"Ngươi muốn dạy Đồ Cửu Mị có thể, nhưng nàng, ngươi không thể động tâm tư, nếu không bản phu nhân tuyệt không nhẹ tay tha cho ngươi" Lý Trì Nguyệt buông tách trà trong tay nói với Liễu Phi Nhân, ngữ khí trái lại mềm nhẹ, lại lộ ra một tia cảnh cáo.
"Vì sao duy chỉ có không thể động tâm tư đối với nàng?" Liễu Phi Nhân nhướng mi hỏi, phu nhân đối với Mị phu nhân thật là đặc biệt.
"Chí ít, trước khi sinh hạ hài tử, ta muốn bảo vệ nàng chu toàn." Lý Trì Nguyệt cảm thấy đây là chút lương tâm vốn còn lại không nhiều lắm của nàng quấy phá.
"Xem phu nhân nói, xem ta như cọp mẹ vậy, ta có thể ăn nàng hay sao, bất quá, nói cách khác, sau khi nàng sinh hạ, ta có thể động tâm tư kia rồi?" Liễu Phi Nhân cười đến không có hảo ý hỏi.
Lý Trì Nguyệt vẫn luôn cảm thấy Liễu Phi Nhân luôn lộ ra một cổ cảm giác lỗ mảng cùng không đứng đắn, nhìn đến khiến nàng chán ghét, đột nhiên lại cảm thấy Liễu Phi Nhân này rốt cuộc cũng không phải là lựa chọn tốt lành gì. .
truyện ngôn tình"Ta muốn ngươi dạy ra một tiểu thư khuê các, chứ không phải một kỹ tử, nếu không bản phu nhân sẽ để ngươi một lần nữa trở về Xuân Mãn Lâu tiếp khách." Lý Trì Nguyệt nói đến ngữ khí càng phát ra nhẹ, nhưng ý tứ trong lời nói lại khiến da đầu Liễu Phi Nhân tê dại.
"Vẫn xin Phu nhân mời bậc cao minh khác, ta chính là xuất thân kỹ tử, làm sao dạy ra tiểu thư khuê các đây?" Liễu Phi Nhân lập tức rút lui, tuy rằng nàng cảm thấy Đồ Cửu Mị là một mỹ nhân, nàng cũng nguyện ý thân cận, nhưng thật sự phu nhân muốn chính là tiểu thư khuê các, với nhãn giới cao không nhìn thấy thường nhân của phu nhân, đây chính là một việc khổ sai, làm không tốt còn phải mất luôn cả vốn.
" Ngươi nói dạy thì dạy, nói không dạy thì không dạy, ngươi cảm thấy bản phu nhân là người dễ đối phó sao?" Lý Trì Nguyệt mỉm cười hỏi ngược lại.
Liễu Phi Nhân lập tức hối hận đến xanh ruột rồi, nàng sao lại phạm vào ngu xuẩn rồi? Quả nhiên là trên đầu chữ sắc một cây đao, Đồ Cửu Mị tư sắc như vậy làm sao nàng có thể hưởng dụng nổi, phu nhân nhất định là giữ lại cho bản thân hưởng dụng đi, nếu không Mị phu nhân làm sao lại được tốt như vậy? Đó không phải là tác phong của phu nhân. Lúc trước chỉ biết có thể tránh nữ nhân Lý gia thì nên tận lực tránh đi, nữ nhân Lý gia có tiếng là ngang ngược không nói đạo lý, nàng còn tự mình đến cửa chịu tội. Quả nhiên là ngày ở Hầu gia phủ quá an nhàn rồi, đến nỗi đầu cũng rỉ sắt.
"Việc Phu nhân căn dặn, ta sẽ toàn lực mà làm." Liễu Phi Nhân nhìn thấy bản thân từ chối không xong nữa, cũng chỉ hảo nhận mệnh, chỉ là trong lòng mắng rồi lại mắng bản thân một trăm tám mươi lần. "Đây là bổn phận của ngươi." Lý Trì Nguyệt nói nghe rất đương nhiên, nàng bình thường chính là để những thiếp thất này sống quá tốt, có thể đã không nhớ bản thân là chủ tử của các nàng, vì chủ tử cho dù chết đều là dương nhiên.
