Nếu là bình thường, Kiều Minh Anh đã bò lên tiếp tục quậy phá rồi, nhưng lần này đầu gối bị va vào tảng đá, giờ vẫn âm ỉ đau, Kiều Minh Anh thì sợ đau cho nên cảm giác đó chẳng khác nào muốn lấy mạng của cô bé này vậy, thế là cái miệng nhỏ chu lên, nức nở muốn khóc.

Lần đó Lục Cung Nghị đi nhìn trộm Kiều Minh Anh và Liễu Lan, thế là thỉnh thoảng cậu bé lại tìm cơ hội đi thăm cô nhóc này, Liễu Lan không muốn để cho Kiều Chấn Huy phát hiện ra cậu nên cũng tận tình che giấu.

Dù chưa đến mức bị Kiều Chấn Huy phát hiện, có thể là do Lục Cung Nghị còn nhỏ, Kiều Chấn Huy cũng không đưa thằng bé đi đâu được mà chỉ lén tìm người thân duy nhất của thằng bé, cũng chính là Thần Thùy Linh.

Từ sau khi Lục Cung Nghị phát hiện ra mình có thể lén sang thăm Kiều Minh Anh, cậu bé cảm thấy rất hứng thú với cô nhóc này, thỉnh thoảng sẽ tìm cơ hội lẻn sang thăm, ngày đó cậu vừa bào chế xong thuốc trước thời hạn, để tự thưởng cho mình, cậu quyết định đi sang xem Kiều Minh Anh.

Ai ngờ vừa mới vào trong sân chưa được bao lâu, cậu đã thấy Kiều Minh Anh té lộn nhào, đã vậy còn ngã không hề nhẹ, nhìn cái miệng cô nhóc bĩu lên như muốn khóc, Lục Cung Nghị cố ý nhìn xung quanh, không thấy có ai chạy ra ngoài, cho nên cậu quyết định xuất hiện trước mặt Kiều Minh Anh lần đầu tiên.

Cậu không biết dỗ con gái thế nào, bởi vì trong tổ chức không có dạy cái này, hơn nữa cho dù cô gái duy nhất trong tổ chức có bị thương nghiêm trọng thì cũng không có khóc, bởi vậy Lục Cung Nghị cũng không biết phải dỗ làm sao đây.

Dưới tình thế cấp bách, cậu bèn lấy ra một viên kẹo hình con thỏ trắng, dịu dàng nói với cô bé: “Đừng khóc, cho em kẹo ăn này.”

Lúc đó, Kiều Minh Anh nghe thấy âm thanh êm tai đó nên không còn khóc nữa, cô bé không biết tại sao trong nhà lại xuất hiện một anh trai xinh đẹp như vậy, cô bé tò mò chớp đôi mắt to, trong veo như nước.

Mỗi ngày Kiều Minh Anh luôn si mê quấn quýt lấy Lê Hiếu Nhật, cho nên gần như có thể miễn dịch với tất cả trai đẹp, nhìn thấy Lục Cung Nghị đưa kẹo tới, cô bé bèn cầm lấy xé vỏ rồi đưa vào miệng.

Nhai mấy cái Kiều Minh Anh mới phát hiện ra là mình không thích ăn kẹo lắm, nhưng khi nhìn thấy anh đẹp trai trước mặt, cô bé lại nghĩ kẹo ngọt cũng không có hề gì.

“Anh trai ơi, anh rơi từ trên trời xuống sao?” Kiều Minh Anh ngồi bệt xuống đất, cô bé không để ý đến bộ váy sạch sẽ trắng tinh mà Liễu Lan vừa mới thay cho mình, khuôn mặt nhỏ lem nhem bùn đất như con mèo mướp nhỏ.

Đôi mắt kia sáng long lanh giống như viên thủy tinh, lấp lánh đến mức khiến cho Lục Cung Nghị có phần mặc cảm tự ti.

Có lẽ đã ở trong bóng tối quá lâu, đột nhiên chạm phải một vệt trắng thuần khiết nên cậu cũng không biết phải làm sao.

“Không phải, là anh đi tới.” Lục Cung Nghị lắc đầu đáp lại, trời sinh cậu đã tuấn tú hơn người, lúc cười lên giống như mặt trời nhỏ ấm áp lạ thường, khiến cho người ta thấy vô cùng thoải mái.

“Vậy anh tới từ đâu?” Kiều Minh Anh tiếp tục hỏi cậu, sau đó lại nhai thêm mấy miếng, nuốt viên kẹo trong miệng xuống, vị ngọt nồng làm cho cô bé nhíu mũi.

Lục Cung Nghị không biết phải trả lời thế nào, bởi vì cậu không thể nói với cô rằng cậu ở trong nhà này, nếu người nào đó cố ý nghe được thì không tốt.

Nghĩ đến hành động lần này của mình, Lục Cung Nghị lại thấy hơi hoang đường, sao cậu có thể đi ra chứ, nếu bị Kiều Chấn Huy phát hiện đã đủ kinh hồn bạt vía, nếu còn bị người khác biết thì cậu nên tự sát mà nhận tội. Thế là cậu đứng lên định đi, vạt áo lại bị người kia kéo lại.

Cậu bé quay đầu lại thì thấy khuôn mặt nhỏ nhắn tinh ranh của Kiều Minh Anh nhìn mình, khiến cho lòng cậu bồn chồn: “Anh không phải là người xấu chứ, muốn trói Uông Uông của em đi.” Uông Uông là ai?

Lục Cung Nghị nhìn thấy một đống trắng như tuyết đang lăn lộn qua lại ở cách đó không xa, cậu hiểu ra ngay, nhưng so với Uông Uông, cô con gái lớn của nhà họ Liễu thì càng đáng giá hơn chứ nhỉ?

Lục Cung Nghị bất đắc dĩ, đối mặt với một cô nhóc giảo hoạt như hồ ly thế này, đương nhiên cậu cũng không nỡ lừa cô bé.

“Em thấy anh là người xấu sao?” Lục Cung Nghị cúi đầu, ánh mắt của cậu bé thâm trầm và trưởng thành khác xa với độ tuổi, khuôn mặt không còn vẻ trẻ con khiến cho người ta có cảm giác dịu dàng như ngọc.

Kiều Minh Anh nhìn cậu bé một hồi rồi mới mở lời: “Anh Hiếu Nhật nói người xấu sẽ không viết lên mặt.”

“…” Khóe miệng Lục Cung Nghị giật một cái, đây là lần đầu tiên anh xúc động muốn đưa tay đánh thẳng lên trán cô bé này.

Anh Hiếu Nhật… có lẽ là nói thằng bé ở cách vách đó nhỉ, hình như quan hệ giữa hai người họ khá tốt.

Lục Cung Nghị nghĩ vậy, ánh mắt lại có vẻ mất mát, cậu bé vẫn đi theo bên cạnh Liễu Lan, nhưng vì một số nguyên nhân nên cậu chưa từng nhìn thấy Kiều Minh Anh lúc sinh ra, mãi đến khi cô bé được bốn tuổi, cậu mới lén sang nhìn trộm cô bé một lần. Cậu còn biết, cô bé vừa mới qua sinh nhật bốn tuổi được hai tháng.

Trong lúc hoảng hốt, Lục Cung Nghị đang định xoay người rời đi thì đã nghe thấy giọng nói ngọt ngào mềm mại của Kiều Minh Anh vang lên: “Minh Anh tin tưởng anh trai là người tốt, cho Minh Anh ăn ngon đều là người tốt.”

Từ nhỏ Kiều Minh Anh đã là một máy xay đồ ăn vặt, cho dù Lục Cung Nghị cho kẹo mà cô bé không thích ăn, cô vẫn cảm thấy anh đẹp trai này quả là người tốt.

Lục Cung Nghị dừng bước chân, cậu bé sửng sốt một chút, câu nói này như một viên đá rơi vào trong lòng cậu, tạo nên tầng tầng gợn sóng.

Mặc dù sự tin tưởng của cô bé được xây dựng từ đồ ăn ngon, nhưng đây là lần đầu tiên Lục Cung Nghị cảm nhận được cô bé tin tưởng mình, cảm giác đó thật tuyệt.

“Ơ, anh Hiếu Nhật về rồi.” Kiều Minh Anh đột nhiên hô lên một tiếng, nghe tiếng đậu xe ở nhà bên cạnh, sau đó cô bé phất tay với Lục Cung Nghị, bước chân nhỏ ngắn lạch bạch chạy từ nhà họ Kiều sang nhà họ Lê.

Sau đấy, Lục Cung Nghị nhìn thấy Kiều Minh Anh mặt dày nhào vào người Lê Hiếu Nhật, cũng không buồn để ý đến cơ thể bẩn thỉu đầy bùn đất sau cú ngã vừa rồi, cô bé ôm chặt lấy người ta.

Lục Cung Nghị cho rằng, Lê Hiếu Nhật là một thằng bé thâm trầm như vậy thì nên mất hứng mới phải.

Nhưng từ khuôn mặt nhỏ nhắn lạnh lùng trầm tĩnh đó, cậu lại nhìn thấy sự cưng chiều và quan tâm…

Hồi tưởng lại, trong hồi ức của Kiều Minh Anh vẫn dừng lại ở viên kẹo sữa mà có một anh đẹp trai tặng cho cô, nhưng mà rõ ràng Lục Cung Nghị có thể nhớ được từng chi tiết nhỏ, bao gồm cả dáng vẻ Kiều Minh Anh bĩu môi muốn khóc.

“Anh…” Kiều Minh Anh ngạc nhiên nhìn anh ta, hóa ra anh ta chính là anh trai nhỏ đó à, lúc đó cô còn nhỏ, cô cũng không truy hỏi tường tận, tại sao anh lại có mặt ở nhà họ Kiều. Có lẽ là vì anh chính là Dạ Cửu.

“Vậy là anh đã nhìn em lớn lên từ nhỏ sao? Từ khi em bắt đầu sinh ra?” Kiều Minh Anh hỏi, nếu Lục Cung Nghị vẫn luôn ở tại nhà họ Kiều, bảo vệ mẹ của cô vậy thì anh ấy đã nhìn cô lớn lên từ nhỏ sao?

Nhưng Lục Cung Nghị lại lắc đầu, anh sửa lại: “Bởi vì thân phận quá đặc thù nên ít khi anh rời khỏi phòng mà cô chủ đã sắp xếp cho anh, nhưng anh hay nghe mấy người giúp việc bên ngoài nói về em, nói em đáng yêu lanh lợi như thế nào, lâu dần anh lại thấy hiếu kỳ nên muốn đi xem em một lần.”

Nói tới đây, Lục Cung Nghị khẽ bật cười, chính anh cũng cảm thấy kỳ lạ, sao lúc đó anh lại thấy hứng thú với một cô bé chỉ mới bốn tuổi chứ, anh còn cảm thấy ngón tay cũng đáng yêu vô cùng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play