-"Một khung cảnh, cùng là Tử thiếu tướng nhưng hai đứa trẻ là khác nhau"- Mạo Nhân híp mắt, từng chút một đem bọn người giả nhân giả nghĩa đi vào chính cái bẫy của mình.

-"Hai bức ảnh giống hệt nhau làm sao có thể phân biệt mà chắc chắn"- Bồi thẩm đoàn vẫn không cho rằng đây là chứng cứ quan trọng.

-"Xin hỏi Viên tiểu thư, sợi dây chuyền mà cô thường đeo khi đi họp đang nơi đâu ?"- Hắn chiếu một loạt ảnh chứng minh sợi dây chuyền mà Viên San thường đeo giống hệt như của Tử Ngạn.

-"Đã làm mất"- Viên San hừ một tiếng, dù có giống thì sao, pháp luật có thể làm gì được cô.

Mạo Nhân vừa nhận được câu trả lời liền hài lòng gật đầu -"Nhưng Tử tiểu thư vẫn còn giữ, nếu như các vị để ý, sau bức ảnh sẽ có một dòng chữ được khắc tỉ mỉ trên dây chuyền, đó chính là tên của hai đứa con gái duy nhất của Tử thiếu tướng"-

-"Một sợi dây chuyền không thể lên án Viên tiểu thư"- Có phóng viên không đồng ý lên tiếng bất bình.

-"Vậy tại sao một sợi dây chuyền có thể lên án Tử tiểu thư của chúng tôi ?"- Mạo Nhân khinh bỉ nhìn kẻ vừa không biết tốt xấu lên tiếng.

Hắn thấy tất cả đều im lặng, mới cười khinh một cái -"Bởi vì vị thẩm phán đức cao vọng trọng kia đã nhận không ít tiền của Viên tiểu thư, tôi nói vậy có đúng không ?"-

-"Ngậm máu phun người"- Thẩm phán vừa nghe liền nổi đóa, liên tục đập búa tức giận.

Ngay lúc này, người mang mặt nạ thỏ còn lại mới bình tĩnh mở đoạn ghi âm lên.

[Một số tiền liền đem Tử Linh quăng vào ngục mục xương cho tôi]

[Nhưng mối quan hệ của Tử gia với quân đội chính trị không ít...]

[Tử Viễn đã chết, không có việc gì phải lo]

[Nhưng...] - Giọng thẩm phán có chút do dự.

[Sau khi thành công, đợt buôn người lần này chia cho ông 50%]

[… Được]

-"Đây chính là chữ ký của viện kiểm soát, đoạn ghi âm này hoàn toàn chính xác"- Hắn đưa một sấp giấy có chữ ký kiểm định của viện kiểm soát khiến không ít người trầm trồ.

Tử Ngạn nhịp nhịp ngón tay, bình thản trước ống kính của tất cả mọi người.

-"Không chỉ đổ tội cho em gái, còn là người cầm đầu đường dây buôn người ? Vị tiểu thư này ghê thiệt"- Người người bàn tán, trước cảnh tượng Viên San thường thường cao cao tại thượng nay bị còng tay đầy chật vật.

-"Nhưng Tử tiểu thư sao có thể thong dong như vậy ?"- Phải Tử Ngạn nhìn trông rất nhàm chán, dường như mọi việc đều nằm trong tay của cô.

Ngay khi mọi người đang nghị sự, đoàn cảnh sát do chính phủ phái xuống đã tiến vào áp giải thẩm phán ra ngoài. Một nghị sĩ viên đang rất điềm tĩnh đứng lên giải quyết những phẫn nổ của người dân -"Tử tiểu thư, chúng tôi thật lòng xin lỗi về sự thiếu sót khiến cô chịu oan, nay tôi tuyên bố, bị cáo Tử Linh bị oan"-

-"Tôi muốn luật sư"- Viên San không chấp nhận mình sẽ thua cuộc một cách dễ dàng, vùng vẫy tìm cách thoát ra.

-"Tôi nghĩ là không cần đâu"- Giọng nói trầm trầm vang lên khiến toàn bộ người trong phiên tòa đồng loạt hướng về phía người đó.

Cơ Tuấn làm động tác chào hướng về vị nghị sĩ, mang theo bộ dạng cương trực -"Đây là bằng chứng Viên tiểu thư đã tham ô công trình cũng như dụ dỗ các cô gái, trẻ con vào đường dây buôn người"-

Lão lấy ra những bức ảnh cùng một đoạn video về việc Viên San đã dụ dỗ những con cừu non ngây thơ bước vào đường dây buôn người. Thêm một số những lợi ích ưu ái để các gia tộc nhỏ lớn một lòng hướng về Viên San. Một tội tham ô đã đủ sống đủ chết, thế mà lần này trước ống kính trực tiếp lại chồng chất ba bốn tội.

Tử Ngạn chép miệng -"Ngài nghị sĩ, ngài thấy có nên tiếp tục khai triển án, đem kẻ thủ ác thật sự về quy án không ?"- Đôi mắt hơn khép lại, đầy ẩn ý hỏi hắn.

Viên San chết lặng trước sự tráo trở của kẻ mà cô đã từng khinh thường. Viên San đã từng nghĩ kẻ nào ngu lắm mới dễ dàng bại dưới tay của Cơ Tuấn, nhưng chẳng ngờ mình cũng là một trong những công cụ thối tha của lão.

-"Cơ Tuấn, ông đừng quên ông cũng đứng trong đường dây phạm tội"- Cô cố gắng gào lên để kéo cả hai cùng nhau xuống nước nhưng đối mặt với nụ cười vẫn giữ nguyên không lay động của lão khiến cô tuyệt vọng.

-"Viên tiểu thư, tôi đã từng nói, Tử Viễn và tôi là bạn bè, xem nhau như anh em chí cốt, tôi hiểu chí hướng của anh em mình và cũng xem Tử Linh như cháu gái của mình. Dù rằng cô có máu mủ với Tử gia nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn cháu gái của mình bị vu oan như thế"- Cơ Tuấn thâm tình, đầy ray rứt thốt ra từng lời, bộ mặt giả tạo khiến cho Viên San đến buồn nôn.

Tử Ngạn cũng thuận nước đẩy thuyền -"Việc vu oan, nể mặt cha tôi sẽ không kiện chị nhưng việc chị làm, pháp luật ắt có đường xử lý, tôi không thể xen vào"-

Viên San thẩn thờ đến đơ người, mặc cho cảnh sát áp giải đi.

"Chỉ mong cô đừng hối hận"

Tử Ngạn đã biết tất cả nhưng vẫn một mực im lặng, mặc cho Viên San muốn làm gì thì làm nhưng chính cô đã chạm đến giới hạn của Tử Ngạn...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play