Liễu Phi Nhân nghe ngữ khí cây ngay không sợ chết đứng của phu nhân, trong lòng thật lạnh, làm tốt không có công, làm hỏng chuyện thì có tội, Liễu Phi Nhân lần thứ hai muốn đâm đầu vào khối đậu hũ mà chết.
"Nếu như không có việc gì ta trước tiên xin cáo lui!" Liễu Phi Nhân thầm nghĩ lập tức rời khỏi đây, nàng nghĩ sau này phải rút kinh nghiệm, không có việc gì thì tận lực không nên lay động trước mặt phu nhân,
"Sau này đến gặp bản phu nhân, cách bản phu nhân xa một chút, tạp vị trên người ngươi, thật là khó ngửi." Lý Trì Nguyệt từ trước đến nay không thích vị đạo trên người Liễu Phi Nhân.
Trong lòng Liễu Phi Nhân lần thứ hai bị cắm một đao, phu nhân, ngươi nói chuyện không cần độc như vậy đi, cái gì là tạp vị, thật là khó ngửi, làm như nàng hôi nách không bằng, còn có ngươi nói khó ngửi sao, ngươi hỏi phu quân nhà ngươi thử xem, phu quân nhà ngươi nói dễ ngửi a. Bất quá nghĩ lại, nàng đại khái đối với phu quân nhà nàng đánh giá cũng tốt không được chỗ nào. Bất quá điểm ấy, Liễu Phi Nhân quả thực sai rồi, Lý Trì Nguyệt đối với Hạng Huy đánh giá là, tạp vị, rất thối, so với khó ngửi còn nghiêm trọng vài phần.
"Lần sau đến gặp phu nhân, ta nhất định tắm rửa trước khi đến." Liễu Phi Nhân trong đầu đối với Lý Trì Nguyệt hận đến nghiến răng, nhưng biểu hiện ra vẫn là cung kính không gì sánh được.
"Như vậy rất tốt." Lý Trì Nguyệt khẽ gật đầu.
Lục Đào nghe nói phu nhân để ngũ phu nhân đến dạy Mị phu nhân, liền như lâm đại địch.
"Mị phu nhân, ngài cho dù không biết chữ, cũng không nên khiến ngũ phu nhân đến dạy." Cũng không biết phu nhân nghĩ như thế nào, ngũ phu nhân yêu thích nữ sắc, trời sinh phóng đãng thế nào cũng không phải là lựa chọn tốt để dạy Mị phu nhân đọc sách.
"Không sao, ngũ phu nhân cũng không thể ăn ta được." Đồ Cửu Mị cảm thấy Lục Đào thực sự không cần khẩn trương như vậy, nàng cảm thấy ngũ phu nhân nhất định chiếm không được tiện nghi của nàng, phải biết nhà nàng là đồ tể, nàng dù chưa giết qua lợn nhưng đã làm qua việc nặng, hơn nữa ăn nhiều thịt, thân thể so với nữ tử khác tốt hơn nhiều lắm, khí lực cũng rất nhiều rất nhiều, nàng đã gặp qua các phu nhân khác dùng bữa, ăn đến ít như chim ăn, thể chất càng yếu đuối, tuy rằng thoạt nhìn có phiên phong tình, nhưng vừa nhìn chính là không khí lực gì.
"Ai nói nàng không thể ăn ngươi, ngươi vẫn nên nói cùng phu nhân, không biết chữ, cũng không nên tiếp xúc cùng ngũ phu nhân." Lục Đào càng nghĩ càng cảm thấy Mị phu nhân không cảnh giác như vậy cho dù bị ngũ phu nhân ăn sống nuốt tươi rồi vẫn còn ngây ngốc không biết phòng bị.
"Nếu là cùng phu nhân nói không học nữa, phu nhân chắc chắn cảm thấy ta hay thay đổi, cho rằng ta thị sủng mà kiêu, như vậy dường như không tốt lắm." Đồ Cửu Mị cảm thấy theo ngũ phu nhân đọc sách viết chữ, có người nói ngũ phu nhân cầm kỳ thư họa mọi thứ tinh thông, hơn nữa phu nhân cũng có ý dạy cho nàng, Đồ Cửu Mị lần trước nhìn thấy dáng vẻ phu nhân đánh đàn ưu nhã cao quý, nên nghĩ nếu như bản thân cũng có thể học, cũng là một chuyện tốt.
"Tốt là tốt thế nào?" Lục Đào hiển nhiên bị việc này trói buộc buồn bực, sầu lo xoay quanh, dáng vẻ đổi tới đổi lui khiến Đồ Cửu Mị thực sự buồn bực, lại cảm thấy có chút cảm động.
"Dường như nghe nói, phu nhân để Trương má má giám sát, ta nghĩ có Trương má má ở đây, ngũ phu nhân cũng không dám làm gì ta." Đồ Cửu Mị thật ra không thích có người chăm chú nhìn bản thân học tập, bản thân nếu là học quá chậm, có thể hay không sẽ bị báo cáo đến phu nhân đây, phu nhân chắc chắn cảm thấy nàng ngu ngốc, hơn nữa nàng vốn dĩ đối với Trương má má trong lòng có một chút bóng ma. Thật ra Đồ Cửu Mị thực sự không cần lo lắng, ở trong mắt phu nhân, nàng vốn dĩ đã không thông minh được chỗ nào cả.
"Vậy cũng may." Vừa nghĩ đến khuôn mặt chính kinh đến thể chính kinh hơn của Trương má má, trong lòng Lục Đào thoáng chốc yên ổn. Có Trương má má trông coi, Liễu Phi Nhân tất nhiên không dám làm gì đối với Mị phu nhân nhà nàng, xem ra không chỉ Đồ Cửu Mị đối với Trương má má có bóng ma mà Lục Đào cũng vậy. Vậy Trương má má đối với các nàng mà nói, là độc lập với phu nhân, là một loại quyền uy tồn tại.
Trương má má cũng không nguyện ý nhận việc này, nàng vốn là không thể nào nhìn Mị phu nhân vừa mắt, trời sinh mị cốt không nói, càng dạy dỗ, càng làm cho nàng cảm thấy chói mắt. Nàng cũng không hiểu tâm tính quận chúa, cho dù là thiếp thất, cho dù mang hài tử, cũng không cần lao sư động chúng như vậy, dĩ nhiên còn muốn để nàng tự mình trông chừng, có chút đại tài tiểu dụng đi. Có đôi khi, Trương má má sẽ nghĩ nếu như Mị phu nhân thất sủng, không, là đắc tội quận chúa, nàng sẽ rất thích ý thay quận chúa giáo huấn hồ mị tử kia, tựa như năm đó giúp Vương phi giáo huấn đám tiện nhân, một chút thủ đoạn này nàng rất am hiểu, nhớ đến năm đó công tích vĩ đại, nét mặt già nua giống như cúc hoa của Trương má má hơi có chút tiếu ý, dĩ nhiên khiến bọn nha hoàn ở một bên nhìn thấy trong lòng run sợ.
Trương má má không tình nguyện đều nhất nhất biểu hiện trên bản mặt già nua của nàng, vì vậy mà khuôn mặt càng thêm nghiêm khắc, có đôi khi Đồ Cửu Mị vừa nhìn đến khuôn mặt Trương má má liền cảm thấy ảnh hưởng đến khẩu vị muốn ăn thịt của nàng, tuy rằng Trương má má hiện tại không khống chế nàng ăn thịt nữa.