Nữ quỷ như chạm phải lòng tự ái mà điên cuồng gào thét. Âm khí lay động khiến bùa chú bay tứ tung.

-"Đây là phu..."- Nó gầm lên một tiếng, nhưng vẫn chưa gầm hết đã bị một luồng sát khí bao trùm lên. Nó như lực nén nghiền ép nữ quỷ khiến nữ quỷ cảm thấy người trước mắt mới thực sự là hung thần ngạ quỷ đến từ địa ngục.

Lão thiên sư càng trợn tròn mắt, nữ quỷ trăm năm mà dễ dàng bị áp chế thế sao ?

Tử Ngạn rũ mắt, không gian biến đổi hoàn toàn, nụ cười khanh khách vang lên, quan tài dán chữ hỉ khiến nữ quỷ rùng mình. Từng đợt xích lạnh lẽo cuốn lấy ả như lúc còn sống.

Nữ quỷ trong không gian thay đổi có thể thấy rõ lăng mộ năm đó mình bị chôn sống. Lại nhìn sang Tử Ngạn, nữ nhân cao lãnh đứng thẳng trên tế đàn. Dưới chân nàng chính là lệ quỷ đang chấp thành một đoàn một quỳ xuống.

-"Ngươi... ngươi là ... hung thần ... viễn cổ"- Ả từng nghe lũ quỷ bàn tán kể về vị đại nhân vượt trên mọi giới hạn của âm dương giới, không biết vị đại nhân tà hay chính. Cũng không biết rõ dung nhan của người đó nhưng đến cả người đứng đầu của chúng quỷ đều phải run sợ khi nhắc đến. Không phải ngài ấy đã biến mất ngàn năm rồi sao ?

Tử Ngạn nhướn mày, cổ tay thay đổi góc độ, từng đợt xích siết chắt lấy ả, quan tài khiến ả sợ hãi một lần nữa mở ra. Nó như quái vật với cái miệng vô đáy nuốt chửng lấy ả.

Tiếng thét thê lương vang vọng khắp căn phòng, nữ quỷ mà tất cả thiên sư e sợ thế mà bị nàng lắc lắc cổ tay mấy cái liền tiêu diệt.

Tử Ngạn trở lại bên giường, lấy sợi dây trên cổ hắn, ánh mắt tăm tối hẳn lên.

-"Thứ này lấy ở đâu ?"- Nàng lắc mặt gỗ trong không trung, quay sang hỏi mẹ Vũ.

-"Là ở một ngôi đền ngoại thành, cách ... đây bốn năm trước"- Mẹ Vũ vẫn còn hơi sợ, nhờ con trai mình đỡ dậy mà từ từ nhớ lại nói.

Tử Ngạn hơi nhếch môi, nhắm mắt lại, rồi từ từ mở ra khi đồng tử đã hơi chuyển màu.

-"Kẻ yểm bùa chú đương nhiên cũng không có kết quả tốt"- Nàng đơn giản bóp nát mặt gỗ.

Tại nơi ngoại thành xa xôi, kẻ đang dâng hương thế mà lại ngã xuống, nước bọt chảy từ khóe miệng, mắt đảo trắng trợn ngược.



Tử Ngạn được mẹ Vũ sắp xếp một phòng cho khách, đối đãi nhiệt tình, một tiếng đại sư, hai tiếng đại sư. Lại gọi người hầu mua rất nhiều đồ ăn cho con của mình.

Bà lặng lẽ nhìn khuôn mặt khởi sắc của con trai lớn, dáng vẻ cười tinh nghịch quen thuộc của đứa thứ hai không khỏi cảm thấy may mắn. Ngày đó, ai cũng nói con bà chưa sống qua hai mươi, nhìn tình trạng trước mắt bà cũng lo sợ nhưng Tử Ngạn xuất hiện như cứu rỗi nỗi lo của người mẹ vậy.

-"Có thể cho tôi một chai rượu được không ?"- Không gian đang hết sức cảm động, Tử Ngạn lại quăng một câu khiến mọi người đều nhìn nàng.

-"Chị uống rượu sao ?"- Vũ Phong cảm thấy người này rất vui nha.

-"... Không được uống rượu ?"- Đây là nguyên tắc ở đây ?

-"...Không..không có, Phong đi lấy rượu cho đại sư mau lên"- Bà nào dám thất lễ với ân nhân, nhanh chóng thúc giục cậu đi.

-"Tôi không phải đại sư nên không cần gọi như thế"- Nàng lắc đầu từ chối kính ngữ của mẹ Vũ.

-"Không biết quý danh của cao nhân là gì ?"- Lúc này, lão thiên sư - Trúc Lâm mới có cơ hội lên tiếng.

-"Tử Hy"- Nàng nhận rượu mà đáp.

-"Công pháp của cao nhân thật khiến người ta ngưỡng mộ"- Trúc Lâm thật lòng khen ngợi, tuổi trẻ thế mà đã xoay đảo được càn khôn, diệt lệ quỷ trăm năm.

-"..."- Đây là năng lượng của nàng bị chuyển hóa khi lên thế giới này chứ có công pháp gì đâu.

-"Không biết cao nhân có hứng thú với Long Thiên môn hay không ?"- Đây thuộc dạng một môn phái dành cho những người có khả năng đặc biệt, lập nên phụng mệnh địa phủ hàng quỷ diệt yêu.

-"Ái tình lục dục ta đều không buông bỏ được, không thể đắc đạo, đa tạ thiên sư"- Tử Ngạn nói lời nào đều là thật nha, huống chi bắt nàng nhịn với người yêu, ai mà chấp nhận nổi.

-"Vũ phu nhân, sau này cẩn thận khi chọn bùa đeo lên người, bùa lúc nãy là nơi trú ẩn của nữ quỷ đấy"- Mệnh của Vũ Lăng là mệnh sát thân thu hút ma quỷ, ban đầu những tờ bùa trên chùa, đạo sư cho có thể trấn áp được. Đến cách đây bốn năm, khi đeo thứ này lại bệnh trở nặng đến mức có khi đứng dậy không nổi. Có lẽ có người rất ghét cậu cả Vũ gia đây.

Nữ quỷ mạnh như thế mà hắn có thể chống đỡ đến bốn năm, nghị lực sống của người yêu phải nói là cực kỳ bền bỉ.

-"Phu nhân...phu nhân, cậu cả tỉnh rồi"- Người hầu nhanh chân chạy xuống báo cho bà chủ hay.

-"May ... may quá"- Bà khấn vái, dùng ánh mắt biết ơn nhìn nàng.

Đến khi, cả đám người xuất hiện trước mặt Vũ Lăng, thấy hắn có thể ăn uống bình thường, nét mặt khởi sắc dần dần hồng hào mới thở phào một hơi.

Vũ Lăng một bộ dạng ngồi trên giường, mọi sự chú ý của hắn đều đổ dồn vào thân ảnh nữ nhân trước mắt.

Hắn mím môi một chút cuối cùng nói -"Nàng ấy là tân nương của con"-

-"..."-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play