Được Trương má má giáo dục một tháng, cũng không cần thỉnh an phu nhân, cũng không cần xã giao với các "tỷ tỷ" khác, đều là nhốt tại trong viện, cũng xem như bớt lo, Đồ Cửu Mị nghĩ như vậy cũng là sướng trong khổ.

Sau khi Trương má má rời khỏi, việc đầu tiên Đồ Cửu Mị làm đó là bảo Lục Đào căn dặn phòng bếp chuẩn bị thêm một chút thịt, nếu tiếp tục thanh đạm nữa, Đồ Cửu Mị sẽ cảm thấy bản thân đi làm ni cô, mà không phải làm mỹ thiếp.

Lục Đào nhìn khóe miệng ăn đến tràn đầy đầy mỡ của Đồ Cửu Mị, không tự giác muốn lắc đầu, mới vừa cảm thấy nàng được ma ma dạy dỗ có chút khí chất, không được nửa ngày liền đánh quay về nguyên hình rồi, quả nhiên là long sinh long, phượng sinh phượng, con chuột sinh hài tử trời sinh biết đào hang, nữ nhi nhà đồ tể, thích ăn thịt. Thịt kho tàu, thịt quay, thịt viên, thịt bao tử các loại, Lục Đào nhìn một bàn ăn này nhiều ngày sẽ không muốn ăn thịt nữa, nhưng nữ tử trước mắt dĩ nhiên còn ăn không chán, sức ăn so với một nam tử còn muốn lớn hơn một chút. Ăn nhiều thịt như vậy cũng không hủy đi tư thái thiên kiều bá mị của nàng, cũng là việc kỳ lạ.

Đồ Cửu Mị cảm thấy, nàng gả vào hầu phủ tới nay, hôm nay mới có một chút cảm giác hạnh phúc, mẫu thân quả nhiên nói không sai, ăn thịt mới là đại sự lớn nhất của nhân sinh, chẳng trách lúc trước mẫu thân suy nghĩ muốn gả nàng vào nhà đồ tể khác.

Lục Đào nhìn thấy Đồ Cửu Mị rốt cục có xu thế thu đũa, lập tức dâng khăn lau miệng, Đồ Cửu Mị cũng dần dần quen cảm giác được người khác hầu hạ, liền tiếp nhận khăn, giống như ma ma đã dạy, động tác phải chậm rãi, phải ưu nhã, chậm rãi chà lau khóe miệng, sau khi xác định đã lau sạch, mới đem khăn đưa lại cho Lục Đào.

Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Lục Đào cảm thấy Cửu Phu Nhân nhà nàng không chỉ tinh thần tốt, ngay cả khí sắc đều tốt lên không ít, kiều diễm ướt át, quốc sắc thiên hương, trong đầu Lục Đào không tự giác nảy ra ý nghĩ này. Cũng may, phu nhân nhà nàng ngoại trừ lúc ăn thịt lộ nguyên hình, thời gian khác, sự giáo dục của Trương má má vẫn có chút hiệu quả, cũng có vài phần dáng vẻ tiểu chủ tử rồi.

"Ngươi nói, cả ngày không có việc gì như vậy, có thể đi tìm phu nhân giải buồn hay không? Nàng hẳn là cũng sẽ cảm thấy buồn bực, nhiều người luôn náo nhiệt hơn một chút."Đồ Cửu Mị hỏi Lục Đào.

Lục Đào nghe lời này, hiển nhiên sửng sốt, chưa bao giờ có thiếp thất nào cảm thấy buồn bực buồn bực mà dự định đi tìm phu nhân giải buồn, Cửu Phu Nhân này cũng thật sự to gan, cũng không ngẫm lại phu nhân là thân phận gì, nguyện ý phản ứng nàng sao? Còn có, nàng không sợ phu nhân sao? Người đó là quận chúa, cũng là phu nhân, càng là chủ tử.

