Lúc này trời quang xán lạn, ánh mặt trời vàng chói treo cao trên bầu trời xanh, chói đến nỗi Dung Lạc Vân không mở nổi mắt. Y đành cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm bờm ngựa, khóe mắt thì chăm chú vào bóng dáng Hoắc Lâm Phong.
Bàn tay kia đang đợi y, y không nhúc nhích gì, cứ dây dưa mãi như thế. Nhưng ở bên cổng quân doanh, Đỗ Tranh đứng ở đó nhìn về phía bọn họ, lính canh gác cũng tò mò quan sát bọn họ.
Dung Lạc Vân dường như cất bước rất khó khăn, cuối cùng cũng chịu buông dây cương, vịn yên ngựa tự mình leo xuống. Hoắc Lâm Phong nhanh tay nhanh mắt tiến về phía trước nửa bước, đỡ lấy vòng eo kia, đợi Dung Lạc Vân xuống đất, cả hai sát rạt vào nhau.
Hoắc Lâm Phong kéo dây cương, ngựa xoay người, ngăn cách giữa bọn họ.
“Tiểu Dung.” Hắn đuổi theo không kịp nên gọi một tiếng, túm lấy cánh tay Dung Lạc Vân, lật lại, nhìn lòng bàn tay đỏ bừng kia. “Ta biết ngay mà…” Hắn nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay y, lặp lại lần nữa, “Ta biết ngay mà.”
Giọng nói này đã lâu không được nghe rồi, Dung Lạc Vân hơi ngẩn ngơ, nhịn không được mà run khẽ. Từ khi xuống ngựa y đều nghiêng người với Hoắc Lâm Phong, cúi gằm xuống, không liếc đối phương cái nào.
Vượt nghìn dặm xa xôi đến Tái Bắc, ngày nhớ đêm mong muốn gặp người ta, bây giờ gặp được rồi thì lòng càng phấp phỏng.
Hoắc Lâm Phong đương nhiên nhận ra, tưởng là trời trong mây trắng, quân doanh trước mặt, nên Dung Lạc Vân ngại ngùng. Hắn chẳng phải cũng đang cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế đấy ư, mới nãy giơ tay lên nắm đã là hết sức kiềm chế rồi.
“Theo ta vào trong đi.” Hoắc Lâm Phong dắt cương, nhẹ nhàng lùi ra một bước, “Vào trướng rồi nói.”
Dung Lạc Vân gật đầu không nói gì, chỉ đi theo sau, khi đến cổng quân doanh thì nghe thấy Đỗ Tranh gọi y. Mặt Đỗ Tranh ngập tràn vui mừng, giống như gặp lại cố nhân vậy, mừng rỡ hỏi: “Nhị cung chủ, sao cung chủ tới đây!”
Dung Lạc Vân cũng cười theo: “Đương nhiên là có chuyện gấp rồi.”
Đỗ Tranh không quan tâm nhiều như thế, rất tinh ý mà lấy tay nải từ trên lưng ngựa xuống, vừa đeo lên lại vươn tay ra lấy giỏ trúc. “Trong đây là gì vậy?” Cậu lẩm bẩm một câu, mở hé ra nhìn, “Ôi mẹ ơi, nhóc con này sao cũng ở đây!”
Giọng đầy tớ thì oang oang văng vẳng, người trong lòng lại trầm tĩnh không nói, khiến vị chua xót trong lồng ngực Hoắc Lâm Phong lặng lẽ biến chất, lúc trước là chua xót, bây giờ là chua ngọt.
Có chuyện gấp, Dung Lạc Vân nói là có chuyện gấp, Hoắc Lâm Phong không đoán ra cũng không nghĩ ra, vẫn còn đang đắm chìm trong niềm vui bất ngờ đối phương xuất hiện. Tay phải bấu lấy tay trái, véo đùi một cái, cắn đầu lưỡi một cái, hắn đang thầm kiểm tra xem thời khắc này có phải là mơ hay không.
Tiến vào trong trướng, Hoắc Lâm Phong buông chiếc rèm cửa đang buộc xuống, làn gió tiêu dao, ánh nắng chói chang, những ánh mắt dõi theo bọn họ, tất cả đều bị ngăn bên ngoài. Vừa xoay người đã thấy Dung Lạc Vân ngồi xổm trên thảm, mở giỏ trúc ôm sói con ra, nhóc con đang hôn mê, Dung Lạc Vân vuốt ve bụng nó, cứ thế vuốt đến khi nó tỉnh lại.
Hoắc Lâm Phong đi tới, khi khoảng cách rút lại thật ngắn hắn mới dừng lại, nói: “Không còn người ngoài nữa rồi.”
Hắn giống như đang ám chỉ trong trướng chỉ còn lại chúng ta, có thể nói cái gì đó, hoặc là làm chút chuyện gì đó. Sau đó, hắn dùng giọng thành kính đến mức gần như là khẩn cầu, giống như đang đòi y rủ lòng thương, nói: “Bồ Tát à, em cũng vuốt ve ta đi.”
Da mặt Dung Lạc Vân nhanh chóng đanh lại, người này y biết, trước mặt Phật đã dám nói năng bậy bạ, bây giờ sau lưng Phật lại càng không kiêng kỵ gì. Gọi bừa Bồ Tát là phải chịu tội đó, y không dám thưa, một hồi lâu cũng không nhúc nhích, len lén nhìn, chỉ thấy Hoắc Lâm Phong vẫn nhìn mình chằm chặp.
Lúc trêu chọc y, đôi mắt kia ẩn chứa nụ cười phong lưu, quen thói cám dỗ người khác, khi có ý đồ làm nũng thì càng giống như bây giờ, giống như đã phải chịu thiệt hại gì to lớn lắm. Dung Lạc Vân biết tỏng nhưng không thể không mềm lòng, mím môi nhét sói con cho hắn: “Nhìn con trai huynh đi.”
Hoắc Lâm Phong nhận lấy, vứt đại sang một bên: “Nhìn nó làm gì!” Hằn gằn giọng, động tay động chân, túm lấy hai vai Dung Lạc Vân, “Em có chịu ngẩng đầu lên cho ta nhìn em thật kĩ không hả?!”
Dung Lạc Vân giống như đứng không vững, lại run lên, Hoắc Lâm Phong cúi đầu nhìn chân Dung Lạc Vân, đôi giày lĩnh đã nát bươm từ lâu, viền giày thậm chí có thể nhìn thấy chiếc tất bên trong. Bôn ba nghìn dặm, chân giẫm bàn đạp, trên người giấu bao nhiêu là khổ sở dọc đường.
“Có phải chân đau không?” Hoắc Lâm Phong hỏi.
Dung Lạc Vân vẫn cậy mạnh mà lắc đầu. Hoắc Lâm Phong hỏi không ra, dứt khoát làm như trong mơ, cúi người bế y lên, Dung Lạc Vân liền rên khẽ lên, một tiếng ngắn ngủi cuối cùng cũng toát lên sự sống.
Đi đến bên giường, Hoắc Lâm Phong ngồi xuống, siết chặt cánh tay giống như đang ôm em bé. Dung Lạc Vân bị ép sát vào người hắn, sườn mặt bị ép dựa vào vai hắn, hắn cởi tất của đối phương ra, nắm lấy mắt cá chân, nhìn rõ vết mụn nước trên chân.
Đau lòng khó nói, Hoắc Lâm Phong thấp giọng hỏi: “Trên người thì sao, có vết bầm hay vết thương gì không, đừng giấu ta.”
Dung Lạc Vân xoay mặt tì lên bờ vai kia: “Không có.” Nói như thể chột dạ, hai chân khép lại với nhau, thậm chí còn lấp liếm kéo kéo ngoại bào.
Hoắc Lâm Phong bận lòng, sao mà hắn không phát hiện ra được chứ, lòng bàn tay vuốt từ mắt cá chân lên đến cẳng chân, đến đầu gối, tiến vào khe hở chạy lên đùi. Khi gần đến bắp đùi, Dung Lạc Vân đẩy hắn ra, hai chân kẹp lại không cho hắn sờ mó lung tung.
“Thẹn thùng với ta làm gì?” Hoắc Lâm Phong hơi sốt ruột, dỗ dành nói, “Đừng kẹp nữa, để ta rút ra.”
Dung Lạc Vân vốn đang gối lên bờ vai kia, lúc này đã vùi đầu vào hõm cổ hắn rồi, nghe thế liền nhẹ nhàng dạng chân để Hoắc Lâm Phong rút tay ra. Cùng lúc đó, bàn tay đã đỡ vai y khẽ động đậy, cởi bỏ thắt lưng Dung Lạc Vân, xiêm y ngay tức khắc tháo lỏng, hắn luồn tay vào trong, túm quần Dung Lạc Vân kéo phựt xuống.
Dung Lạc Vân không kịp chuẩn bị, chớp mắt một cái là y đã để lõa hai chân, vừa lạnh vừa hoảng, co rúm mình lại. Hoắc Lâm Phong ghìm giữ y, vén trường bào của y lên, vạch trung y ra, bàn tay dán vào da thịt vuốt đến bắp đùi y.
Vết chai dày ức hiếp người ta, y chịu không nổi, giơ tay ôm cổ Hoắc Lâm Phong, ôm rịt lấy người hành hung mình mà õng ẹo. Những hành động này chẳng khác nào đang làm nũng, y nhận thua: “… Huynh làm đau ta đó!”
Hoắc Lâm Phong không biết vết thương y ra sao, đã cẩn thận đến mức không thể cẩn thận hơn được nữa, nghe thế mồ hôi toát đầy đầu. “Ngoan nào, ta không đụng nữa.” Hắn dỗ dành, bàn tay di chuyển đến đầu gối, tách chân ra, “Để ta xem nào.”
Bên trong bắp đùi đỏ ửng một mảng, vừa sưng vừa bỏng rát, ở bẹn thì càng nghiêm trọng hơn nữa. Cưỡi ngựa bất kể ngày đêm, chuyến đi gian nan, đây là do yên ngựa ma sát mà nên.
Hoắc Lâm Phong xót xa nói: “Yên ngựa vớ vẩn gì không biết, cọ thành ra thế này.”
Dung Lạc Vân lại hiểu lầm, tưởng đối phương nói y vô dụng, ngẩng đầu lên, đau đến mức người ta vuốt ve mấy cái cũng phải đáp trả: “Ai cũng da dày thịt cứng như huynh chắc, chỗ đó… chỗ đó của ta rất nhạy cảm…”
Hoắc Lâm Phong không nghĩ nhiều như thế: “Trên người em có chỗ nào mà không nhạy cảm, chưa hôn tới thì cũng từng sờ tới, ta biết hết.” Vừa nói vừa cởi ra từng lớp xiêm y giống như đã lột vỏ cam, Dung Lạc Vân giãy dụa không chịu, y đang đau mà, giận dữ quát: “Không được, ta sẽ giết huynh đấy!”
Câu này không hề nhỏ tiếng chút nào, ngoài trướng lập tức có người cao giọng: “Tướng quân gặp nguy hiểm!”
Hoắc tướng quân lần đầu tiên đang yên đang lành đi mắng người: “Cút xa khỏi đây!” Hét xong với người bên ngoài, lại cúi đầu quát người trong lòng, “Em đang bị thương, nghĩ ta là súc sinh hay sao!”
Hắn lột sạch người ta ra, rồi kéo chăn tới bọc lại, nói: “Rồi sẽ có lúc ta thương em.”
Dung Lạc Vân đã biến thân thành một chú chim cút, vùi đầu dán sát vào người Hoắc Lâm Phong không chừa kẽ hở, y mệt mỏi rồi, mệt đến mức vành mắt cũng xót, y dụi dụi vào cổ Hoắc Lâm Phong tỏ vẻ đáng thương.
Hồi sau đỡ hơn rồi, y mới nhỏ giọng hỏi: “Vậy huynh cởi xiêm y của ta làm gì?”
Hoắc Lâm Phong quát ra ngoài: “Đỗ Tranh!”
Dung Lạc Vân đang trần trùng trục: “Không được cho người khác vào!”
Bọc còn kín hơn mấy đứa trẻ mới sinh, vậy mà vẫn ngại ngùng, Hoắc Lâm Phong bật cười, cúi đầu “xuỵt xuỵt” mấy tiếng, giống như đang chọc chó chọc mèo dỗ dành trẻ con, rồi lại giở trò hư hỏng, mò tay vuốt vành tai Dung Lạc Vân.
Lúc này, Đỗ Tranh giỏi nhất hầu hạ người khác tiến vào trong trướng, bưng theo chậu nước nóng, cúi mặt mím môi, hiểu rõ quy tắc không nhìn không nói. Đặt chậu gỗ bên giường, tìm khăn vải, hộp thuốc, y phục sạch sẽ, còn chu đáo bưng lên một đĩa bánh ngọt.
Đợi Đỗ Tranh ra ngoài, Hoắc Lâm Phong dùng một tay lau người cho Dung Lạc Vân.
“Nhắm mắt lại, ngửa đầu lên.” Hắn ra lệnh, trước tiên lau sạch gương mặt quyến rũ ghẹo người và cái cổ thon dài. Rồi lại nhúng ướt khăn lau vai và xương quai xanh, vén ra một góc chăn, lau lồng ngực đang nhẹ nhàng phập phồng.
Dung Lạc Vân còn đang nhắm mắt, bỗng nhiên thấy đầu ngực tê tê, y mở mắt ra. Y cảm giác được độ nặng nhẹ, chau mày ra lệnh: “Nhẹ thôi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Nhẹ thì làm sao em sướng được?” Tuy hắn không phải súc sinh nhưng lại là một người phàm có đủ thất tình lục dục, lau hết lần này đến lần khác, chà đỏ ửng hai hạt đậu nhỏ.
Cánh tay liền với bàn tay, lòng bàn tay và hổ khẩu bị mài đỏ rát, Hoắc Lâm Phong lau thật cẩn thận, bôi ít bột thuốc, dùng vải lụa quấn một lớp mỏng. Hắn đút một cái bánh nếp, bên trong có ba quả táo và một quả sơn tra, vừa chua vừa ngọt.
Hai tay Dung Lạc Vân bốc đồ ăn, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên bánh, thả lỏng cơ thể mặc cho người ta vật lộn. “Ưm…” Y rên một tiếng, cái khăn kia lau tới giữa hai chân y, chạm không được, cứ chạm tới là cơn đau rát lại khơi dậy.
Hoắc Lâm Phong cẩn thận hơn nữa, tay giấu dưới chăn, vuốt đến bắp đùi càng khó khăn hơn. “Nhịn một chút đi.” Hắn nói rồi cúi xuống nhìn vào đôi mắt đang nhìn hắn của Dung Lạc Vân, giống như có lời muốn nói, “Sao thế?”
Hoắc Lâm Phong lại đưa thêm một cái, lau chân xong, hắn ôm chặt hơn một chút, mò sâu hơn lau hai gò đất phía sau, vừa lau vừa liếc, xem thử biểu cảm của Dung Lạc Vân có gì khác lạ không. Ai ngờ người kia lười biếng tựa vào vai hắn, ăn bánh ngon lành, bộ dạng không tim không phổi.
Hắn siết chặt khăn, thịt kề thịt, dùng ngón tay vẽ trên mông y, ẩm ướt, mềm mịn, cách một tấm chăn đều biết cả mà vẫn run rẩy. Lại liếc sang nhìn, thấy Dung Lạc Vân ăn nhanh hơn, nhai nhồm nhoàm không ngừng nghỉ.
Hoắc Lâm Phong nói: “Y như ăn mày, nếu là người khác cho thịt nướng, bị người ta bắt nạt vẫn chỉ lo ăn thôi đúng không.”
Dung Lạc Vân nuốt xuống miếng cuối cùng: “Nếu là người khác thì đã bị ta chưởng cho chết từ lâu rồi.” Y xoay mặt vùi đầu vào cổ Hoắc Lâm Phong, y thích nhất là bộ phận này của hắn, “Vốn chỉ có mình huynh bắt nạt ta thôi, còn phải bán rẻ sĩ diện.”
Lần này Hoắc Lâm Phong bình tĩnh rồi, lau rửa xong hai chân, cuối cùng lau khô bàn chân mỏi mệt kia. Bôi ít thuốc vào bắp đùi, lòng bàn chân cũng bôi thuốc rồi băng bó lại, bó rất dày, nhìn là thấy không thích hợp để đi bộ.
Hắn nhớ lại trong mơ hắn ôm Dung Lạc Vân vào trong doanh trại, nói: “Mấy ngày trước, ta mơ thấy em.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Mơ thấy ta thế nào?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Mơ thấy em tới đây, tới gặp ta.” Hắn lấy xiêm y sạch ra mặc cho Dung Lạc Vân, quần nhỏ áo nhỏ, rất nhiều món, “Em ở trong mơ còn định chém ta.”
Dung Lạc Vân thầm nghĩ, y quả thật có thể làm ra loại chuyện này, vì thế y hỏi: “Đã chém chưa?”
Hoắc Lâm Phong chỉ chỉ vào ngực mình: “Ta cho em chém ở đây, nhưng em không nỡ.”
Dung Lạc Vân lại nghĩ, quả thật y sẽ mềm lòng, giơ tay lên chạm vào tim Hoắc Lâm Phong, nhịp tim bên trong nhảy lên thình thịch, cách lớp máu thịt và xiêm y trả lời lại y.
Y oán trách: “Từ lâu huynh đã biết mình phải về Tái Bắc, lúc huynh dạy ta thổi sáo đã lừa gạt ta rồi.”
Hoắc Lâm Phong hỏi: “Sau khi ta đi, em có thổi lần nào chưa?”
Dung Lạc Vân nói: “Tại sao ta phải thổi, ta cũng có nhớ huynh đâu.” Được người ta bế không tốn chút sức lực nào, lại còn được ăn bánh ngọt, nên đã khôi phục khả năng khẩu thị tâm phi rồi đấy. Nhưng nói dối một câu xong tự bản thân lại không cầm lòng được, giọng run run, sửa lời như muốn khóc tới nơi: “Ta rất nhớ huynh…”
Hoắc Lâm Phong ôm chặt y thấp giọng nói: “Ta không phải là không nhớ, ngày nào cũng muốn nhớ, khi đánh trận thì không có tâm trạng nhớ, sau đó mỗi khi ngủ đều muốn nhớ bù.”
Hắn nhớ lại giấc mộng kia, trong mộng dây dưa quyến luyến, trong mộng ý xuân dạt dào, tư thế Dung Lạc Vân quấn quýt ỷ lại vào hắn giống như một chú mèo con đang nổi tính, tình ý tha thiết không thể che giấu được.
“Ta biết mà.” Hoắc Lâm Phong nói, “Em vượt nghìn dặm xa xôi tới đây vì chuyện gấp đó, ta đều biết cả.”
Dung Lạc Vân giật mình: “Huynh biết ư?”
Hoắc Lâm Phong gật đầu: “Bởi vì em nhớ ta muốn hỏng người luôn rồi.”
Môi mím lại, trên mặt Dung Lạc Vân lấm tấm mồ hôi, nói: “Xằng bậy!” Dù gì cũng mặc xiêm y xong rồi, y giãy dụa ngồi xuống giường, mở tay nải ra, tìm tờ mật hàm nhăn nhúm kia ra, “Huynh thật sự xem ta là góa phụ nhớ hán tử sao, ta đến là vì cái này!”
Hoắc Lâm Phong nhận lấy mở ra, nhìn rõ chữ trên giấy, là ngôn ngữ Đột Quyết, hắn đọc không hiểu, nhưng có thể ra tên của “A Trát Thái”. Dung Lạc Vân hỏi: “Huynh nghi ngờ Trần Nhược Ngâm cấu kết với bọn man tặc, còn phái Trương Duy Nhân điều tra đúng không?”
Hoắc Lâm Phong khó hiểu: “Làm sao em biết?”
Dung Lạc Vân nói: “Ta gặp được Trương Duy Nhân, còn được hắn cứu mạng.” Chưa nói hết câu thì cánh tay đã bị túm lấy, chặt đến nỗi y thấy đau nhói, Hoắc Lâm Phong hỏi, “Em gặp nguy hiểm ư? Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?”
Dung Lạc Vân nói: “Nghe nói Trần Nhược Ngâm từng khuyên giải Hoàng thượng cho phép huynh về Tái Bắc, ta thấy có điều bất thường nên đến Trường An điều tra.” Y giằng ra khỏi tay Hoắc Lâm Phong, dịch mông tới gần, ngồi vào lòng đối phương, “Trước khi tra thám mấy ngày, ta bắt được một thám tử của Trần Nhược Ngâm, là một kẻ dị tộc mũi cao mắt sâu.”
“Ta giao gã cho Duệ Vương thẩm vấn, thẩm vấn không ra thì nhốt trước, sau đó nhân dịp Trung thu sắp đến thì ta rải tin tức ở thành Trường An về chuyện huynh thắng trận chiến đầu tiên.” Y ôm eo Hoắc Lâm Phong, “Trần Nhược Ngâm có ý đồ đối phó với huynh, nhất định sẽ có âm mưu hành động, đợi đến đêm Trung thu ta liền ẩn nấp trong phủ thừa tướng chuẩn bị động thủ.”
Từng câu từng chữ đều là cơ mật, kể lại từng việc theo kế hoạch, Dung Lạc Vân kể đến đây bỗng dừng lại hỏi như đang tranh sủng: “Ta làm có tốt không?”
Tốt cái gì mà tốt! Vấn đề Hoắc Lâm Phong quan tâm đã lệch đi mười vạn tám nghìn dặm rồi, mắng: “Đúng là làm bậy! Phủ thừa tướng là nơi để em tùy tiện xông vào ư? Lần trước một mình đến Hạn Châu ra sao em quên sạch rồi à? Trần Miên Trần Kiêu suýt nữa lấy mạng em mà em còn dám bén mảng đến phủ thừa tướng, chả khác nào đi đụng độ với Đoàn Hồn Cửu Mãng!”
Mặt hắn tái mét, vội vàng sờ soạng Dung Lạc Vân: “Có bị thương không?” Rõ ràng ban nãy đã cởi đồ lau người rồi, ngắm hết một lượt rồi, giờ lại kiểm tra từ trước ra sau thêm một lần nữa, “Tim gan phèo phổi có đau chỗ nào không? Có trúng Tôi Mệnh Chưởng không?”
Dung Lạc Vân không sao, nói: “Nếu ta có chuyện gì thì làm sao tới gặp huynh được chứ?” Y kể ra âm mưu của Trần Nhược Ngâm, “Lão tặc kia muốn hại huynh, nhất định không được để ông ta thành công.”
Tình hình đêm đó, Trương Duy Nhân bỗng nhiên xuất hiện, Lục Chuẩn phóng hỏa, Dung Lạc Vân kể lại từng việc một, kể gần tới khúc mình thoát thân, nhịn không được nói: “Khi đó Đoàn Hồn Cửu Mãng có tổng cộng sáu tên, ta đã giết chết hai tên rồi đó.”
Hoắc Lâm Phong không biết nên bày tỏ như thế nào, vừa lo lắng vừa khen cho có lệ: “… Giỏi thật.”
Dung Lạc Vân nhíu mày, rõ là không hài lòng với phản ứng này, dù sao thì chính sự quan trọng hơn, y hỏi: “Thôi bỏ đi, rốt cuộc trong mật hàm nói gì vậy?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta đọc không hiểu, phải cầm về phủ cho cha ta xem.”
Nói xong câu này, trong trướng bỗng trở nên yên tĩnh, từ khi gặp nhau đến bây giờ, lau rửa, bôi thuốc, cảm xúc chuyển biến từ thấp thỏm, khó kiềm chế, rồi đến khắng khít, đều quên mất giữa hai người còn cách một hố đất trũng chẳng thể nào vượt qua.
Làm thinh một lúc lâu, trong lòng cũng trống rỗng.
Dung Lạc Vân bò ra khỏi lòng hắn, Hoắc Lâm Phong hơi nhấc tay lên, muốn kéo lại, ngăn cản, nhưng lại chẳng có chút sức lực nào. Đến Tái Bắc, vùng đất nơi song thân lâm nạn, trong lòng y e là sẽ càng căm hận hơn.
Buồn rồi sao? Oán trách rồi sao?
Không muốn để ý đến hắn nữa sao, dù sao cũng đưa mật hàm tới rồi, có phải sẽ bỏ hắn mà đi không?
Hoắc Lâm Phong rất hoang mang, ngờ đâu, Dung Lạc Vân nhích bằng đầu gối lại bò vào trong lòng hắn. Hắn vội vàng ôm lấy, cúi đầu, hơi khó tin, thậm chí còn rất ngạc nhiên, thẫn thờ nhìn chằm chằm đối phương.
Dung Lạc Vân giở bàn tay đỏ ửng của mình ra: “Đây là ta cầu cho huynh đó.”
Trong lòng bàn tay là một chiếc bùa bình an đã khai quang, có màu vàng, trụ trì dùng chu sa viết kinh văn chúc phúc lên trên. Tim Hoắc Lâm Phong loạn nhịp, nhả chữ cũng trở nên khó khăn: “Đeo lên cho ta.”
Dung Lạc Vân gỡ dây đỏ ra, nhấc tay cột lên cổ Hoắc Lâm Phong, cột xong, cánh tay vẫn vịn cổ hắn, ngửa mặt quan sát đôi mắt Hoắc Lâm Phong.
“Lâm Phong.” Y khẽ gọi.
“Hôn ta đi.” Y nhắm mắt lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT