Sau khi trở về nhà, thiếu niên được người hầu phục vụ cặn kẽ, còn Tử Ngạn chỉ đơn giản tự mình theo bước chân của Huyết hồ mà trở về phòng.

-"Sao lại đến trễ ?"- Tử Ngạn cùng Huyết hồ rơi vào vòng xoáy thời không cùng lúc, chắc chắn cả hai phải cùng tới nơi.

Huyết hồ mím môi rồi nói -"Gặp một số á thần cản đường"-

Tử Ngạn hơi híp mắt lại -"Nếu như muốn ngươi có thể rời đi, đừng để đến cuối mới quay đầu. Ta nhất định sẽ hủy diệt ngươi"-

Huyết hồ nuốt nước bọt, nặng nề mà gật đầu.

-"Đã truyền tải thông tin"- Huyết hồ tiến hành công việc của mình.

Tử Ngạn nhắm mắt lại đón nhận từng đợt hình ảnh xuất hiện trong tâm trí. Tử Tĩnh Chi vốn là một đứa con không danh chính ngôn thuận của Tử gia. Cha Tử vì một lần ham chơi mà khiến cho một vị tiểu thư khuê các hoài thai mà sinh ra Tử Ngạn. Ban đầu, cha Tử muốn chối bỏ trách nhiệm, nhưng nghĩ đến người vợ chung chạ với nhau nhiều năm mà vẫn chưa có con, mang theo cảm xúc tội lỗi mà mang mẹ cùng nguyên chủ về Tử gia.

Tử lão gia đương nhiệm lúc này cũng ông của nguyên chủ vốn không hài lòng nhưng nhìn đến xuất thân trong sạch cùng gương mặt thánh thiện của đứa con dâu thứ hai mà không khỏi mủi lòng. Ông dù gì tuổi đã lớn, có một đứa cháu bồng cũng tốt.

Chỉ là đứa con dâu cả một mực không làm loạn, không oán trách khiến cả hai người đàn ông đều tự thấy hổ thẹn. Qua mấy tháng không lâu, Tử đại phu nhân bỗng nhiên hoài thai một đứa trẻ sau bao năm hiếm muộn khiến cả nhà lại lần nữa mở tiệc ăn mừng.

Địa vị của mẹ con Tử Tĩnh Chi dần bị hạ xuống, đến khi cháu trai kế thừa cơ nghiệp Tử Đông Quân ra đời thì rơi vào nguy cơ triệt để. Mẹ Tử Tĩnh Chi cũng rất biết thân, ngoài trừ nhận tiền nuôi con thì hoàn toàn biến mình thành người vô hình.

Sau này, đại phu nhân qua đời vì sức khỏe yếu, mẹ Tử Tĩnh Chi mới vùng được lên một ít nhưng bạc mệnh, vinh hoa chưa hưởng được bao lâu thì trong chuyến đi cùng chồng dự tiệc xảy ra tai nạn. Đem cha Tử cùng mẹ Tử đều vĩnh biệt cõi thế tục.

Tử lão gia một mình nuôi hai chị em lớn nhưng phân về xuất thân lẫn địa vị thì chắc chắn vẫn có không ít sự bất bình đẳng rồi.

Tử Tĩnh Chi từ nhỏ nghe lời người lăng mạ mà lớn, nhà ngoại chối bỏ, nhà nội không thương. Tính cách cũng dần khép mình, dễ dàng bị ức hiếp. Trái ngược với Tử Đông Quân - nhận được khí chất truyền thừa, thông minh, sắc bén khiến người người nể trọng.

Tử Đông Quân cũng không thích chị mình, một phần vì yếu đuối, một phần vì mẹ cô.

Tử Tĩnh Chi hơi hơi bẻ xương khớp, cầm bức ảnh được đặt trên đầu giường, đó là bức ảnh khi Tử Đông Quân còn nhỏ. Có vẻ như nguyên chủ cũng rất thương em trai của mình.

Chuông đồng hồ vang lên khắp nhà, báo hiệu đã đến giờ cơm. Tử gia rất quy củ, chỉ khi nào có việc thật sự quan trọng nếu không thì tất cả đều phải tề tựu đúng bữa dùng cơm.

Tử Ngạn cùng Huyết hồ đi xuống đã trông thấy Tử lão gia chờ đợi từ lâu. Cô theo tính cách của nguyên chủ mà chọn một nơi khá xa chỗ của Tử lão gia cùng Tử Đông Quân.

-"Hôm nay đi học như thế nào ?"- Tử lão gia uống một ngụm trà mà hỏi.

-"Bình thường"- Hắn đáp ngắn gọn rồi nhanh chóng ăn tiếp.

Tử Ngạn cũng bình thản -"Vẫn ổn ạ"- Hoàn toàn không nhìn ra được sự rung sợ trước đây Tử Tĩnh Chi dành cho ông mình.

-"Nếu có việc gì thì cứ nói với ông"- Tử lão gia buông thìa xuống, từ tốn nhân hậu với cháu gái.

Tử Ngạn chọc chọc thìa vào bát cơm, đầu đã cúi xuống không nhìn rõ được ý vị -"Nói cũng như ăn, đều trôi đi mà thôi"- Với thế lực Tử gia mà không biết Tử Tĩnh Chi bị ức hiếp sao ? Có điêu quá không.

Lời phản bác của Tử Ngạn làm cho người hầu cùng Tử Đông Quân bất chợt khựng lại, lần đầu tiên có sự chú ý đặc biệt đến cô chị gái yếu đuối của mình.

-"Tĩnh Chi, từ ngày mai con không cần đi chung xe với Đông Quân nữa, không khéo người khác lại dị nghị"- Tử lão gia nhấp một ngụm trà, đôi mắt lóe lên sự tàn nhẫn.

Tử Ngạn buông đũa xuống, ánh mắt không ngần ngại đấu với ông -"Phải, dị nghị vì Tử gia xưng hô khác thường"- Một lời nhưng đã khiến Tử lão gia không thể giữ bình tĩnh nỗi nữa. Gậy đập mạnh lên bàn, triệt để căm ghét ra mặt -"Từ nay không cần xuống ăn cơm nữa, đủ tuổi thì cút ra ngoài sống cho ta"-

Tử Ngạn nhếch môi đầy kỳ quái -"Ông à, nếu bí mật được phơi bày thì dù ông nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa được hết đâu"-

Tử Ngạn mặc cho ông lão đã lên cơn đau tim mà bỏ lên lầu. Ai ai cũng rối rít vì lão gia, duy nhất chỉ có hai đứa cháu mà được cho là ông yêu thương nhất vẫn mảy may không quan tâm.

Tử Đông Quân vẫn chăm chú ăn, động tác nhẹ nhàng khoan thai, không chút dư thừa. Cũng như tình cảm của hắn, không chút dư thừa dành cho ông.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play