Bạch thị đang ngồi trước bàn gương trang điểm, nghe tiếng liền ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trong viện có mộ bóng người phi nhanh tới, y phục gấm màu xám đậm, là quản gia của Hầu phủ.
Nha hoàn vén rèm lên, đợi quản gia chạy vào phòng, bình tĩnh lại, Bạch thị mới nói: “Ngươi đầu hai thứ tóc rồi mà còn học theo đám thanh niên xông xáo làm gì.”
Quản gia nói: “Tin hỉ không thể đến chậm được đâu ạ! Phu nhân, quân doanh tới báo tin, Nhị thiếu gia đại thắng, bắt được thủ lĩnh Đột Quyết rồi.” Trên mặt không giấu được vui mừng, “Ba ngày trước đã thu binh, có lẽ hôm nay sẽ về thành.”
Bạch thị vội vàng hỏi: “Lâm Phong có bị thương không? Tiểu Dung thì sao, đi theo Lâm Phong vẫn ổn cả chứ?”
Quản gia đáp: “Phu nhân yên tâm, thiếu gia và Dung công tử đều bình an, tin thắng trận truyền vào thành, bá tánh đang đổ xô ra cổng thành đón tiếp.”
Bạch thị nghe xong rất mừng, không chờ được nữa mà cài một cây trâm phỉ thúy rồi đứng dậy, phân phó: “Mai Tử, đến phật đường chuẩn bị đi, ta muốn nói chuyện với Hầu gia, tiện thể trả lễ cho phật tổ.”
Mai Tử đáp một tiếng rồi nhanh chóng đi làm, Bạch thị vén rèm ra khỏi phòng, nhìn thấy ngoài sân đã chất thành từng đống tuyết, lại gọi đầy tớ tới: “Đi xem biệt uyển của thiếu gia còn thiếu gì không, lửa than phải chuẩn bị đủ, chăn đệm phải đổi bộ mới.”
Trước khi đi đầy tớ cười nói một câu: “Nhị thiếu gia giỏi nhất là chịu lạnh, xin phu nhân đừng quá lo lắng.”
Bạch thị thầm nhủ, tên nhóc lớn lên ở Tái Bắc kia đương nhiên là chịu lạnh được, nhưng Dung Lạc Vân từ Giang Nam tới, sao mà thấu được chứ. Huống hồ, mười bảy năm trước, người ta cũng là con trai của Thái phó, không thể qua loa được.
Vừa nghĩ, Bạch thị vừa đi đến phật đường, khi vào phòng thì Mai Tử đã dâng đồ cúng xong rồi. Bà dặn dò: “Mai Tử, ngươi gọi nhà bếp chuẩn bị vài món ăn, làm thêm vài món điểm tâm Giang Nam nữa, bàn bạc với Đỗ Tranh mà làm đi.”
Mai Tử như đang chột dạ vậy: “Chút việc này cần gì phải thương lượng với huynh ấy.”
Bạch thị nói: “Đừng có mạnh miệng, rõ ràng trong lòng hớn hở lắm còn gì.” Bà đốt ba nén nhang, “Lâm Phong đã nói với ta rồi, khi nào đất nước thái bình sẽ làm hôn sự cho ngươi với Đỗ Tranh.”
Tiểu nha hoàn thẹn thùng đứng không nổi nữa, mặt đỏ như quả sơn tra, chạy biến đi như một làn khói.
Trong phật đường đột nhiên trở nên thanh tịnh, trên bàn thờ đặt linh vị của Hoắc Chiêu, Bạch thị nở nụ cười nhìn chăm chú hàng chữ khắc trên đó một lúc lâu.
“Hầu gia, Định Bắc quân thắng rồi.” Bà cắm nhang vào lò hương, “Tôi biết ông đang mong tin nên tới báo cho ông một tiếng.”
Hoắc Chiêu đã đi gần một tháng rồi, một tháng này nói ngắn thì cũng ngắn, qua rồi nói dài thì cũng dài. Bạch thị đứng đoan trang, nói: “Hầu gia, trận này chiến thắng, nhất định nhờ có ông ở trên trời phù hộ. Tôi biết, đối với trận chiến này, với cái chết của ông, Lâm Phong sẽ tuyệt đối không để yên, ông nhất định phải tiếp tục phù hộ cho nó bình an.”
Bạch thị ở trong phật đường một lúc lâu, hết câu này đến câu khác, cứ như đang hàn huyên với Hoắc Chiêu như ngày xưa. Nói mệt rồi thì dừng lại, lẳng lặng nhìn về phía bài vị.
Lúc này gia binh tới báo, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân đã tiến vào thành rồi.
Bạch thị ra khỏi phòng, gọi nha hoàn tới dìu, giày thêu giẫm lên con đường đã dọn sạch tuyết, đến thùy hoa môn, gặp được Hoắc Kinh Hải cũng đi ra đón. Hoắc Kinh Hải đích thân dìu bà, hai mẹ con đi ra trước cổng, còn chưa đứng vững thì đã nghe thấy tiếng vó ngựa.
Ở đằng xa, Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân mỗi người cưỡi một ngựa, áo choàng lông cáo bay phấp phới, trông anh tuấn đầy sức sống. Hoắc Lâm Phong tinh mắt, chưa đến cổng đã cao giọng hô gọi: “—— Mẹ! Đại ca!”
Bạch thị mừng rỡ, nhưng lại sợ đường trơn nguy hiểm, nên bà hô lớn: “Cẩn thận đấy!” Đến tuổi này rồi, thân là phu nhân của Định Bắc Hầu, cũng không biết bao lâu rồi bà chưa lớn giọng như thế.
Bà ôm ngực, đợi Hoắc Lâm Phong và Dung Lạc Vân xoay người xuống ngựa, vẫy tay như gọi con nhỏ: “Mau lại đây, mau lại đây.”
Hoắc Lâm Phong bước một bước lên ba bậc thềm, bước nhanh qua ngưỡng cửa, Bạch thị quan sát hắn, nâng mặt hắn, xoa vai hắn, xác nhận xem hắn vẫn bình an vô sự. “Mẹ.” Hắn gọi một tiếng, “Trời lạnh thế này, sao còn đích thân ra tận đây.”
Bạch thị nói: “Ba ngày trước đã thu binh mà hôm nay mới về, sao mẹ đợi được chứ.”
Hoắc Lâm Phong dỗ dành: “Sau trận chiến nhiều việc lặt vặt nên con cũng không còn cách nào.”
Dung Lạc Vân đứng im phăng phắc phía sau Hoắc Lâm Phong, lặng lẽ ngưỡng mộ gia đình Hoắc Lâm Phong. Mẹ ruột, huynh trưởng, nhà cao cửa lớn nhưng chẳng câu nệ gì, trong lời nói đều thể hiện sự thân mật.
Những lúc thế này, y luôn cảm thấy lạc lõng, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, bây giờ cũng chẳng có cặp ngôi sao kia bên cạnh. Bỗng nhiên, Bạch thị gọi y: “Tiểu Dung, đang nhìn gì thế?”
Y tức thì thu hồi tầm mắt: “Không có gì đâu bá mẫu.”
Bạch thị đẩy tay Hoắc Kinh Hải đang dìu bà ra, nói: “Mẹ biết sau trận chiến nhiều công việc, huynh đệ các con chắc chắn có chuyện cần bàn, đi làm chuyện của các con đi.” Bà tiến lên một bước, kéo Dung Lạc Vân từ phía sau Hoắc Lâm Phong lại gần mình, “Đi thôi, con cùng bá mẫu về chủ uyển nào.”
Tim Dung Lạc Vân nhảy thình thịch, sao y cảm thấy biểu cảm và thái độ Bạch thị đối xử với y không khác gì với Hoắc Lâm Phong vậy. Là mình nghĩ quá nhiều ư? Y dìu Bạch thị quay vào trong, len lén quan sát, giống như một tên trộm lần đầu hành nghề nên nơm nớp lo sợ.
Bóng lưng hai người dần đi xa, Hoắc Lâm Phong thu hồi tầm mắt, theo Hoắc Kinh Hải vào sảnh chính.
Hoắc Chiêu đã đi, Hoắc Kinh Hải thân là trưởng tử nên phải đảm đương mọi chuyện lớn nhỏ trong Hầu phủ, đến cả cách đi đứng nằm ngồi cũng khá giống phong phạm của Hoắc Chiêu. Hoắc Lâm Phong nhìn rất chân thật, ở bên ngoài chinh chiến dũng mãnh nhiều rồi, lúc này toàn thân nhẹ nhõm, hắn nói: “Đại ca, đệ rất nhớ huynh.”
Hoắc Kinh Hải liếc hắn: “Chẳng ra thể thống gì, đã hai mươi tư rồi đấy.”
Hoắc Lâm Phong thành thật nói: “Còn bảy, tám ngày nữa mới là sinh thần, bây giờ vẫn là hai mươi ba.” Mở nắp tráp ra, mùa đông nên cánh hoa tẩm đường là dùng hoa mai, hắn nhai một miếng nhấm nháp hương vị.
Hai huynh đệ ngồi nói chuyện một hồi thì tuyết bên ngoài lại rơi rồi, Hoắc Kinh Hải hỏi: “A Trát Thái bị bắt vào đại lao rồi à?”
“Vâng.” Hoắc Lâm Phong đáp, “Trận này quá oanh liệt, trong mười năm tới, song phương chắc đều không còn sức phát động chiến tranh nữa. Đột Quyết và Khâm Sát đều tổn hao trong bộ tộc, bồi thường cũng không nổi, chỉ đành để cho chúng ta cắt đất của chúng.”
Hoắc Kinh Hải nói: “Ngoại trừ đất đai, ai sẽ là thủ lĩnh tiếp theo chúng ta cũng phải can dự, phải giữ được thái bình hai mươi năm nữa.”
Hoắc Lâm Phong bưng trà lên: “Tái Bắc cần được nghỉ ngơi dưỡng sức, sống những ngày tháng yên ổn.”
Hắn hớp một ngụm, cúi xuống nhìn cặn trà dưới đáy tách: “Nhưng mà… những can thiệp sau này đệ sẽ không quản nữa, đành nhờ đại ca vậy.”
Hoắc Kinh Hải dường như đã ngờ được, hỏi: “Đệ có dự tính gì?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Trần Nhược Ngâm cấu kết với địch, đệ phải đến Trường An diện thánh bẩm báo.” Hắn dừng lại một thoáng, “Đại ca, Trần Nhược Ngâm nhất định phải chết. Trận chiến này Hoắc gia có công lớn, nếu Trần Nhược Ngâm chết rồi, trong triều sẽ không ai có thể chế ngự chúng ta, Hoàng thượng nhất định sẽ không để đệ trở về.”
Trong sảnh nhất thời rơi vào yên tĩnh, mãi một lúc sau, Hoắc Kinh Hải mới nói: “Hoàng thượng đổ bệnh đã lâu, không chừng sắp ngỏm rồi.”
Hoắc Lâm Phong suýt nữa là sặc nước, vị đại ca này trước giờ đều chững chạc, vậy mà có thể nói ra lời đáng sợ như thế. Cũng đúng thôi, hổ sói nhà họ Hoắc chém giết nửa đời, từ trong xương máu đã không hiền lành gì rồi, hắn nói: “Đại ca, huynh nói rõ hơn chút đi.”
Hoắc Kinh Hải liếc một cái: “Không cần giả ngốc đâu, ta chẳng qua chỉ là nói ra suy nghĩ của đệ mà thôi.”
Trần Nhược Ngâm phò tá Thái tử, Thái tử vì chỗ dựa này mà chắc chắn sẽ dốc toàn lực để bảo toàn, nếu như Thành đế băng hà, thì sẽ càng náo nhiệt hơn.
“Trần Nhược Ngâm muốn giết đệ là vì hiểu lầm đệ cấu kết với Tam hoàng tử.” Hoắc Kinh Hải nói, “Vậy ta hỏi đệ, đệ có cấu kết với Tam hoàng tử không?”
Lúc trước thì thanh bạch, bây giờ thì sao, sau khi đến Trường An thì sao?
Thế cục triều đình đang thay đổi, con người cũng không thể dành trọn cả đời với một hoàng đế được.
Hoắc Lâm Phong đáp như thật: “Nếu Thái tử vì bản thân mà bảo vệ cho một tên nịnh thần làm lung lay nền tảng đất nước, chứng tỏ Thái tử không xứng làm quân, thiên hạ phải thuộc về người trong thiên hạ, ai đảm đương được trọng trách lớn lao ấy thì đệ sẽ phò tá người đó.”
Hắn còn nhấn mạnh: “Là phò tá, cấu kết gì mà cấu kết, nói đệ đệ ruột của huynh có cần phải dùng từ ngữ khó nghe vậy không.”
Hoắc Kinh Hải tiện tay ném một quả mơ muối tới, vừa cười vừa mắng: “Được rồi, đệ đệ ruột, đến nói chuyện với mẹ đi.”
Hoắc Lâm Phong há miệng đớp lấy, đứng dậy vỗ vỗ y bào, xoay người tiêu sái bước đi.
Trong chủ uyển, trên bàn bày đủ hương đủ sắc, mứt, điểm tâm Giang Nam, đủ loại bánh trái, ăn thế nào cũng không hết. Trong đĩa trước mặt Dung Lạc Vân chất thành một ngọn núi, trong miệng còn ngậm một miếng, nhai chóp chép.
Bạch thị nói: “Đầu bếp trong phủ làm đó, không biết có đúng vị hay chưa.”
Dung Lạc Vân gật đầu như giã tỏi: “Ngon lắm ạ.” Y gắp một miếng cho bà, “Bá mẫu cũng ăn đi, chỉ mình con ăn thì ngại lắm…”
Bạch thị cười khẽ: “Đây có là gì đâu, Lâm Phong lớn bằng này rồi mới chịu trưởng thành một chút ấy, chứ hồi trước ở quân doanh vất vả, sau khi về nhà thì chẳng khác gì thổ phỉ, trong lúc vấn an mà càn quét được hết đồ ăn ở chỗ ta đấy.”
Dung Lạc Vân cười theo: “Dù sao con cũng đâu giống huynh ấy, ở nhà người khác như vậy thì thành ra thể thống gì.”
Ý cười của Bạch thị nhạt dần, cuối cùng bà cười mỉm, cực kỳ dịu dàng. “Con trai, lúc trước ta xem con là khách, bởi vì Hoắc gia nhà chúng ta nợ con.” Bà nói, “Bây giờ con đã xé bỏ thù oán, tha thứ cho Hầu gia rồi, trong lòng ta, con không khác gì Lâm Phong cả.”
Dung Lạc Vân sửng sốt: “Con ngốc nghếch, bá mẫu… người nói rõ hơn chút đi ạ.”
Bạch thị nói thật chậm: “Từ nhỏ con đã mất cha mất mẹ, duyên phụ mẫu ngắn ngủi, những ngày trước ở chung với con, ta nhận thấy giữa chúng ta rất có duyên. Nếu con bằng lòng thì hãy xem Hầu phủ như nhà mình, xem ta như người thân của con.”
Bà nói là người thân, không phải mẹ ruột, thời thơ ấu mất cha mẹ, mẹ ruột ở trong lòng y là không thể nào thay thế được. Bà cũng không có ý muốn thay thế ai, chỉ muốn chăm sóc yêu thương đứa trẻ này thôi.
