-"Hừ, ngạo mạn, đừng ỷ mình mang chút tu vi liền kiêu căng với các tiền bối"- Một trong những đệ tử của Tử gia híp mắt cảnh cáo.

Trục Lưu không thừa hơi đấu khẩu, đơn giản thành giá -"Tiến vào thì nộp một cái mạng, rời đi để lại kim đan"- Không diệt gà sao có thể dọa khỉ ?

-"Kiêu căng"- Câu nói vừa rồi như chạm đến giới hạn của Tử Mạnh Ôn, nếu như có thể để tiểu tử miệng còn hôi sữa này tước mất kim đoan hoặc mạng thì sao có thể xứng với chức gia chủ Tử gia.

Thanh kiếm của lão bị chặn đứng bởi roi của Trục Lưu, cậu nhếch mép, điều khiển ngọn roi quấn chặt lấy cổ tay lão khiến da thịt của lão cháy khét như Linh Lung.

Càng đáng sợ hơn, dù Tử Mạnh Ôn dùng đủ mọi cách cũng không thoát được càn khôn vây quanh. Lưu Ly roi như con rắn khổng lồ có dàn cứng cáp, dù tìm lỗ hỏng trốn thoát đều không thể, dùng sức tấn công cũng chẳng ăn thua.

Đám người ngoại lai muốn chạy đến giải cứu cho gia chủ của mình nhưng đã bị đám yêu thú mang đồng tử long sòng sọc, phủ một lớp đỏ điên cuồng. Sẵn sàng giết toàn bộ người nơi đây.

Lớp màng ảo cảnh được cởi bỏ, yêu thú không giả vờ làm Trúc Cơ nữa, cũng chẳng kiêng dè khi đã có lệnh của chủ nhân, thoải mái tấn công gặm cắn con mồi.

Mùi tanh của máu dần truyền đến cánh mũi của Tử Mạnh Ôn khiến lão hoảng sợ. Thiếu niên vẫn một bộ dáng điềm tĩnh, dường như đã chứng kiến việc này quá nhiều rồi. Chẳng mảy may để ý đến lời cầu cứu của nhân sinh.

-"Chúng ta rời đi, chúng ta rời đi, xin công tử lượng thứ đã làm phiền"- Người đại diện cho Thanh Phong môn đành bỏ cuộc, không thể chống đỡ yêu thú đã tiến đến bậc Kim Anh hậu kỳ với số lượng này.

Trục Lưu hoàn toàn không để lộ biểu cảm gì, Lưu Ly roi như đầu lưỡi mãng xà, phóng từng tia lửa điện vào kim đan của của bọn chúng, cái thì trực tiếp phá hủy khiến lục phủ ngũ tạng bị tổn thương nghiêm trọng, cái thì bị phanh da thịt mà lấy ra. Thảm cảnh hoàn toàn không nỡ nhìn.

-"Như đúng lời nói, rời đi sẽ phải để lại kim đan, mạng thì không cần"- Lời của thiếu niên vừa dứt, một trận gió thổi qua, mang toàn bộ kẻ ngoại lai loại trừ.

-"Thanh Phong môn cùng Tử thế gia sao ..."- Trục Lưu đảo mắt đầy toan tính.



Đỉnh Phong sơn hiện tại chỉ còn cô độc một bóng hình. Cách đây vài ngày, Trục Lưu xin phép xuống núi để luyện tập, chỉ còn Tử Ngạn cũng những vò rượu cậu để sẵn mà cho thời gian trôi qua ngày qua tháng.

Tử Ngạn vẫn bình yên nằm trên cành cây, tưởng chừng lại một ngày nhàm chán, nhưng hôm nay lại có khách đến thăm.

-"Đã khó khăn lên đến đây, hà cớ gì phải ẩn nấp"- Tử Ngạn cười cười, nói bâng quơ.

Tử Nguyệt mang một thân huyết thẫm do yêu thú tấn công tiến vào. Ánh mắt kiên cường, tựa như không khuất phục trước bất kỳ thứ gì.

-"Cao nhân cũng biết thân thể này là của ta, thân xác nên hoàn chủ, mong cao nhân hiểu cho"-

Tử Ngạn nhếch mép -"Ngươi đã chết, thân thể này vốn không thuộc về ngươi nữa"-

-"Ngươi đừng vô lý, thân thể này vốn thuộc về ta..."- Tử Nguyệt dần nhỏ giọng lại trước ánh mắt chăm chú của Tử Ngạn.

-"Bổn tọa đã muốn, kẻ nào dám ngăn ?"- Tử Ngạn cười cười trước con thỏ nhút nhát nhưng lại tỏ vẻ mình là chúa sơn lâm.

-"Thanh Phong môn đã bao vây toàn bộ nơi này, mười trưởng lão của đã đích thân tham chiến, ngươi nghĩ có thể thoát sao ?"- Tử Nguyệt không cam tâm, nếu như không có thân thể này Dương Vân Thiên sẽ chẳng bao giờ nhịn nhận lại nàng.

-"Kẻ muốn chết thì cứ tiến vào"- Nàng điềm nhiên đáp lại, mặc kệ rằng mình sắp phải đối diện với mười một trưởng lão Nguyên Anh hậu kỳ.

-"Người theo cạnh ngươi đã bị bắt rồi, hắn đã nhốt Lãnh Ngục, thứ hắn chờ chỉ có thể là cái chết mà thôi. Sẽ không ai bảo..."- Lời chưa dứt, chiếc cổ trắng nõn của Tử Nguyệt in hằn lên những vết bỏng rát khiến nàng ta quỳ sụp xuống ho ra từng ngụm máu.

Tử Ngạn siết chặt lấy cằm của nàng ta, ánh mắt không còn sự giễu cợt ban đầu nữa, thay vào đó cái nhìn sâu hoắm, dường như muốn nuốt chửng tất cả.

-"Ngươi vừa nói gì ?"-

Tử Nguyệt đau đớn vùng vẫy nhưng vẫn ngoan cố khiêu khích -"Hắn sắp chết trong Lãnh Ngục rồi, sẽ chẳng còn ai bảo vệ ngươi nữa đâu"-

Tử Ngạn híp mắt lại, nhấc bổng nàng ta lên không trung. Một thân bạch y đã nhanh chóng phá gió xuống chân núi.

Quả đúng như lời nàng ta nói, Thanh Phong môn đã bao vây chặt lấy Đỉnh Phong sơn. Nàng thẳng tay ném Tử Nguyệt về phía đám người Thanh Phong, thanh kiếm Tiêu Diêu đã lâu không nếm thử máu tanh dần xuất hiện.

Tử Ngạn gằn giọng đầy đáng sợ -"Một sợi tóc của hắn mà rơi thì chuẩn bị mồ chôn cho toàn bộ Thanh Phong môn đi"-

Bọn họ cứ tưởng rằng Trục Lưu mới là kẻ lợi hại, mới là kẻ bảo vệ Tử Ngạn nhưng không biết rằng người mà bọn chúng chạm vào mới chính là sư tôn của hắn.

Mới là nữ nhân đã dạy ra đồ đệ như Trục Lưu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play