Đã qua ba tuần từ ngày Tử Ngạn bị bắt vào nhà giam. Những tia nắng chói chang xuyên qua cảnh cửa ngục tù tung tăng trên gương mặt của cô, tựa như muốn chào mừng một người nào đó.

-"Luật sư của cô đã không còn có thể bạo biện, việc bị phán tội không lâu nữa sẽ đến"- Quản ngục đã từng đưa món quà ngày đó đến cho Mạo Sinh, ngồi rạp xuống bên song sắt để nói chuyện. Hoàn toàn không có một chút phòng bị hay khinh thường một tội nhân như cô.

-"Mặc đi, em trai anh cũng chưa chết mà"- Cô phất tay hoàn toàn không để tâm đến lời của quản ngục.

-"Nó không chết nhưng đã trở thành con nghiện đến phát điên rồi"- Quản ngục châm một điếu thuốc rít một hơi thật dài.

-"Nhưng đến đây cũng chưa từng khiến anh hài lòng phải không ? Mạo Nhân ?"- Tử Ngạn cười nhạt lấy chai rượu mà Mạo Nhân mang tới.

-"Tội ác của nó, cay độc của nó, nhiêu đó làm sao mà đủ"- Gã khẽ hạ giọng tránh cho mọi người nghe thấy.

-"Mạo Nhân, Mạo Sinh, song sinh y như đúc, rất phù hợp chơi trò gắp lửa bỏ tay người"- Tử Ngạn chề môi nhỏ, lắc lắc chai rượu rồi khui.

-"Nó đã cạn tình thì đừng trách người anh này cạn nghĩa"- Mạo Nhân kéo rạp chiếc mũ xuống, gật đầu với cô một cái rồi rời đi.

Tử Ngạn híp mắt nhìn theo bóng lưng của Mạo Nhân rời đi, chiếc vòng cổ hệt như thứ cảnh sát đã đưa ra làm bằng chứng buộc tội cô ngày đó được lấy từ bên trong.

Cô treo nó lên tay nhìn bức ảnh gia đình hạnh phúc được đặt bên trong, một trò chơi trong đầu lại được nảy lên nữa rồi.



Cơ Tuấn ngồi uống rượu với Viên San, sự sảng khoái, khoái chí hiện rõ mồn một trên gương mặt trung niên kia.

-"Nhờ có Viên tiểu thư mà sự việc lần này không ít thuận lợi"- Lão cười ha hả, cực kỳ khoái chí mà nâng cốc.

Viên San vẫn giữ nguyên một nét mặt, chỉ đơn giản cụng ly để đáp lại. Hoàn toàn không bày ra quá nhiều sự hoan hỉ của chiến thắng.

-"Đường dây buôn người lần này, ít nhiều cũng phải nhờ Viên tiểu thư rồi"-

-"Được lợi cho đôi bên cả thôi, Cơ tiên sinh không cần phải khách sáo"-

-"Loại bỏ không ít chướng ngại vật rồi, thoải mái thật"- Lão cảm thấy rất buồn cười, Tử Linh thế mà lại bị chính pháp luật của mình coi trọng cướp đi mạng sống, đã nói rồi chỉ cần có tiền thì mua tiên cũng được cơ mà.

-"Tử Linh không phải kẻ có thể dễ dàng bại trận"- Viên San đưa mắt ra ngoài cửa sổ, một sự bất an dấy lên trong tâm hồn sâu thẳm.

Cơ Tuấn cười xòa -"Cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, tôi là chú của nó, cũng chứng kiến nó lớn lên như thế nào, lóng ngóng mà cứ tưởng mình khôn hơn vịt thôi"-

Viên San im lặng không đáp lời của Cơ Tuấn, linh cảm vẫn không lành tràn ngập trong tâm trí của cô.

Liệu Chí Phong có thật sự trọng nghĩa khinh tình mà thực thi nhiệm vụ được giao hay không ...

Mạo Sinh sống dở chết dở, Mạo Tuấn đã chết cũng không ai có thể minh chứng cho cái chết của cô gái đó. Hiện tại, chỉ cần một bước nữa gia sản của Cơ gia, Tử gia đều thuộc về tay lão. Cơ Tuấn rất đắc ý.

Nhớ lại những ngày tháng cúi đầu hèn mọn trước đám quý tộc, bây giờ bọn chúng đều chết hết, mấy đứa con lại tỏ vẻ mình khôn hơn lão nhưng tất cả đều bị dắt mũi đến đáng thương.

Viên San nhìn bộ dạng đắc ý của lão, trong lòng chợt chùn xuống bất thường. Nếu như tổ chức biết được... thì chính Viên San cô cũng chưa chắc có thể sống sót.

"Chỉ mong cô đừng hối hận"

Ý Tử Linh là sao ? Hối hận...



Vụ án một lúc đã trấn động giới thượng lưu, Tử Linh tuy không có quá nhiều nổi trội nhất dù gì cũng đứng trong hàng ngũ cậu ấm cô chiêu quyền thế của đất nước. Huống chi, cha từng làm chức lớn trong quân đội, quan hệ quân sự chính trị không ít. Nếu như không quá lộ liễu, cảnh sát có thể cho qua tội nhưng một khi đã đánh động đến dân chúng, nếu chính phủ không can thiệp thì chắc chắn sẽ dẫn đến hậu quả khó lường.

Một cô phóng viên không biết sống chết, cứ thế mà chính diện phỏng vấn Viên San. Hy vọng từ người tố cáo có thể tìm được ít thông tin đang gây náo động này. Dù gì, đường dây và nạn buôn người cũng rất lớn, từ thiếu tướng Tử Viễn cho đến ngày hôm nay cũng chưa thể bắt trọn ổ được.

Viên San bắt chéo hai chân, rất từ tốn mà đối diện với ống kính -"Tuy Tử tiểu thư cùng tôi có chút giao tình, nhưng không thể vì thế mà để tội ác tiếp tục tiếp diễn. Huống chi, Tử thiếu tướng từng có ơn với Viễn gia, không thể để danh tiếng của ngài ấy bị phá hoại"-

-"Viên tiểu thư, cô có thể cho tôi biết vì sao cô lại nghi ngờ cô lại nghi Tử tiểu thư hay không ?"- Cô phóng viên dồn dập đặt câu hỏi.

Viên San bình tĩnh đáp -"Cơ gia có mối quan hệ thâm tình cũng như làm ăn rất tốt với Viễn gia, nên kể từ ngày Cơ đại thiếu biến mất, tôi đã bắt đầu nghi ngờ. Vì chính tôi đã tận mắt thấy hai người họ rời đi cùng nhau. Nhưng hoài nghi chỉ mãi là hoài nghi, đành tự sức điều tra, không ngờ lại phát hiện một số việc đáng chết như vậy"- Cô ta nhấn bốn từ cuối khiến lòng dân đang xem trực tiếp càng oán giận Tử Ngạn.

Viên San không chỉ muốn đem việc buôn người cho Tử Ngạn mà còn muốn đem cả cái chết của Cơ Minh cho cô.

Mưu tính này quả thật đáng khen.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play