Dung Lạc Vân mông lung, cứ như đang mơ vậy, cứ lẩn quẩn mãi trong những lời Bạch thị nói mà không hoàn hồn được. Y thả lỏng tay làm rơi mất đũa, hai mắt mở to, con ngươi cũng khẽ rung động.
Bạch thị hỏi: “Bá mẫu nói thế, con có bằng lòng không?”
Dung Lạc Vân từ trên ghế nhào tới, giống như một chú cún nhìn thấy chủ nhân, cũng giống như một con chim nhạn từ mùa đông phương bắc bay về, y úp sấp trên chân Bạch thị, ngửa mặt lên, nhẹ nhàng gật đầu.
Đúng lúc này, cửa phòng đẩy ra, Hoắc Lâm Phong khoác một thân đầy tuyết tiến vào phòng.
Nhìn rõ cảnh tượng bên bàn, hắn sững sờ tại chỗ, cửa cũng quên đóng lại, để mặc cho khí lạnh tràn vào trong. Nhích bước tới gần, hắn khó hiểu hỏi: “Gì thế này…”
Bạch thị cười nói: “Lâm Phong, sau này Tiểu Dung sẽ là đệ đệ của con.”
Hoắc Lâm Phong giật mình: “Gì mà đệ đệ?” Hắn duỗi tay ra kéo Dung Lạc Vân, nhưng kéo không được, nên phải luồn hai tay xách nách lên, “Quỳ làm gì, chẳng lẽ mẹ nhận em ấy làm con nuôi à?”
Bạch thị nhíu mày: “Nghe giọng con có vẻ không vui lắm?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Đương nhiên là không vui rồi!” Hắn kéo Dung Lạc Vân ra phía sau mình, cất giọng ngăn cản, “Mẹ, mẹ thương thì thương chứ đừng giở bài huynh đệ!”
Dây tơ hồng của đôi dã uyên ương này vốn đã không thể công khai rồi, vậy mà giờ còn kết sai nữa chứ. Nhịp tim Dung Lạc Vân nhảy lên kịch liệt, nhưng cũng rất hoang mang, sợ tên binh thối này nóng ruột quá mà buột miệng.
Y xoay vai Hoắc Lâm Phong lại, nhỏ giọng kể lại, rồi vỗ lên lồng ngực rắn chắc ấy một cái.
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Thật à?”
Không đợi Dung Lạc Vân đáp thì Bạch thị đã nói: “Đương nhiên là thật.” Bà còn cân nhắc đến chuyện khác, “Tiểu Dung, tỷ tỷ con vẫn còn ở Tây Càn Lĩnh, không cần biết là ở đâu thì thanh lâu tuyệt đối không phải là nơi yên ổn. Sau này tỷ tỷ con gả cho ai hay là gì đó, ta có thể lo liệu cho cháu nó, nếu cháu nó chán nơi đó rồi thì cũng có thể tới Tái Bắc, ở đây không ai nhận ra, có thể yên tâm mà sống.”
Tim Dung Lạc Vân nóng ran, nóng đến nỗi không nói nên lời, Hoắc Lâm Phong thả lỏng bầu không khí này: “Mẹ, mẹ không vừa ý con trai nên muốn kiếm một đứa con gái chứ gì.”
Bạch thị cười trừng mắt với hắn, không để ý đến hắn nhưng vẫn đẩy đẩy mấy món điểm tâm trên bàn.
“Thổ phỉ” ngồi xuống bắt đầu ăn, ăn ngay cái đĩa của Dung Lạc Vân, chỉ lát sau đã càn quét hơn một nửa.
Những ngày bình yên hiếm có, đợi tuyết ngừng rơi, để lộ vầng dương ấm áp. Ngoài cổng thành có một nhóm binh mã hừng hực khí thế phi tới, quan y công văn, lệnh bài bằng vàng sáng chói lóa.
Thánh chỉ của Trường An ngày càng tiến gần đến Định Bắc Hầu phủ.
Tự dưng đang vợ chồng-zone đùng cái bị bắt vào huynh đệ-zone ai mà chịu cho nổi :)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT