Tri Nhi hít một hơi thật sâu, xoăn xoăn lọn tóc của mình trên đầu ngón tay. Yên ổn mà nhìn bảng xếp hạng thành tích của mình.
Hơi thở nặng nề được buông ra, bảng xếp hạng lần này, cô lại bị rớt hạng rồi. Vị trí của cô hiện tại mà so với Tử Đông Quân quả nhiên là cách biệt...
Đang lúc Tri Nhi đau đầu nhất, vệ sĩ lại tiến đến truyền lời của Tri lão gia -"Tiểu thư, Tri gia nhất định sẽ bài trừ những kẻ thua cuộc"- Tri Nhi vừa nghe xong sự mệt mỏi nháy mắt lại tăng lên gấp bội.
Tri Nhi là thành viên ưu tú nhất của Tri gia, nhưng đồng nghĩa với kỳ vọng và gánh nặng dành cho cô là lớn nhất.
Không thể trách ai được, tại nơi này để phân địa vị trong xã hội sẽ dựa vào thành tích đầu tiên rồi mới đến kim quyền.
Bước đầu tiên khi không muốn bị đào thải khỏi xã hội, tất cả đều phải dựa vào thành tích.
•
Tử Ngạn xoay xoay bút, ngồi trong ngục giam mà đầy buồn cười. Đã gần một tuần mà cảnh sát vẫn chạy đôn chạy đáo không tìm được bằng chứng cũng như không tìm được hung thủ thật sự sau vụ thảm án.
-"Đội trưởng, lại có một địa điểm mới xuất hiện chất cấm"-
Thông tin này khiến cảnh sát Lưu muốn vỡ cả đầu, ông tự hỏi có phải kẻ giết người cùng tên buôn bán chất cấm là một người hay không. Cả hai đều rất thông minh, cẩn thận trong từng chi tiết, có thể che đậy đến mức cảnh sát cũng không thể tìm thấy nhưng bọn chúng đều cố ý để lộ tung tích.
Đều cố ý trêu chọc cảnh sát, đây rõ ràng là một sự thách thức.
Đến thời hạn, cảnh sát có muốn cũng không giữ được Tử Ngạn thêm nữa. Cô ung dung rời khỏi trụ sở cảnh sát, nhưng lại không quên để lại cho cảnh sát Lưu một mẩu giấy nhỏ kèm theo một lời nhắn.
-"Quá khứ đôi lúc sẽ ảnh hưởng đến hiện tại"-
Cảnh sát Lưu tiễn bóng dáng xa dần, hai mắt quả thật sắc bén lên của một vị cảnh sát.
-"Đem tư liệu của Vĩ An và Hạ Tranh đến đây"-
Sau một ngày, bọn họ tìm thấy được bảng thành tích trước đây của cả hai. Phải nói là thành tích rất xuất sắc, hoàn toàn không tệ một chút như nào như bây giờ. Nhưng vào năm đầu tiên của trường học, bỗng nhiên cả hai đều thay đổi. Thành tích rơi xuống không phanh, thậm chí trở thành cầm đầu của bầy sói.
Nguyên nhân là gì ? Bọn họ nhận thấy, người thay thế vị trí của Hạ Tranh là Tri Nhi, thay thế của Vĩ An lại là Tử Đông Quân. Thật sự việc này liên quan đến hai học bá có tiếng của trường sao ?
-"Cảnh sát Lưu, Tử Tĩnh Chi có vẻ cũng liên quan đến ngài"-
•
Tử Ngạn rời đi nhưng không trực tiếp trở về nơi ở mà Tử lão gia đã sắp xếp mà là trở về biệt thự của Tử gia. Cô theo sự sắp xếp của Huyết hồ mà một đường thẳng đến chỗ Tử lão gia đang nghỉ ngơi. Thấy ông ấy đang cầm những sấp ảnh mà hồi tưởng về quá khứ mà thích thú không thôi.
-"Cha chồng yêu con dâu, thậm chí còn có một đứa con với nhau, quá khứ như vậy quả thật đáng để hồi tưởng"- Tử Ngạn vỗ tay một cách nhẹ nhàng, chầm chậm bước đến.
-"Mày ... mày sao mày lại ở đây..."- Tử lão gia run cầm cập, tựa như nhìn thấy sát thần.
Tử Ngạn đưa ngón tay lên môi, dung mạo hệt như người mẹ năm xưa khiến Tử lão gia nghiến răng đầy căm hận.
-"Người đâu, người đâu, bắt nó lại cho ta"- Ông cố gắng hét lớn nhưng chỉ còn sự vô vọng lấn sâu.
Cô bất chợt cười thành tiếng, rũ mi đầy châm chọc -"Nguyên bản là con trai của mình cũng không dám nhận, lại phải gọi là ông cháu. Nguyên bản là ái tình của nhau, nhưng gặp lại phải xưng hai từ cha con. Quả thật đáng thương"-
-"Im miệng, im miệng"- Lão gào thét, lấy cây gậy bên cạnh mà quơ quạng khắp nơi. Thậm chí muốn đứng dậy đánh Tử Ngạn nhưng những sợi dây điều trị bệnh tật níu lại.
Lão thở hổn hển đầy bất lực chạm vào hộp gỗ đã bị lão cất giấu từ lâu.
-"Con trai không thể có con, ông liền giúp đứa con dâu của mình một chút. Có phải ông đã nghĩ vậy không ?"- Cô thuận tay lấy ra những bức ảnh ân ái giữa mẹ của Tử Đông Quân cùng Tử lão gia năm đó.
-"... Thằng con bất tài vô dụng đó thì sao chứ, nó không cho tao một đứa cháu đích tôn, tao làm thay nó"- Lão mạnh miệng chửi mắng.
Tử Ngạn điềm nhiên nói tiếp -"Đến cùng vì sợ danh dự lại giết chết chính tình nhân của mình sao ?"-
-"Nếu như mẹ của mày không nhiều chuyện thì mẹ của Đông Quân đã không chết, tất cả đều là do mẹ mày, tao chỉ là thân bất do kỷ thôi"- Lão khinh thường xuất thân của mẹ Tử Tĩnh Chi.
-"Thằng con tao cũng ngu, nguyên nhân là do bản thân lại tưởng rằng là do vợ mình, đem một đứa tạp chủng con hoang như mày về đây"- Lão gần như đã mất đi nhận thức, chỉ biết mắng chửi.
Tử Ngạn cũng không để ý lắm, chỉ lẳng lặng hỏi tiếp -"Mưu định giết chết con trai, hai đứa con dâu,... còn điều gì không dám làm sao ?"-
-"Tao sắp đến giới hạn rồi, sẽ đem não của tao lắp vào cơ thể Đông Quân, biến cơ thể nó thành của tao, hồi phục tuổi xuân"- Lão ha hả cười lên đầy ác ý không để ý có một bóng hình đã xuất hiện từ rất lâu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT