Tử Ngạn kéo tay Tử Đông Quân xuống, bình tĩnh đến gần chỗ Tử lão gia. Đôi mắt nồng đậm ý cười tràn đầy, lời nhẹ tựa như ngọn gió thoảng qua.

-"Để xem nào, ông có hai đứa con, một đứa đã chết, vậy còn một đứa..."- Chưa kịp dứt lời, Tử lão gia đã đứng dậy giữ cằm cô lại, giọng đầy uy hiếp -"Câm miệng, câm miệng, câm miệng ngay cho tao"-

Tử Ngạn vẫn nhẹ nhàng đến lạ thường, một chút sợ hãi cũng không có -"Muốn người khác không biết thì tốt nhất đừng làm"- Cô đẩy tay ông ra, từng bước rời khỏi phòng ăn.

Tử Đông Quân cũng chẳng có tâm tình ăn tiếp, chỉ điềm đạm chào Tử lão gia một cái rồi tiến lên thư phòng.

Tử lão gia cảm thấy bản thân khó thở đến kì lạ. Hô hấp như ngưng trọng trong một phút giây nào đó, sao Tử Ngạn có thể biết được...

Huyết hồ đứng bên cạnh, lại nhìn đến Tử lão gia chỉ có thể lắc đầu. Dám biến ái nhân của cô thành cỗ máy lãnh đạm ? Tử lão gia quả nhiên tìm đường chết.

-"Lão gia, đến giờ uống thuốc rồi"- Huyết hồ hạ mi, hòa tan những viên thuốc không có trong toa đơn của bác sĩ.



Tri Nhi lại lần nữa đến tìm Tử Ngạn, dường như cô ấy đã quên hết những gì Tử Ngạn nói ngày hôm đó. Vui vẻ, nụ cười càng yêu đời hơn rất nhiều.

-"Tĩnh Chi, sau đợt kiểm tra này chúng ta liền có thể chuyển vào cùng một lớp ôn thi rồi"- Tri Nhi tin tưởng năng lực của bạn mình nha.

Tử Ngạn không đáp, chỉ tĩnh lặng quan sát, Tri Nhi vẫn cười ngây thơ trước ánh mắt săm soi có phần lộ liễu của cô.

-"Tĩnh Chi, có chuyện gì sao ?"- Tri Nhi hơi cứng người lại khi Tử Ngạn kéo tay của cô lên, để lộ ra một vết bầm rõ rệt. Chắc chắn là bị đánh.

Tử Ngạn hơi hạ mi, kéo tay áo xuống, quay đầu rời đi -"Bầu trời nhân tạo liệu có thoải mái không ?"-

Một câu nói khiến Tri Nhi im lặng nữa rồi, cô kéo nhẹ tay áo của Tử Ngạn lại, sự mù mịt trong ánh mắt cùng biểu tình khó hiểu khiến người ta tưởng chừng cô sắp khóc mất rồi -"Tĩnh Chi, cậu có thể giống như ngày xưa được không ? Đừng quan tâm tới những gì tôi làm, cậu chỉ cần biết, tôi sẽ bảo vệ cậu mà thôi"- Tri Nhi ôm chầm lấy Tử Ngạn, giọng đầy tha thiết cầu xin.

Tử Ngạn trầm mặc, cuối cùng vẫn lựa chọn đẩy Tri Nhi ra -"Tĩnh Chi đã từng rất mong chờ câu này của cậu"-

Tri Nhi ngơ ngác nhìn bóng dáng xa dần, hơi âm trong tay dần tan biến. Tri Nhi có thể cảm nhận được nguy cơ trong lòng, có thể cảm nhận được sự xa rời thực tại... Tĩnh Chi.

Tử Ngạn tháo chiếc vòng tay xuống, đặt nó trên bàn rồi chính thức rời đi. Thật ra mà nói, Tri Nhi cùng nguyên chủ Tử Tĩnh Chi cũng không là tình bạn đơn thuần, hai người hướng về nhau rất nhiều, nhưng cũng vì vậy mà tâm lý chiếm hữu của Tri Nhi dành cho nguyên chủ rất nặng.

-"Tĩnh Chi, cậu đã quên lời hứa chúng ta sẽ bên nhau sao ?"- Tri Nhi nắm chặt chiếc vòng, nước mặt cuối cùng cũng lăn dài trên gương mặt nhỏ bé ấy.



Tử Đông Quân sóng vai cùng cô bước về phía hoàng hôn. Sự tĩnh lặng của không gian khiến cả hai đều thấy thanh thản.

-"Muốn đi cùng chị không ?"- Tử Ngạn nắm tay hắn, nụ cười rạng rỡ ẩn sau ánh hoàng hôn càng trở nên đẹp lạ thường.

-"Chị muốn đi đâu ?"- Hắn khó hiểu nhìn về phía Tử Ngạn đang hòa mình cùng những tia nắng cuối cùng, dường như cô sắp tan biến cùng những tia nắng ấy vậy.

Tử Ngạn cười nhẹ, men theo con đường về nhà mà nói -"Đến một nơi không có xiềng xích, không có luân thường đạo lý, không bị ràng buộc bởi cái nhìn của mọi người"- Trong tâm Tử Ngạn biết rằng, Tử Đông Quân vẫn bị cái danh huyết thống vây chặt, huống chi hắn lớn lên bên cạnh Tử lão gia, đương nhiên dù ít dù nhiều cũng sẽ coi trọng bộ mặt.

Đêm hôm đó, Tử Đông Quân đã không ngủ được, hắn nhìn lên lịch, đã cận kề ngày thi đại học nhưng ý Tử Ngạn là gì.

Kể từ ngày Tử Ngạn mang một thân ướt sũng trở trở về, tính khí dường như cũng thay đổi hẳn đi. Cô giống như một người khác, đôi lúc thì ngoan ngoãn như cừu, nhưng lại khiến người ta sợ hãi như sói.

Đáp án rất mau sẽ đến thôi.



Có vẻ như chưa để Tử Ngạn ra tay, có người đã không kìm được mà đem hết chuyện xấu của đám Vĩ An vào ngày trước.

Những bức ảnh chúng mua bán, xâm phạm một cô gái được lan truyền rộng rãi, những lần chúng phê pha trong đám thuốc phiện khiến mọi người trong trường sôi nổi. Đã cận kề ngày thi, dù có là sói cũng ít ai dám manh động, không khéo sẽ bị tước đi quyền thi cử mất.

Nhưng đám Vĩ An bị tung ảnh nóng còn chưa nói, nữ sinh Hạ Tranh đã chết còn dám ngang nhiên đưa em gái bị thiểu năng trí tuệ cho đám bạn mình chà đạp. Khi cảnh sát vào cuộc điều tra còn tìm thấy một gói hàng cấm mà Vĩ An chưa kịp thủ tiêu.

Chính phủ đang có tổng tuyển cứ mới, huống hồ lại gần ngày thi trọng đại. Cảnh sát Lưu nhận được lệnh dẫn đầu toàn đội bắt hết đám thiếu niên ngông cuồng này lại, để trấn an người dân thì dù kẻ có tiền cũng khó cứu thoát con mình.

-"Đàn cừu cần một con dẫn đầu, những con cừu thông minh nhất đang giết sói để thị uy"- Tử Ngạn hướng mặt về đám học bá chung lớp với Tri Nhi cùng Tử Đông Quân.

Một đám mọt sách trong miệng mọi ngươi, ai ai cũng bình tĩnh đến lạ lẫm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play