"Cửu Phu Nhân cảm thấy buồn bực, có thể tìm các phu nhân khác chơi đùa, chưa bao giờ có người đi tìm đại phu nhân."Lục Đào đề nghị, hầu phủ nhiều phu nhân như vậy, ngược lại cũng là hai ba người tụ cùng một chỗ viết thời gian, nhị, tam, tứ ba phu nhân này giao tình tốt một ít, ngũ, thất hai vị phu nhân giao tình tốt, lục, bát phu nhân giao tình tốt, Cửu Phu Nhân trái lại có thể tìm một chỗ chen vào bên trong, ngoại trừ chỗ của ngũ phu nhân và thất phu nhân, hai chỗ khác đều có thể. Trong đó ngũ phu nhân Liễu Phi Nhân, Lục Đào cảm thấy vẫn phải nhắc nhở Cửu Phu Nhân một chút, đối với người này có thể tránh thì tận lực tránh xa, người đó thực sự không phải người đứng đắn gì, Lục Đào nghĩ đến Liễu Phi Nhân đều cảm thấy khó có thể mở miệng.

"Thật sự không thể tìm phu nhân sao?"Đồ Cửu Mị thất vọng hỏi, cũng không thể gặp nàng, vậy làm sao có thể tạo quan hệ? Đồ Cửu Mị cảm thấy quan hệ giữa người với người có thể tiến triển đều là dựa vào tiếp xúc.

Lục Đào cũng không biết nên trả lời thế nào, thật ra chính là Hầu gia cũng không phải muốn gặp là có thể gặp được phu nhân, huống Cửu Phu Nhân là thiếp thất không có bối cảnh, ngày thường lại mỹ mạo, phu nhân đại khái cũng sẽ không muốn gặp đi.

"Vậy ngươi liền thử xem."Lục Đào trái lương tâm nói, vấp phải trắc trở rồi sẽ không có ý nghĩ kỳ lạ như vậy nữa.

"Ân, hẳn là phải thử xem."Không thử làm sao có cơ hội, Đồ Cửu Mị thầm nghĩ.

"Ta muốn gặp phu nhân, có thể giúp ta hỏi ý phu nhân một chút hay không?"Đồ Cửu Mị tráng lá gan hỏi thiếu nữ mặt lạnh, theo như Lục Đào nói, đây là thiếp thân tỳ nữ bên cạnh phu nhân An Nhi, giống như Bình Nhi, đều là từ phủ Túc Thân Vương mang đến, từ nhỏ hầu hạ. An Nhi một chút cũng không thua kém Bình Nhi phu nhân, dáng vẻ lạnh lùng, cũng có vài phần giống như một tiểu chủ tử, quả nhiên là người thiếp thân hầu hạ bên cạnh phu nhân, cũng là cao cao tại thượng. Đồ Cửu Mị lại sợ hãi, thật ra nàng yêu cầu đến gặp phu nhân, trong lòng cũng chột dạ.

"Ngươi tìm phu nhân có việc sao?"An Nhi hơi nhướng mày, phu nhân lúc này đang đánh đàn, không thích người khác quấy rối.

"Không có việc gì, chỉ là muốn gặp phu nhân."Nàng chỉ biết, phu nhân nhà này không dễ lấy lòng, mà ngay cả những người bên cạnh phu nhân cũng không dễ lấy lòng.

Một đống nữ nhân, cũng không phải không ai muốn nịnh bợ quận chúa, muốn dán đến gần quận chúa, bất quá đều kiên trì không được vài ngày, sau lại biết các nàng có thể được Hầu gia ân sủng hay không cũng không do quận chúa bên này tác động, không có việc gì thì tuyệt đối không chạy đến chỗ quận chúa nữa.

An Nhi tuy rằng cũng không thích lúc này có người quấy rầy quận chúa, nhưng nàng chỉ là nô tỳ, tuyệt đối không dám tự chủ trương, gặp hay không chỉ có quận chúa nói mới tính toán.

An Nhi liền đi vào thỉnh ý Lý Trì Nguyệt.

"Quận chúa, Đồ Cửu Mị cầu kiến."An Nhi chờ Lý Trì Nguyệt đánh xong một khúc, mới tiến lên nói, lúc không có ngoại nhân, An Nhi gọi chủ tử là quận chúa. Trong lòng An Nhi, tiểu thư đầu tiên là quận chúa của nàng, thứ hai mới là phu nhân của Hầu gia phủ.

"Có việc gì?"Lý Trì Nguyệt nhướng mi hỏi.

"Không có việc gì, nàng nói muốn gặp người."Ngay cả cớ cũng không tìm mà đến gặp quận chúa, muốn gặp là có thể gặp sao, Đồ Cửu Mị này suy nghĩ ngược lại rất ngây thơ.

"Không gặp."Lý Trì Nguyệt nói xong liền tùy ý gảy cầm huyền, động tác hứng thú rã rời. Hôm nay phu nhân ngược lại cũng như Đồ Cửu Mị đã nghĩ, vô cùng buồn chán, không phải đánh đàn chính là viết chữ, đọc sách, nếu không thì chính là ngây người.

An Nhi đã sớm nghĩ đến đáp án này, nàng theo ý tứ của Lý Trì Nguyệt, xoay người chuẩn bị đi ra ngoài.

"Chờ đã, nàng muốn gặp, vậy để nàng vào đi."Lý Trì Nguyệt đột nhiên thay đổi chú ý, nàng nhớ đến Đồ Cửu Mị là một mỹ nhân, hơn nữa là một nữ nhân có dã tâm, nữ nhân có dã tâm thì có một chút thú vị.

Đồ Cửu Mị đợi hồi lâu cũng không nhìn thấy An Nhi đi ra, cũng không biết phu nhân rốt cuộc là gặp hay không gặp, lúc dũng khí đến gặp phu nhân trong sợ chờ đợi cũng sắp tán đi, An Nhi mới khoan thai đi ra.

"Ngươi theo ta vào đi."An Nhi ôn hoà nói.

Đồ Cửu Mị liền thấp thỏm đi theo bên cạnh An Nhi, sau khi vào gian phòng, liền nghe một cổ hương thơm, dễ ngửi vô cùng, thì ra gian phòng của nữ tử nhà quyền quý là thơm như vậy, cũng không biết dùng hương liệu gì để huân. Nhìn vật phẩm bài trí trong gian phòng, trong lòng Đồ Cửu Mị âm thầm cảm thán, lúc này mới biết rốt cuộc nữ tử đều thích hương khuê đi.

Kéo quyển liêm, Đồ Cửu Mị liền thấy được phu nhân, phu nhân ngồi trước huyền cầm, cho dù là ở trong phòng, phu nhân không bới tóc, để tóc dài buông xuống rơi vào phía sau, thoạt nhìn một chút cũng không giống như nữ tử đã lập gia đình nhiều năm, dĩ nhiên vẫn giống như thiếu nữ.

Trong lòng Lý Trì Nguyệt hơi lạnh nhạt, Đồ Cửu Mị này thật đúng là một chút quy củ cũng đều không hiểu, không kiêng nể gì mà đánh giá khuê phòng của nàng thì thôi đi, chính là nhìn vào mắt nàng cũng không kiêng nể gì cả, cũng may không phải nam tử, nếu không phải cho nàng nếm mùi đau khổ.

"Mị phu nhân vì sao muốn gặp ta đây?"Lý Trì Nguyệt hỏi, nữ nhân này tướng mạo trái lại rất xứng với cách xưng hô Mị phu nhân.

Đồ Cửu Mị chấn động chốc lát mới phản ứng, Mị phu nhân này chính là gọi nàng, mặt nàng nóng rát, vẫn luôn cảm thấy tiếng Mị phu nhân này nghe tới rất kỳ lạ. Bất quá giọng nói của phu nhân lạnh lùng thanh lãnh, giống như con người của nàng, tràn ngập cảm giác xa cách, Đồ Cửu Mị âm thầm nghĩ đến.

"Phu nhân gọi ta Cửu Muội là được rồi."Đồ Cửu Mị cảm thấy vẫn là gọi nàng như vậy sẽ thân thiết một chút, thật ra trong nhà nàng mọi người đều gọi nàng Cửu Muội. Nguyên bản mẫu thân muốn đặt tên nàng là Cửu Muội, nhưng lục ca đọc qua một ít sách nói chữ muội quá mức tầm thường, nên lấy chữ mị.

Cửu Muội? Cửu Mị? An Nhi cảm thấy Đồ Cửu Mị tên này nghe có chút phiền lòng, phải hiểu rằng Đồ Cửu Mị không có tư cách làm tỷ muội cùng quận chúa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play