Linh Lung vung tay, khóc gào thảm thiết làm thu hút sự chú ý của mọi người. Một trong những người tiến đến xem kịch hay phải kể đến huynh muội Tử gia, họ đã chướng mắt cái nàng Linh Lung này lâu lắm rồi. Ỷ mình có ngoại tổ phụ là Nguyên Anh hậu kỳ, đi đến đâu cũng lên mặt, ức hiếp huynh đệ Tử gia.

-"Ta nhất định sẽ mách ngoại tổ phụ khiến càng ngươi tan xương nát thịt, thứ cặn bã"- Linh Lung căm giận đầy dọa nạt.

Tử Ngạn mỉm cười đầy châm chọc -"Liệu mà giữ lấy cái lá chắn cuối cùng"-

Nàng nói xong quay lại với Trục Lưu -"Cũng không còn hứng ăn nữa, trở về thôi"-

Trục Lưu tay thu roi lại, cùng nàng rời khỏi. Ánh mắt của Trục Lưu hiện lên tia tinh quang hiểm độc. Sư tôn của cậu, không chạm vào thì thôi, đã chạm đến thì mở một còn đường hiếu sinh là điều không thể.

-"Sư tôn, con có công pháp nghĩ mãi không thông, khi trở về sư tôn giảng lại cho con được không ?"- Sử dụng ưu thế vẫn còn là thiếu niên, còn thấp hơn Tử Ngạn một chút, cậu làm nũng hỏi.

Tử Ngạn nhướn mày, cốc đầu cậu một cái -"Ta đã từng nói không được sao ?"-

Trục Lưu cười rộ lên, quấn quýt bên cạnh nàng dường như nửa bước cũng không muốn rời.



Linh Lung mang bộ dạng thảm thương trở về Tử gia, nước mắt nước mũi chảy tèm lem mất hết hình tượng của tiểu thư hống hách.

-"Ngoại tổ phụ, con ả tiện nhân kia ức hiếp con"-

Ngoại tổ phụ hiện tại cũng là gia chủ Tử gia - Tử Mạnh Ôn, lão rất cưng chiều đứa cháu này vì nó là cầu nối ruột thịt duy nhất của Tử gia với Linh gia - một trong các gia tộc lớn.

-"Tiểu Linh con bị sao thế này ?"- Lão lo lắng nhìn đứa cháu của mình, đứa cháu tuy không đẹp nhưng cũng không tệ nay lại bị thứ gì đó đốt cháy làn da, có phần thịt đã chín đến rục, chỉ có thể nhờ linh đan mà duy trì thanh tỉnh.

-"Ngoại tổ phụ, là ả tiện nhân Tử Nguyệt đánh con"- Linh Lung nấc thành từng tiếng đấy khó chịu mà lên án tội trạng của Tử Ngạn.

-"Tử Nguyệt ? Một đám đồ đệ Tử gia đều không đánh lại một đứa trúc cơ hay sao ?"- Tử Mạnh Ôn nghiến răng ken kén, dùng cặp mắt bén nhọn về phía đám huynh muội Tử gia.

-"Tử Nguyệt nhập ma rồi, ả coi thường chúng con yếu đuối, ả rất mạnh, nếu như không phải có rất nhiều người thì ả đã sát tâm tàn sát toàn bộ Tử gia rồi"- Linh Lung càng nói càng tủi thân, uất ức đau khổ.

Năm năm trước, địa vị Tử Mạnh Ôn đã lay chuyển do danh tiếng Tử Ngạn gây ra. Hiện tại lão rất căm hận nàng, hận không thể bắt lấy mà tước đoạt kim đan, biến cháu gái mình thành kẻ phế nhân chỉ có thảm hơn chứ không ít.

-"Thông cáo với Thanh Phong môn, kẻ phản đồ đã tìm thấy, Tử gia mong liên thủ với Thanh Phong môn để kẻ phản đồ chịu tội trước thiên địa"- Lão phất tay cho một đệ tử đi truyền báo.

-"Ngoại tổ phụ nhất định sẽ báo thù cho con"-



Dương Vân Thiên vừa nhận được tin Tử Ngạn còn sống đã vui mừng đến mức độ buông cả luật lệ mà chạy đến thành trấn đã xảy việc ẩu đả. Nhưng đổi lại chỉ có dòng người vô tình khiến hắn thở không thông, rốt cuộc Tử Nguyệt muốn tránh mặt hắn đến khi nào.

Khi Dương Vân Thiên gục ngã trong bóng hình cô độc bên cạnh gốc cây, nữ nhân mặc thanh y từ từ tiến đến, ánh mắt lập lờ chứa hận ý cùng đau thương không rõ.

-"Sư tôn..."- Nàng cất giọng thăm dò xem người phía trước còn thanh tỉnh hay không.

-"Ngươi thật sự tìm ta sao ?"-

Dương Vân Thiên đã từng là người nàng yêu đến điên cuồng, thậm chí hy sinh cả tính mạng đều sẵn sàng. Nhưng rốt cuộc vẫn thua trước Vô Lãnh, vẫn thua trước mầm mống nghi kị được gieo trong lòng hắn.

Dương Vân Thiên nghe thấy hai từ 'sư tôn' quen thuộc. Lờ mờ tỉnh dậy, thì thào gọi -"A Nguyệt"-

-"Ân, là con"- Hiện tại Tử Nguyệt nàng đã chiếm trọn cơ thể của Mộng Y. Nàng biết như vậy là sai với người sư tỷ đã đối tốt với nàng, thậm chí hi sinh cả tính mạng cũng không muốn bỏ rơi nàng.

Dương Vân Thiên nghe thấy được câu nói quen thuộc, nụ cười cùng nước mắt hòa lẫn với nhau.

-"A Nguyệt, ta rất nhớ con"- Hắn ôm lấy nữ nhân trước mắt, đầy rẫy đau khổ thốt từng câu.

Tử Nguyệt cũng đáp lại cái ôm của hắn, tình cảm kiếp trước không phải nói một hai liền biến mất được. Nàng cũng rất nhớ hắn ...

Tại nơi góc khuất khó người nhìn thấy, Vô Lãnh nhàm chán ngáp một cái thật dài.

Nhân sinh thật lạ lẫm, luôn miệng bảo rằng cả đời là tỷ muội, huynh đệ tốt nhưng đụng đến lợi ích như lột trần bộ mặt đạo mạo vậy, đều là những là dã thú điên cuồng.

Hèn chi, các vị thần chỉ thích thế giới bọn họ tạo ra chứ cực kỳ căm ghét nhân loại. Lòng của nhân loại tăm tối như chiếc gương phản chiếu hình bóng của họ, những thứ xấu xa nhất của các vị thần. Mà ai lại muốn để lộ bản chất xấu xa chứ...

Có lẽ việc Tử Ngạn làm không nhận được sự ủng hộ của Vận Mệnh vì nàng đang khiến mặt tối của con người phơi bày trên toàn vũ trụ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play