguyệt khinh người quá đáng, đại thọ mẫu thân nàng trước mặt mọi người làm xấu mặt mẫu thân thì thôi đi, còn đánh Hồ di nương của hắn, đánh đến mặt mũi bầm dập, rõ ràng là đang đánh vào mặt mẫu thân hắn mà, khiến mẫu thân tức giận đến một ngày không ăn cơm. Hạng Huy hôm nay mới nghe ma ma hầu hạ bên cạnh lão thái thái nói mẫu thân hắn cả ngày chưa từng ăn gì, vừa hỏi liền biết được Lý Trì Nguyệt để Trương má má vả miệng biểu di của hắn, Hồ biểu di chạy đến chỗ mẫu thân khóc sướt mướt, quả thực khiến mẫu thân tức giận đến ăn không ngon.
"Thế nào?" Lý Trì Nguyệt đi cờ xong, có chút lạnh nhạt đáp.
"Ngươi khiến mẫu thân của ta khó chịu như vậy, trong lòng ngươi thống khoái được sao, nàng là mẹ chồng của ngươi, ngươi sở tác sở vi như vậy có thể nói là bất hiếu, không sợ thiên lôi đánh xuống sao?" Hạng Huy chỉ trích.
"Mặt mũi của Lý gia ta quý trọng hay là mặt mũi của Hạng gia ngươi quý trọng đây?" Lý Trì Nguyệt nhướng mày hỏi ngược lại.
Hạng Huy bị câu này nghẹn họng nói không nên lời, Lý Trì Nguyệt rõ ràng là ỷ vào bản thân có huyết thống hoàng thất, khinh người quá đáng.
"Ai khiến ta không thoải mái, người đó cũng đừng hòng thống khoái, là các ngươi sống quá an nhàn rồi nên đã quên quận mã phò mã khác là sống như thế nào sao." Lý Trì Nguyệt nhắc nhở,so với bọn tỷ muội của nàng thì nàng thật sự là hiền lương hiền lương thục đức rồi, đến nỗi những người trong nhà này đắc ý vênh váo.
Hạng Huy vừa nghe sắc mặt trắng nhợt, hắn thiếu chút nữa đã quên nam nhân cưới nữ nhân Lý gia thật đúng là không có mấy người có kết cục tốt, đều bị nữ nhân Lý gia chỉnh đến dễ bảo thê quản nghiêm còn chưa nói, có người bị dày vò đến trong nhà gà chó không yên, mà ngay cả đoản mệnh cũng không ít, đáng thương nhất là ngũ phò mã, vẫn chưa thành thân thì đã đội một cái mũ xanh mà chuyện này toàn bộ kinh thành đều biết,mà tam công chúa nữ nhi của Hoàng Hậu có tiếng hiền lương thục đức, tam phò mã cưới về cũng không phải đều đoản mệnh sao. Nữ nhân Lý gia không ai không khắc phu, Hạng Huy may mắn vì bản thân không bị mỹ sắc của Lý Trì Nguyệt mê hoặc cùng nàng viên phòng, ai biết Lý Trì Nguyệt có phải hay không cũng khắc phu giống như tam công chúa và ngũ công chúa.
"Vậy ngươi muốn thế nào?" Trong lòng Hạng Huy có chút bất an hỏi, chỉ sợ Lý Trì Nguyệt cũng sẽ giống những công chua quận chúa khác khiến cho trong phủ gà chó không yên.
"Ngươi sao không ngẫm lại, mấy năm nay ngươi sống như thần tiên là ai cho ngươi, đừng chọc ta không thoải mái thì ta sẽ không khiến mọi người khó chịu, dĩ nhiên ai khiến ta không thoải mái, vậy trong Hầu phủ ai cũng đừng mong được thoải mái." Lý Trì Nguyệt nhàn nhạt nói, mấy năm nay nếu chỉ dựa vào ngàn mẫu đất Hầu phủ kế tục muốn nuôi một đống lớn thiếp thiếp như vậy quả thực là người si nói mộng, nếu như Hạng Huy thông minh nên biết ngày tháng khoái hoạt người người ngưỡng mộ của hắn là ai ban cho.
"Phu nhân, ta dĩ nhiên không phải trách ngươi, chỉ là mẫu thân niên kỷ đã cao, ít nhiều cũng cho lão nhân gia nàng một chút mặt mũi, để lão nhân gia nàng hài lòng một chút, ngươi thấy sao?" Hạng Huy quả thật cũng không ngốc, lập tức chuyển biến thái độ.
" Ngươi phải làm hiếu tử là chuyện của ngươi, có liên quan gì đến ta?" Lý Trì Nguyệt hỏi ngược lại, muốn nàng mềm nhẹ với lão thái thái, Hạng Huy còn chưa tỉnh ngủ đi.
Hạng Huy sờ mũi, biết Lý Trì Nguyệt là nói không thông, cho dù trong lòng cảm thấy Lý Trì Nguyệt đáng trách nhưng Hạng Huy cũng chỉ có thể nghẹn trong lòng, ai bảo nàng là họ Lý, phụ thân nàng là Túc Thân Vương quyền cao chức trọng, hơn nữa của hồi môn lớn, lại rộng rãi ra tiền, Hạng Huy không muốn nhẫn cũng phải nhẫn. Năm đó tiền chuộc thân cho Thôi Loan Thúy cũng là hắn lấy từ chỗ Lý Trì Nguyệt, mẫu thân thế nào cũng không chịu chi phần tiền này. Có thể nói, tất cả tiền tài của Hầu phủ đều là lão phu nhân gắt gao nắm trong tay, Hạng Huy tuy rằng là Hầu gia nhưng lại không có tiền của gì, lúc dùng tiền vẫn phải dựa vào Lý Trì Nguyệt.
"Đúng vậy, đây là trách nhiệm của ta, ta trở lại hảo hảo khuyên nhủ mẫu thân, phu nhân cũng đừng lo lắng nữa." Hạng Huy trái lại hiểu được tìm bậc thang cho bản thân theo xuống.
Lý Trì Nguyệt không để ý đến hắn, chỉ hy vọng hắn lập tức rời khỏi biệt viện của nàng, đừng làm cho mùi thối trên người huân đầy phòng nàng.
"Cửu Mị gần đây thân thể khỏe không?" Hạng Huy biết Lý Trì Nguyệt có cổ quái, luôn chê hắn thối, liền thức thời cách xa nàng một chút, nhưng lại dựa vào gần Đồ Cửu Mị một ít, một tay khoát lên trên vai Đồ Cửu Mị, tha thiết nói, Đồ Cửu Mị cũng là mỹ nhân xuất chúng trong viện, Hạng Huy từ trước đến nay thương hương tiếc ngọc dĩ nhiên đối với mỹ nhân Đồ Cửu Mị cũng là thích, hơn nữa, mặc dù có thai nhưng Hạng Huy cảm thấy khuôn mặt Đồ Cửu Mị càng ngày càng mỹ, trước đó vẫn cảm thấy có chút ngây ngô giống như tiểu cô nương, hiện tại cảm giác là nẩy nở, rất đẹp, rất mê người, trước đó thiếu tinh tế quan sát, hiện tại mới phát hiện Đồ Cửu Mị là mị thái thiên thành, Hạng Huy đột nhiên rất chờ mong sau khi Đồ Cửu Mị sinh hạ hài tử, nhìn thôi đã cảm thấy trong lòng ngứa ngáy.
Thân thể Đồ Cửu Mị cứng đờ, nàng rất không thích Hầu gia khoác tay lên vai mình, vừa rồi lúc hắn nói chuyện với phu nhân nàng còn cố ý không đứng dậy cùng hắn thăm hỏi, chỉ hy vọng hắn không chú ý đến nàng.
Lý Trì Nguyệt khẽ nheo mắt, nhìn vô cùng lạnh nhạt, rất muốn chặt bàn tay Hạng Huy xuống.
"Đồ Cửu Mị ở trong viện của ta có thể có cái gì không tốt? Ta còn có thể ngược đãi nàng hay sao?" Có thể có lạnh giọng hỏi.
"Phu nhân nói đùa rồi, ta chỉ là quan tâm thai nhi trong bụng nàng một chút, dù sao nàng cũng đang mang hài tử đầu tiên của Hạng gia chúng ta." Hạng Huy cười làm lành nói.
"Vậy ngươi còn không đi, ở chỗ này quấy nhiễu nhã hứng chơi cờ của bản quận chúa." Lý Trì Nguyệt mở miệng đuổi người. .
đam mỹ hàiHạng Huy còn muốn cùng Đồ Cửu Mị trò chuyện, nhưng nhìn thấy sắc mặt Lý Trì Nguyệt bất thiện đuổi người, cũng chỉ đành chạy lấy người, Lý Trì Nguyệt cũng là một đại mỹ nhân đáng tiếc hắn tiêu thụ không nổi.
Sau khi Hạng Huy Hạng Huy, Lý Trì Nguyệt không có hứng thú tiếp tục chơi cờ nữa.
"Ngươi quay về phòng tắm rửa đi, đừng để cho mùi thối trên người hắn lưu lại trên người ngươi, đặc biệt là vai phải tẩy rửa cho kỹ." Lý Trì Nguyệt nhíu mày mệnh lệnh.
Đồ Cửu Mị sửng sốt, chỉ cảm thấy phu nhân rất khoa trương, nào có chuyện khoác vai một chút thì lưu lại mùi hôi, nói gì đi nữa vị đạo trên người Hầu gia tuy rằng không dễ ngửi nhưng cũng không đến nỗi thối, bất quá nhìn thấy phu nhân dáng vẻ nghiêm túc nàng cũng chỉ đành quay về phòng mình, nàng sợ nếu như nàng không tắm, lát nữa phu nhân cũng ngại nàng thối, vậy thì không hay rồi.
Đồ Cửu Mị trở lại tùy ý tắm rửa một chút rồi lại đến phòng của phu nhân, cửa sổ trong phòng đều mở ra, hiển nhiên là sợ bị Hầu gia huân thối, mở cho thông gió. Phu nhân lúc này đã không còn trong phòng, Đồ Cửu Mị liền đi hậu viện tìm, quả nhiên ở hậu viện nàng thấy được phu nhân trong lương đình.
Đồ Cửu Mị âm thầm tiến đến, muốn từ phía sau bịt mắt phu nhân.
"Ngươi dám!" Đồ Cửu Mị vẫn chưa kịp đưa tay bịt mắt liền bị phu nhân phun ra hai chữ rụt tay lại, bị phu nhân phát hiện rồi, không vui gì cả.
"Phu nhân đang suy nghĩ cái gì đây?" Đồ Cửu Mị hỏi
"Tắm rồi?" Lý Trì Nguyệt không đáp mà hỏi ngược lại.
"Ân, tắm đến thơm thơm, phu nhân có thể ngửi thử xem." Đồ Cửu Mị dang hai tay, nói với Lý Trì Nguyệt.
Lý Trì Nguyệt ngửi một chút, quả thật không lưu lại mùi lạ gì trong lòng nàng mới có một chút thoải mái.
"Sau này, trừ ta ra không chuẩn bất luận kẻ nào chạm vào ngươi."