Đèn đuốc cháy cả đêm dần dần tắt ngúm, đại doanh Định Bắc quân bao phủ trong màn khói trắng, trong trướng, Hoắc Chiêu mở mắt ra, giơ tay xoa xoa ấn đường.

Ông chợp mắt được nửa canh giờ, trời vừa sáng đã bị đánh thức. Bên ngoài đang thổi kèn hiệu, đầu tiên là tiếng huýt ngắn ngủi, sau đó là một tràng oanh oanh liệt liệt, tất cả các tướng sĩ đều trong trạng thái sẵn sàng, sĩ khí bừng bừng.

Không lâu sau, Hoắc Kinh Hải tiến vào, giáp vàng bọc thân, trên cánh tay quấn vải xanh, cũng là dáng vẻ đã sẵn sàng. Y bẩm báo: “Cha, trong thành đã sắp xếp ổn thỏa, giờ Dậu hôm nay lập tức phát binh.”

Hoắc Chiêu “ừm” một tiếng: “Điều động tất cả các thám tử, tra thám trong đại doanh Đột Quyết.”

Hoắc Kinh Hải hơi nghi hoặc, nếu như vậy thì quân địch nhất định sẽ phát giác, nghĩ một hồi mới hiểu: “Là cố ý để lũ man tặc phát hiện, tưởng rằng quân ta đang sợ hãi, chuẩn bị không đủ, bọn chúng sẽ nới lỏng cảnh giác.”

Hoắc Chiêu nói: “Đi sắp xếp đi.”

Đợi người đi rồi, Hoắc Chiêu ngồi một mình một lúc, phóng mắt nhìn ra ngoài trướng chỉ thấy sắc trời u ám, chẳng phải là ngày đẹp trời gì. Ông hẵng còn bật cười, ác chiến, chuyện đầu rơi máu chảy, đương nhiên không phải là ngày tốt lành gì rồi.

Cũng không biết trong phủ… tên nghịch tử kia ra sao rồi.

Trong Ký Ngạo Viên, trên đá lát phủ một lớp lá rụng, mãi mà không có ai quét, trong căn lầu cũng không có nô bộc nào hầu hạ, chỉ có Đỗ Tranh đang đứng ở hành lang lầu bốn.

Cậu dán sát vào cửa nói chuyện: “Quản gia đã phân phó, hôm nay ai ở phòng người nấy.”

Trong phòng có tiếng nước, Dung Lạc Vân ra khỏi thùng tắm, thay y phục, nói: “Chủ uyển của phu nhân phải hầu hạ thường xuyên đấy.”

Đỗ Tranh nói: “Chuyện đó là đương nhiên rồi, nhưng mà chỉ để lại có hai, ba người mà thôi.” Gan cậu nhỏ, rụt vai hỏi, “Nhị cung chủ, lúc trước đánh trận chưa từng khuấy động đến trong phủ, lần này đáng sợ quá đi.”

Kẽo kẹt, Dung Lạc Vân mở cửa xuất hiện, tóc vẫn còn ướt, vừa mới thay trung y xong. Có một vài lời không tiện nói, y chỉ đành dời sự chú ý: “Đồ ăn đâu?”

Đỗ Tranh xách tráp đồ ăn bên cạnh lên, tiến vào phòng, thấy Hoắc Lâm Phong đang nằm im phăng phắc trên giường. “Đúng là hiếm thấy, lúc này mà thiếu gia còn ngủ nướng được.” Làu bàu một câu rồi bưng canh mới hầm ra, “Nhị cung chủ ăn trước đi.”

Dung Lạc Vân mặc hai lớp áo ngoài, buộc thắt lưng lại, vòng eo trông có vẻ đã gầy đi một ít rồi, tóc đuôi ngựa cột cao, cả người vừa tràn đầy tinh thần vừa thanh thoát. Đỗ Tranh quan sát đánh giá, nói: “Vẫn là thế này thuận mắt hơn, mặc mấy bộ nhung trang đánh đấm trông như người khác vậy.”

“Hửm?” Dung Lạc Vân hỏi, “Ta mặc những cái đó không đẹp sao?”

Đỗ Tranh đáp: “Đâu có, chỉ là không giống người giang hồ, không thoải mái tiêu sái như thế này.”

Dung Lạc Vân nhấc váy ngồi trước bàn, người giang hồ, có bao nhiêu người giang hồ hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ lại có người giang hồ nối giáo cho giặc. Y bưng bát canh thịt bò lên, thổi mấy hơi, nói: “Người giang hồ ta đây, hôm nay phải uốn nắn lại tập tục giang hồ rồi.”

Thổi đến nguội ngắt luôn, Dung Lạc Vân vòng về bên giường, đút từng thìa cho Hoắc Lâm Phong. Đến chập tối là phải khai chiến rồi, nào bất đắc dĩ, nào đau lòng, cũng phải vứt lại hết vào tối qua, đợi đến khi ngọn lửa chiến tranh bùng lên thì chỉ nên giữ lại tâm trí mạnh mẽ đang cháy hừng hực mà thôi.

Đút hết bát canh, trong hành lang có hai bóng người thoáng qua, vừa ngẩng đầu, đã thấy quản gia dẫn theo một người xuất hiện ở cửa. Dung Lạc Vân ngẩng đầu nhìn sang, mừng rỡ reo lên: “Trương Duy Nhân?!”

Quản gia và Đỗ Tranh đóng cửa ra khỏi phòng, Trương Duy Nhân chắp tay trả lời: “Nhị cung chủ, lại gặp mặt rồi.” Gã liếc mắt nhìn Hoắc Lâm Phong trên giường, sắc mặt bình thản, nhìn là biết sắp xếp của Hoắc Chiêu trước đó.

Dung Lạc Vân hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào rồi? Ngươi quay về khi nào đấy? Trên đường có gặp rắc rối gì không?”

Dồn dập như pháo liên châu, hỏi hỏi một hồi thả nhẹ giọng điệu, y chợt nhớ lại, Hoắc Chiêu biết y hợp tác với Tam hoàng tử, cũng biết Trần Nhược Ngâm phái người đến Tây Càn Lĩnh, tổng kết lại, chắc hẳn đều là tin tức Trương Duy Nhân mang về.

Vậy… Dung Lạc Vân hỏi: “Chuyện trong thành, cũng là do ngươi phụ trách à?”

Trương Duy Nhân nói: “Là tôi dẫn người đi do thám, nhưng việc điều khiển toàn cục, xuất binh truy bắt vẫn phải đợi tiểu Hầu gia làm chủ.” Gã móc ra một vật rồi dâng lên, là một tấm bản đồ bằng lụa, “Người giang hồ ngụy trang ẩn náu, những chỗ điểm sơn đỏ là nơi chúng trú ngụ, còn có nhiều nơi chỉ có thể đợi sau khi khai chiến rồi bắt bọn chúng xuất hiện.”

Một thành trì bao la rộng lớn, nhân khẩu và đất đai dường như gấp ba lần Tây Càn Lĩnh, đến thời khắc này, có lẽ đã không giấu nổi nữa rồi. Dung Lạc Vân ngẫm nghĩ nói: “Gia binh đều đã điều động đi rồi, nếu có người nhìn ra sơ hở có phải sẽ liên lạc với bọn man tặc không?”

Trương Duy Nhân nói: “Cổng thành và các trạm gác đều đã bị phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập, cho dù có người có thể bay được như chim đi nữa thì đến hoàng hôn ta đã ra tay rồi, lũ man tặc có biết cũng không có thời gian chuẩn bị.”

Dung Lạc Vân gật đầu yên tâm, ánh mắt cứ lia sang Hoắc Lâm Phong là không nỡ rời khỏi. Y mò tay vào trong chăn, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay hơi gập lại của hắn, nói: “Chuyến này ngươi đến đây, là có chuyện cần bàn giao với ta phải không?”

Thủ hạ của Hoắc Lâm Phong người thì đang chuẩn bị tác chiến trong quân doanh, người thì canh giữ trong thành, bây giờ người thân thiết nhất với Hoắc Lâm Phong chỉ có một mình Dung Lạc Vân mà thôi. Trương Duy Nhân trả lời: “Cung chủ, giờ Dậu một khắc, thành nam sẽ tiên phong phát binh, sau đó sẽ là ở khu chợ mà Tiểu Xuân Đài cư ngụ.”

Hai nơi này cách nhau khá xa, đánh bất ngờ mới có thể khiến đối phương trở tay không kịp, Dung Lạc Vân nhớ kỹ rồi nói: “Đợi tướng quân tỉnh lại, ta sẽ lập tức truyền lời, ngươi đi gọi các tướng sĩ hành động theo kế sách đi.”

Trương Duy Nhân cáo lui, cửa đóng lại, trong phòng chỉ còn lại sự tĩnh mịch. Dung Lạc Vân cúi người nằm sấp trên lồng ngực Hoắc Lâm Phong, hai mắt khép lại, nhớ đến chuyện thiết trận mà Hoắc Lâm Phong giao phó cho y ở Lam Hồ và đại mạc.

Trong thành Tái Bắc lúc này, nhà nào nhà nấy đều đóng kín cửa, các quầy hàng dọn dẹp sớm, trên phố chẳng còn tiếng rao. Quang cảnh tiêu điều này, trong một ngày u ám như thế này, càng trở nên trầm trọng hơn.

Thời gian trôi qua từng chút một, buổi trưa, buổi chiều, tim cũng càng ngày càng xoắn chặt.

Một khắc cuối cùng giờ Thân, Dung Lạc Vân ngồi dậy, gọi: “Đỗ Tranh!”

Đỗ Tranh vội vàng chạy tới, Dung Lạc Vân phân phó: “Chuẩn bị ngựa cho tướng quân, nhân tiện mời phu nhân sang đây.” Vừa dứt lời, bên ngoài có người hô gọi, vậy mà Bạch thị đã tới rồi.

Phu quân và con trai trưởng chạy tới chiến trường, con trai thứ cũng sẽ mau chóng phát binh, Bạch thị chắc hẳn là người lo lắng nhất. Dung Lạc Vân đứng dậy đón tiếp, an ủi bà: “Phu nhân, Lâm Phong nhất định có thể thắng, phu nhân đừng quá lo lắng.”

Bạch thị cười hiền từ: “Cảnh tượng này ta thấy nhiều rồi, ta không sợ đâu.”

Dung Lạc Vân hơi ngạc nhiên, không hổ là nữ quyến nhà tướng, y đã đánh giá thấp bà rồi. Khôi giáp, Quyết Minh kiếm, tất cả đều đã chuẩn bị đầy đủ, lúc này, y bầu bạn cùng Bạch thị ngồi trước giường chờ đợi.

Trong lúc trò chuyện, thị vệ tới báo, thành nam chính thức xuất binh rồi.

Không lâu sau bên ngoài sẽ trở nên hỗn loạn, như một tia lửa ban đầu, vừa nổ lên sẽ bốc cháy cả một dây, thuận theo chiều gió mà dần dần cháy lớn. Bỗng nhiên, lông mày Hoắc Lâm Phong hơi cau lại, ngón tay khẽ nhúc nhích.

Dung Lạc Vân gọi: “Lâm Phong, Lâm Phong?”

Y vắt khăn ướt lau mặt cho Hoắc Lâm Phong, cơn mát lạnh vừa chạm vào da thịt, Hoắc Lâm Phong bị kích thích mà mở mắt ra. “Lâm Phong?” Dung Lạc Vân gọi thêm tiếng nữa, “Huynh thấy thế nào rồi?”

Hoắc Lâm Phong hơi mông lung, ngồi dậy, thấy Bạch thị mặt đầy thê lương. “Mẹ, Tiểu Dung…” Bỗng nhiên hắn nhớ ra, “Cha ta đâu?!”

Dung Lạc Vân nói: “Định Bắc Hầu thay huynh ra trận, tối qua đã đến quân doanh rồi.” Y ấn vai Hoắc Lâm Phong, vừa an ủi vừa dỗ dành, “Thành nam xuất binh truy sát loạn đảng, các tướng sĩ đang đợi huynh đấy, nghe sắp xếp của cha huynh đi.”

Hoắc Lâm Phong bàng hoàng, dẫu cho trong ngực dấy lên muôn vàn hối hận, vạn phần không cam tâm, chuyện đã đến nước này chỉ có thể dứt khoát tuân theo mà thôi. Hắn đứng dậy xuống giường, mặc khôi giáp, giắt theo Quyết Minh kiếm, sau đó đứng nghiêm nhìn về phía Dung Lạc Vân và Bạch thị.

Bạch thị hiểu ra, người thân yêu nói càng nhiều thì càng khiến người ta nhung nhớ, lời ít ý nhiều, bà chỉ dặn dò: “Đi đi, nhớ phải cẩn thận.”

Dung Lạc Vân mấp máy môi, đánh đánh giết giết y đã trải qua không ít rồi, nhưng đánh trận đao lâm kiếm vũ như thế này thì trước giờ y chưa từng thấy. Câu chữ kẹt trong cổ họng, không chọn ra được nên nói câu nào trước, chỉ lặng thinh nhìn đối phương.

Đối phương gọi y: “Ta đi nhé?”

Dung Lạc Vân chợt hoảng hốt, nhấc bước đi theo: “Ta đi cùng huynh, đi thôi!”

Hoắc Lâm Phong dường như đã đồng ý rồi, xoay người đi ra ngoài, vừa ra khỏi cửa, hắn liền nắm lấy cổ tay Dung Lạc Vân. Bọn họ đi ngày càng gần nhau, góc áo va quẹt vào áo giáp, tóc đuôi ngựa đung đưa quấn quýt nhau, sau khi ra khỏi Ký Ngạo Viên, quản gia và một nhóm thị vệ đang cung kính đứng đợi bên ngoài.

Hoắc Lâm Phong ra lệnh: “Đi từ cửa ngách phía nam, sau đó khóa kỹ toàn bộ các cửa trong phủ, bất cứ ai cũng không được ra ngoài.”

Nhìn quanh một vòng, hắn hỏi tiếp: “Trong phủ còn lại bao nhiêu gia binh?”

Quản gia đáp: “Thiếu gia, không bằng một nửa bình thường.”

Lúc trước thương vong nghiêm trọng, binh lực vốn đã eo hẹp rồi, nên chỉ có thể điều gia binh trông nhà ra chiến đấu vì bá tính trước, chỉ là, bên địch vì gây nhiễu loạn cho Hoắc Lâm Phong nên nhất định sẽ nhân cơ hội làm càn trong phủ.

Bỗng nhiên, bàn tay hắn trống rỗng, cổ tay đang được hắn nắm lấy bỗng rút đi.

Hắn xoay mặt lại nhìn, Dung Lạc Vân nghiêm mặt nói: “Ta không theo huynh nữa đâu, ta ở lại đây.” Y tiến lên một bước, đè thấp giọng, kìm nén sự hiền dịu chỉ có đối phương biết được, “Trong phủ giao cho ta, huynh yên tâm đi.”

Hoắc Lâm Phong nhìn Dung Lạc Vân chăm chú, ánh mắt thâm sâu.

Lát sau, hắn xoay người sải bước ra ngoài.

Các cửa trong Định Bắc Hầu phủ khép lại, đình viện lầu các, lập tức rơi vào vắng lặng. Các nữ nhân đều trốn trong sân nhỏ hẻo lánh, gia binh thị vệ, các đầy tớ thì đi tuần tra trong phủ.

Phòng phía bắc của chủ uyển, mùi trà tuyết châm bay ra, Bạch thị cách một tấm mành khẽ gọi: “Con trai, vào đây ngồi đi.”

Dung Lạc Vân nghe tiếng vào phòng, nhìn quanh một vòng, thấy trên bàn đang hãm trà, Bạch thị ngồi bên giá thêu, trên mặt toát lên ý cười thong thả dịu dàng. Y hỏi: “Phu nhân không sợ chút nào sao?”

Bạch thị chải sợi tơ: “Sợ chứ, đương nhiên là sợ.” Tháo nhẫn và vòng ngọc ra, để trống hai tay se chỉ luồn kim, “Sợ con có bất trắc gì, ta làm sao ăn nói với Hầu gia và Lâm Phong?”

Dung Lạc Vân bật cười: “Phu nhân nghĩ nhiều rồi.” Y tiến lại gần, đứng bên giá thêu trầm tư, “… Mẹ con thêu rất đẹp, những bộ xiêm y khi còn nhỏ đều là do đích thân bà ấy thêu hoa.”

Bạch thị đâm xuống một mũi kim: “Là Hoắc gia nhà chúng ta mắc nợ con.” Bà ngẩng mặt lên hỏi, “Tái Bắc giá lạnh, nếu con không ghét bỏ thì ta may cho con một túi gấm sưởi ấm tay nhé?”

Vãn bối nhìn xuống trưởng bối, không hợp quy củ, Dung Lạc Vân ngồi xổm xuống vịn lên giá thêu, lòng ngứa ngáy khao khát nhưng lại ngại đồng ý. Bạch thị nhìn ra hết, dứt khoát bỏ qua bước này: “Con thích mẫu hoa nào?”

Dung Lạc Vân buột miệng: “Cây ngân hạnh ạ.”

Ánh mắt Bạch thị khẽ lay động: “Lâm Phong ngày nào cũng mang theo một chiếc khăn tay, cũng thêu cây ngân hạnh.”

Dung Lạc Vân ấp úng: “Cây ngân hạnh… đẹp mà.” Y chột dạ, vươn tay ra chạm vào kim bạc trong tráp, “Nhiều loại thế này, thì ra thêu thùa phiền phức như vậy.”

Đang nói thì vành tai nhúc nhích, Dung Lạc Vân đứng phắt dậy. Trước giờ y đều rất quả quyết, tiện tay cầm một chiếc kim giắt vào thắt lưng, nói: “Phu nhân cứ thêu thong thả, đừng để ý chuyện bên ngoài.”

Bạch thị ngầm hiểu, liền gật đầu.

Dung Lạc Vân xách kiếm đi đến bên cửa, dừng lại, đoạn nói: “Phu nhân, thêu cho con một con hổ đi.” Y vén rèm định ra ngoài, “Hoắc thị có binh lính mạnh mẽ như hổ sói, con cũng muốn làm hổ, như vậy mới xứng.”

Bước qua ngưỡng cửa, hai cánh cửa đóng chặt phía sau, Dung Lạc Vân ôm kiếm đứng dưới mái hiên, vẻ mặt điềm tĩnh như đang đợi gió tới.

Trong thành đã loạn như một cơn lốc xoáy, tiếng chém giết trải rộng từ đầu đường đến cuối ngõ, càng ngày càng có nhiều kẻ gian hiện thân thí mạng.

Cửa ngách phía tây bị phá ra đầu tiên, dần dần, trên nóc nhà trên mái hiên đều có bóng người đáp xuống, kẻ xấu ùa tới đình viện đông như thủy triều. Xoẹt, Dung Lạc Vân rút kiếm ra, đạp cột phi lên, chém rớt người đầu tiên tập kích.

Thấy Dung Lạc Vân chỉ có một mình, rầm, mười mấy tên xông tới từ bốn phía, mỗi tên cầm một binh khí khác nhau, đầy mùi cường đạo giang hồ. Dung Lạc Vân vượt nóc băng tường, bay nhảy thanh thoát, tóm không được, sờ không tới, cứ như người phàm đang thăng thiên dạo chơi.

Không biết ai thét ra tiếng kêu thảm thiết trước, sau đó đến kẻ thứ hai kẻ thứ ba, kêu liên tục không dứt.

Dung Lạc Vân phi người đáp xuống đất, ngón tay kẹp một cây kim bạc, mũi kim còn lủng lẳng một giọt máu. Có tên bị khoét mắt, có tên bị rạch tai, thậm chí có tên bị đâm xuyên cổ, tắt thở tại chỗ.

“Một lũ ô hợp.” Dung Lạc Vân nói, “Đã đến từ giang hồ, có cao thủ nào xuất chiêu không?”

Một đám người ôm nỗi căm hận, kẻ thì bị thương, kẻ thì mới xông tới, nhất thời chí khí vọt mạnh. Dung Lạc Vân mím chặt môi, xách kiếm nhào tới, những thi thể bị giết rải rác bên chân, máu tươi chảy thành sông phản chiếu ánh ráng chiều, trời đất như hòa vào làm một.

Phách Vân tuyệt kỹ vừa tung ra, ánh bạc cắt máu tươi, trong viện đã không còn kẻ nào còn sống sót.

Đuôi mắt Dung Lạc Vân hất nhẹ lên, nhìn lên nóc nhà tứ phương, nói: “Chúng bây xuống đây, hay là ta lên đó?”

Giọng của y nào phải thương lượng, âm cuối vừa dứt liền phi thân nhảy vọt lên, chớp mắt một cái đã bay tới trước mặt bọn chúng. Trường kiếm chỉ khua nửa chiêu, sát tâm nổi dậy, trở tay tung một chưởng chém trời rạch đất.

Chiêu thức oanh liệt như sấm, đâm thủng năm sáu tim gan, đập vỡ bảy tám đầu người, máu tươi sũng ướt chảy dọc theo ngói đỏ, từng xác chết từ trên nóc nhà lăn xuống.

Không còn ai dám lại gần nữa, hoảng sợ lủi đi trốn hết, chỉ còn lại mùi máu tanh nồng đậm không thể tản đi được.

Dung Lạc Vân quay về hiên, thu kiếm vào vỏ.

Trong phòng, Bạch thị run giọng hỏi: “Con trai, con không bị thương chứ?”

Dung Lạc Vân nhìn ánh tà dương đẫm máu: “Phu nhân yên tâm, mọi thứ đều ổn.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play