Tri Nhi căm ghét những kẻ đã ức hiếp Tử Tĩnh Chi, Tri Nhi mang theo sát tâm được tạo thành do uất ức cùng ăn năn mà giết chết Hạ Tranh. Cái chết của Hạ Tranh đã dẫn đến mở đầu của một con cừu nổi điên khi mất hết nhân tính.
Tâm lý của cô ta bắt đầu vặn vẹo, mỗi lần giết người khiến cho Tri Nhi cảm thấy được nỗi khổ tâm bị dồn nén lâu ngày bị vơi bớt.
Tri Nhi hạ sát Vĩ An rồi lặng lẽ nhìn đám cảnh sát làm Vĩ An bị nổ tung thành từng mảnh. Sự điên cuồng trong hành động khiến người ta phải ớn lạnh. Cái cảm giác chiếm hữu một người khiến cho Tri Nhi ngứa mắt Tử Đông Quân, bằng mọi cách muốn kéo hắn xuống vũng lầy nhưng chỉ là không ngờ Tử Tĩnh Chi lại đứng ra nhận tội giúp hắn.
-"Cậu thật sự yêu em trai của mình sao ?"- Cô ta vò nát tấm hình cả từng chụp cùng nhau, sự không cam tâm hiện hữu rõ ràng trong đáy mắt.
•
Cảnh sát Lưu hơi hoang mang, chết lặng trước khung cảnh nữ nhân nằm bệt trong vũng máu ứ đọng trên nền đất. Đám nữ tù nhân hoang mang, hoảng sợ khi thấy gân máu hằn lên trong đồng tử của lão Lưu.
-"Các cậu canh chừng ngục kiểu gì vậy hả ?"- Ông vừa mới rời đi chỉ một chốc, thế mà con gái ông lại bất tỉnh trong vũng máu chảy dài trên nền nhà.
-"Mất máu quá nhiều, phải nhập viện, để tôi đi xin ý của cấp trên"-
Nghe bác sĩ ngục giam nói xong, ông như muốn nổi điên, mặc kệ sự can ngăn của đồng đội mà nhanh chóng bế con gái vào bệnh viện gần nhất.
Nhìn con gái nằm bất động trong phòng cấp cứu, bao nỗi dằn vặt đã bị đưa lên đến cực điểm. Lão Lưu dùng tay che hai mắt mình lại khiến cho hình ảnh con gái đối mặt với cái chết càng hiện rõ hơn.
-"Chuyện gì đã xảy ra ?"- Ông hạ giọng hỏi cấp dưới của mình. Tơ máu hằn lên khiến ông trông đáng sợ đến khủng khiếp, cấp dưới thấy cảnh tượng này không khỏi sợ hãi mà run rẩy.
Lão Lưu nào có thể đợi, ông nắm chặt lấy cổ áo của thanh niên, gằn giọng -"Tôi hỏi chuyện gì đã xảy ra ?"-
Thanh niên cảnh sát không thở nổi chỉ có thể ấp úng nói -"Lúc nãy có một nữ phạm nhân bất chợt tấn công Tử Tĩnh Chi, chúng tôi không kịp ngăn chặn"-
-"Nữ phạm nhân là ai ? Điều tra ngay"- Ông cố gắng điều chỉnh hơi thở của mình nhưng không ích gì cả. Càng điều chỉnh thì cái tức giận trong lòng dâng lên càng cao.
Đến khi cậu cảnh sát chạy đi rồi, ổng ngã đầu vào bức tường, sự im lặng của bệnh viện càng làm rõ tiếng đập thình thịch đầy sợ hãi của tim ông. Đèn phòng cấp cứu chuyển màu, bác sĩ bước ra, hơi nhăn mi -"Bệnh nhân mất máu quá nhiều nhưng hiện tại bệnh viện đã hết loại máu này rồi, e rằng..."-
-"Lấy máu của tôi, tôi là cha của nó, lấy máu của tôi"- Ông Lưu như một đứa trẻ mà tranh lời của bác sĩ, vội vàng đến lắp bắp.
-"Vậy thì mời anh theo y tá đi xét nghiệm máu. nhanh lên bệnh nhân sắp không chịu được"-
Một lượng lớn máu được rút sau cuộc xét nghiệm tương thích. Lão Lưu hơi choáng váng nhưng nghe tin con gái đã qua cơn nguy kịch thì không khỏi vui mừng. Ngay khắc ông đang thở phào thì cấp dưới cũng chạy đến.
-"Nữ tù nhân đó đã không còn thấy nữa"-
Lão Lưu im lặng, thoáng chốc nghĩ đến việc có người đang cố ý mưu sát Tử Ngạn. Hai tay nắm chặt vào nhau, đồng tử xoay chuyển liên tục ra lệnh -"Tăng cường bảo vệ Tử Tĩnh Chi"- Nói rồi ông nhanh chóng dấn thân vào điều tra việc này. Con gái của ông chịu khổ quá đủ rồi.
Sau khi cảnh sát rời đi, thiếu nữ đang im lìm bình tĩnh ngồi dậy, rút ống tiêm truyền dịch nơi động mạch ở tay. Lau đi vết máu còn vương lại nơi cổ tay, tìm đến bên cửa sổ lặng lẽ quan sát bóng dáng nữ nhân đang âm thầm tiến vào bệnh viện.
Khi thấy được dòng khói của thuốc mê đã tràn ngập hành lang của bệnh viện, Tử Ngạn mới trở về giường nhắm mắt lại từ từ chờ người đó đi đến.
Nữ nhân trong bộ đồ y tá, mang theo một loại dung dịch màu vàng sệt, tiến từng bước tới bên giường của Tử Ngạn. Hai tay xoa xoa vào nhau, tiếng bước chân âm vang trong phòng kín tựa như bước chân của tử thần. Nữ nhân lắc lắc dung dịch, bắt đầu đưa nó vào hòa chung với dịch truyền đến tay cô.
Khi một nửa dung dịch đã được truyền đi, tiếng phá cửa đã làm gián đoạn. Tử Đông Quân mang theo sát khí mà đem nữ nhân vịn chặt dưới đất -"Tri Nhi, tôi đã từng cảnh cáo cô rồi"-
-"Cảnh cáo sao ? Nực cười, một kẻ hèn nhát không dám nhận tội của mình cũng muốn cảnh cáo người khác ?"- Tri Nhi mỉa mai mặc kệ cơn đau ở cánh tay.
Dường như bị nói trúng tâm tư, hắn hơi mất tập trung khiến cho Tri Nhi có cơ hội trở mình, con dao trong tay sướt qua mặt hắn, đem hắn áp đảo vào thế bị động.
-"Cậu khác gì tôi sao ? Cậu cũng chỉ muốn độc chiếm Tĩnh Chi cho riêng mình, cậu cũng muốn đem Tĩnh Chi bước vào con đường sai lầm của mình"- Tri Nhi như trút bực dọc, gầm lên một tiếng:
-"Chúng ta đều hèn nhát như nhau cả thôi, đều là những con rối của xã hội mà thôi"-
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT