Vĩ An vốn không định bức Tử Ngạn đến đường chết, chỉ muốn hù dọa cô nàng một chút thôi. Nhưng khi thấy Tử Ngạn sẵn sàng nhảy xuống không chút do dự, hắn lại hoảng sợ, muốn nhanh tay kéo Tử Ngạn trở lại.
Nhưng một lực đạo đã đợi sẵn từ trước, đem tay của cô kéo lại, giữ cho thân thể của cô lơ lửng giữa không trung.
-"Tĩnh Chi, không đừng nghĩ quẩn, còn có tôi, còn có tôi là bạn cậu"- Nữ sinh với cặp mắt kính dày cộm, thân người nhỏ bé nhưng vẫn dùng hết sức mình giữ lấy cô, mặc cho hậu quả có thể là cả hai cùng rơi xuống.
Tử Ngạn có chút thú vị hướng về nữ sinh nhỏ nhắn này, người này là bạn thân của Tử Tĩnh Chi, nhưng cũng là nguyên nhân trực tiếp liên quan đến việc Tử Tĩnh Chi tự sát.
Vĩ An trông thấy Tri Nhi không thể giữ được nữa cũng vội vã đến bên kéo cả hai lên.
Tri Nhi vừa thở được một chút, thấy cô an toàn liền bật khóc, ôm trầm lấy Tử Ngạn -"Tĩnh Chi, cậu đã hứa sẽ không bỏ tôi, không đã hứa sẽ không để tôi một mình ..."- Cả đời này, Tri Nhi không thể quên được người bạn đã giúp cô tìm thấy hy vọng giữa cuộc sống tăm tối của mình. Cô không muốn mất đi ánh sáng duy nhất còn sót lại....
Tử Ngạn đưa tay hơi do dự một chút nhưng cũng hạ tay lên lưng của Tri Nhi mà vỗ về an ủi. Vĩ An cùng Hạ Tranh có phần lúng túng, nhưng nghĩ đến bằng chứng đang ở trong tay cô không khỏi bỏ qua bối rối mà lên tiếng cảnh cáo -"Mày nên tự biết suy nghĩ, nếu như để nó lộ ra, không chỉ mày mà bạn mày cũng sẽ chết"- Hạ Tranh gắt giọng muốn đem Tử Ngạn dọa sợ như ngày xưa.
Tử Ngạn bật cười nhẹ, đôi mắt đầy sát khí u ám không để Tri Nhi nhìn thấy hướng về hai người bọn họ, đôi môi mấp máy hai chữ -"Mơ đi"-
Tri Nhi ngơ ngác không hiểu hai người kia nói gì nhưng nhìn đến vết thương trên tay Tử Ngạn cũng không có tâm trạng nghĩ nhiều, mà xuýt xoa đem cô xuống phòng y tế băng bó.
Khi cả hai đã đi mất, Vĩ An mới thoát khỏi sát khí của cô, bờ vai đã lâu không run rẩy nay lại run đến lợi hại. Vĩ An quệt đi mồ hôi chảy trên khuôn mặt, cắn môi đầy suy nghĩ, nếu như thật sự công khai tội ác của bọn hắn thì dù có tiền cũng sẽ bị dư luận dìm chết.
Huống chi đang có một tổng tuyển cử bầu người lãnh đạo mới, mà ứng cử viên lại thi hành chính sách hòa bình, diệt trừ tệ nạn...
Chết tiệt
•
-"Tĩnh Chi, cậu đừng giận, tôi chuyển xuống học cùng cậu, bọn họ sẽ không ức hiếp cậu được nữa"- Tri Nhi cảm thấy rất xót xa, rõ ràng cô học rất được, thậm chí còn chung lớp với Tri Nhi và Tử Đông Quân. Thế mà lại bị bọn kia xé bài thi, một đường chuyển xuống lớp cá biệt. Để bị ức hiếp đến tìm đường chết thế này.
Tử Ngạn ậm ừ cho qua, cũng không quan tâm nhiều lắm. Mặc cho Tri Nhi luyên thuyên một buổi trong phòng y tế, đến cả giờ về, cô vẫn chăm chú vào đoạn clip kia.
Tuy Tri Nhi rất tò mò nhưng khi nhìn đến vết thương của cô lại bắt đầu quên mất mà tiếp tục luyên thuyên.
Đến khi, một chiếc xe cùng ba bốn người mặc đồ đen đậu trước cổng, Tri Nhi mới tự giác im lặng, thậm chí có chút căng thẳng mà cứng nhắc chào Tử Ngạn ra về.
Tử Ngạn nhìn theo bóng xe xa khuất dần chưa được bao lâu, Tử Đông Quân cũng đến đón cô. Lần này, hắn dường như chủ động quan tâm cô hơn, cầm lên vết thương ở cánh tay mà quan sát.
-"Ai ức hiếp chị ?"- Hắn nhấc mắt kính lên hỏi.
-"Không có gì, chỉ là chuyện vặt thôi"- Cô lắc đầu, không muốn nói cho hắn biết.
-"Người Tử gia không dễ bị bắt nạt"- Hắn nhíu mày, ẩn ẩn ý ý nói một câu.
Tử Ngạn hơi nghiêng đầu về phía hắn, hương thơm lan tỏa bên cánh mũi khiến lòng cô nhộn nhịp -"Đã phản kháng rồi, nhưng không có tác dụng"-
Tử Đông Quân cảm thấy hơi thở của Tử Ngạn đã tiến đến rất gần khiến lòng hắn bắt đầu chớm nở sự rạo rực, vành tai đỏ cả lên -"Vậy ... thì phản kháng tiếp"-
Tử Ngạn nhân lúc này, len lỏi qua từng ngón tag của hắn mà nắm chặt, đôi môi nhếch lên một độ cung hoàn mỹ -"Đều không có kết quả, hay... em bảo vệ chị đi"-
Tử Đông Quân vốn định nói hai từ phiền phức nhưng nghĩ đến vết thương khắp cơ thể của Tử Ngạn lúc này cũng không nỡ lòng từ chối -"Không thể bảo vệ chị cả đời được"-
-"Một thời gian thôi, chị cũng sắp phải rời khỏi đây rồi, sẽ không mang lại phiền phức cho em"- Cô hơi rũ mi, sự vui vẻ cũng dần chìm xuống.
Tử Đông Quân cứng người, trong đầu nhớ lại câu nói tối qua của ông nội. Tuy sắc bén hơn người nhưng dù gì hắn cũng là một đứa trẻ, tâm tình không thể qua mắt được lão yêu vạn năm như cô. Sự bất mãn đối với Tử lão gia có thể thấy rõ, còn có một chút không chấp nhận nhưng chính bản thân Tử Đông Quân chưa thể nhận ra được.
-"Tôi sẽ bảo vệ chị, với một điều kiện, bất cứ lời nào của tôi, chị đều phải nghe"- Hắn nâng tay của Tử Ngạn lên, bất giác mà dịu dàng xoa xoa.
Tử Ngạn gật đầu, khẽ âm thầm nhếch mép.
Người yêu của cô khi ở tuổi niên thiếu thật đáng yêu quá đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT