Đình nghỉ chân trong biệt uyển, cây ngọc lan lần trước chiết cành giờ đã cao lớn rồi, trong gió thu, đầu cành thỉnh thoảng quệt vào cột sơn. Hoắc Lâm Phong ngồi xổm dưới tán cây, khuya lơ khuya lắc còn cầm một cây chủy thủ lặng lẽ cào đất.

Thị vệ gác đêm nhìn thấy, vội vàng đi gọi thợ trồng hoa đang ngủ tới, sao có thể để chủ nhân làm những công việc thô thiển này. Thợ trồng hoa khoác xiêm y chạy tới, cung kính giải thích, cây ngọc lan này ngày nào cũng được hầu hạ tận tâm, đất cũng mới vừa được cào rồi.

Hoắc Lâm Phong nói: “Mặc kệ ta, đi ngủ đi.”

Thợ trồng hoa và thị vệ rời đi, nha hoàn gác đêm lại tới, kéo theo các nha hoàn và đầy tớ khác tới. Một đám người bu tới quan tâm hỏi han, chen chúc trong sân, chỉ sợ thiếu gia có gì không ổn.

Không lâu sau, Đỗ Tranh khoan thai bước tới: “Được rồi được rồi, quay về nghỉ ngơi đi.”

Cho hạ nhân lui xong, trong sân trở nên tịch mịch, chỉ còn lại âm thanh chủy thủ cào đất. Đỗ Tranh lấy áo choàng khoác lên người chủ tử, vào trong đình thổi tắt một ngọn nến.

Xung quanh tối hơn, Hoắc Lâm Phong ngồi xổm dưới tán cây như đang ẩn núp. Vẻ lờ mờ tối này rất hữu dụng, khiến người ta an tâm, có thể bình tĩnh dây dưa chút chuyện. Hắn nói: “Thổi tắt ngọn nến còn lại đi.”

Đỗ Tranh nói: “Như vậy sẽ không thấy đường đâu.”

Hoắc Lâm Phong thở dài nói: “Vốn dĩ cũng có tìm thấy đường đâu.” Hắn đứng dậy, dùng đầu vỏ cây gẩy bùn đất trên thanh chủy thủ, thu vào vỏ đao, xoay người đi vào trong đình.

Đỗ Tranh rót một tách trà, cung kính dâng lên, mượn ánh nến ảm đạm quan sát Hoắc Lâm Phong. Cảm xúc giữa hai hàng lông mày, ánh mắt, nắm đấm siết chặt như viên đá, nhìn đâu cũng thấy không thoải mái.

“Mùa thu khô hanh, thiếu gia nếm thử trà tuyết châm đi.” Cậu cứ dỗ dành trước, dù biết dỗ dành cũng vô dụng, phải dùng dao bới phá chỗ đau của đối phương, “Lúc nãy thiếu gia vào thư phòng nói chuyện với Hầu gia phải không, chẳng lẽ bị quở trách à?”

Hoắc Lâm Phong không lên tiếng, bưng trà lên nhấp miệng, một hồi lâu sau mới nuốt được một ngụm.

Đỗ Tranh quan sát thấy hết, hỏi tuần tự: “Nghe nói Hầu gia đòi cuốn ‘Nghiệt Kính’ phải không?” Mai Tử vào thư phòng dâng trà nhìn thấy, sau đó lại tiết lộ cho Đỗ Tranh.

Biểu cảm của Hoắc Lâm Phong dường như không còn gắng gượng được nữa, đặt mạnh tách trà xuống, hắn ngước mắt lên mắng: “Suốt ngày ngồi lê đôi mách, thảo nào hai đứa nhà ngươi tâm đầu ý hợp đến vậy.”

Rõ ràng là quở mắng nhưng Đỗ Tranh lại nở nụ cười, vội vàng dâng thêm tách trà nữa. Mắng được là còn tốt, không nói tiếng nào mới khó xử lý nhất, cuối cùng đâm vào chỗ nguy hại nhất: “Thiếu gia, chẳng lẽ thiếu gia đã nói với Hầu gia là thiếu gia đem tặng cuốn ‘Nghiệt Kính’ rồi sao?”

Lần này Hoắc Lâm Phong uống cạn cả tách, âm thầm thừa nhận.

Đỗ Tranh ngạc nhiên nói: “Chẳng lẽ đến cả ‘Dung Lạc Vân’ cũng nói rồi ư?”

Hoắc Lâm Phong “ừm” một tiếng: “Ngươi tưởng là ta muốn nói? Miệng ta kín như bưng, nhưng mà Định Bắc Hầu ông ấy cứ hỏi!” Có trời mới biết ba chữ ‘Dung Lạc Vân’ thốt lên từ trong miệng cha hắn nghe đáng sợ cỡ nào.

Đỗ Tranh càng kinh ngạc hơn: “Sao Hầu gia biết Nhị cung chủ?”

Nhắc tới chuyện này là khiến người ta tức giận, Hoắc Lâm Phong nện xuống bàn đá, phí công hắn tận tâm tuyển chọn, khảo sát, bồi dưỡng, vậy mà lại chọn trúng tên khốn Trương Duy Nhân kia. Bây giờ nghĩ lại, ban đầu Trương Duy Nhân bị Dung Lạc Vân bắt có lẽ là cố ý tỏ ra yếu thế.

Với võ công và năng lực thăm dò của người kia thì tuyệt đối không đến mức độ bị phát hiện ra.

“Hầu gia…” Đỗ Tranh vẫn còn nhớ chuyện kia, “Không biết thân phận của Nhị cung chủ chứ?”

Hoắc Lâm Phong cười khổ: “Cha ta không biết, nhưng ta nói với ông ấy rồi.”

Đỗ Tranh bàng hoàng, cúi người nói nhỏ, từng chữ chui qua kẽ răng, thân phận của Dung Lạc Vân sao có thể nói cho Hầu gia biết chứ? Chuyện về sau không nói trước được gì, Hầu gia trung nghĩa, nỗi áy náy giấu sâu trong lòng bị lật lên, chỉ sợ sẽ chẳng thể yên lòng được nữa.

Hoắc Lâm Phong hiểu hết chứ, chỉ là so với nỗi khổ mất đi gia đình mà Dung Lạc Vân phải chịu, thì nỗi không yên lòng của tên đao phủ có là cái gì đâu? Nợ oan nghiệt năm xưa, Trần Nhược Ngâm phải đền, Hoàng đế phải trả, cha hắn sớm muộn cũng phải trả.

Giọng Đỗ Tranh bé như ruồi muỗi: “Nhưng đó là… cha thân sinh của thiếu gia mà.”

Hoắc Lâm Phong đương nhiên là biết, một bên giết người đền mạng, thiên kinh địa nghĩa, một bên là ơn sinh thành, máu mủ tình thâm. Hắn ngước mặt nhìn lên bầu trời bao la, muốn hỏi ánh trăng sáng vằng vặc, cũng muốn hỏi những vì tinh tú lấp lánh, trung hiếu lưỡng nan phải chọn lựa thế nào đây?”

“Đi thôi, ta mệt rồi.” Hoắc Lâm Phong dời bước, đi men theo con đường mòn, áo choàng phất qua hoa chuông xanh hai bên đường. Đỗ Tranh xách đèn theo sau, không cầm lòng được mà hỏi: “Thiếu gia, vậy Hầu gia đã biết quan hệ của hai người chưa?”

Hoắc Lâm Phong lắc đầu, hắn chưa nói, kể từ ngày hắn rời khỏi Tây Càn Lĩnh, cơ hội gặp gỡ mong manh, khi trùng phùng chỉ có thể là thanh toán nợ cũ. Đến lúc đó nếu hắn ngăn cản, Dung Lạc Vân sẽ hận hắn, nếu hắn không ngăn cản, tính mạng cha hắn sẽ chết trong tay người hắn yêu, quan hệ của bọn họ dù thế nào thì cũng khó mà quay trở lại như xưa.

Bỗng nhiên hắn đứng lại: “Nếu Dung Lạc Vân sớm biết được chân tướng thì cũng đã chẳng phải lòng ta.”

Đỗ Tranh đau lòng lắm: “Thiếu gia, đừng nói như vậy mà, sự thật thì ——”

Hoắc Lâm Phong ngắt lời: “Sự thật thì, vì số mệnh trớ trêu, ta nhận được một tình cảm không nên có.” Hắn vươn tay ngắt hoa, sương đêm lạnh giá cũng dính lên nửa bàn tay, “Ta vốn không xứng với em ấy, được một lần nếm trải hương vị diệu kỳ ấy, cũng đủ rồi.”

Một cơn gió thổi tới, hắn chếnh choáng.

Gió thu Tái Bắc đúng là lạnh thật, lạnh thấu tim thấu phổi, hận không thể khiến người ta xoắn đứt ruột gan. Ánh trăng lưỡi liềm như đang xem trò cười, những vì sao sáng thì nhìn bễ nghễ, không có nơi nào trong thế gian này thương xót chúng sanh.

Lúc này, một tia sáng vội vã vút vào trong sân, mang theo cả sự sốt ruột như thiêu như đốt. Bước chân người đến chạy rất nhanh, thân mặc nhung trang, là một người cấp bậc hiệu úy trong quân doanh.

Hoắc Lâm Phong xoay người, vẻ rầu rĩ và chật vật ban nãy đều giấu kín trong lòng. Lúc này lạnh lùng điềm tĩnh bước tới hai bước, ra lệnh: “Mau báo có chuyện gì!”

Hiệu úy bẩm báo: “Tướng quân, thiết kỵ của Khâm Sát đột kích trong đêm!”

Hoắc Lâm Phong sải bước ra ngoài: “Lập tức hồi doanh.”

Đỗ Tranh chạy đi điên cuồng, nào giáp nào kiếm, rồi còn gọi người mau chuẩn bị ngựa. Chẳng bao lâu sau, Hoắc Lâm Phong ra khỏi phủ không có chút trì hoãn nào, phi thân lên ngựa, chỉ nghe thấy tiếng lanh lảnh của móng sắt, còn người thì đã biến mất vào bóng đêm.

Lúc này, trong dịch quán ở Liên Châu.

Một tiếng kinh hãi thét lên, hai mắt đỏ lừ, trên mặt toàn là mồ hôi.

“Sao thế?” Lục Chuẩn mơ màng nói, mí mắt sụp xuống không mở ra được, “Không… không sao chứ…”

Dung Lạc Vân thở hổn hển lên tiếng: “Không sao…” Y lau mặt, toàn là mồ hôi, lỗ tai cũng nóng hầm hập. Vén rèm xuống giường, cầm ấm trà lên tu ừng ực giống như là đang chết khát vậy, lồng ngực cũng không yên, cứ nhấp nhô phập phồng như cuộn sóng.

Trên phố phu canh đi ngang qua, đã tới giờ Dần rồi, Dung Lạc Vân bước đến trước cửa sổ, để mặc cho gió thổi vào, tim vẫn còn đập hoảng loạn. Y mơ thấy Hoắc Lâm Phong, mặt mày người kia vẫn như cũ, nhưng những vết sẹo trên cơ thể bị rất nhiều vết thương mới đắp lên.

Tình hình ở Tái Bắc như thế nào, y không biết.

Hoắc Lâm Phong có bình an hay không, y cũng không biết.

Bên chân chợt ấm lên, sói con nhảy xuống giường tìm y, nằm ngả lên chân y. người ta thường nói, sói sẽ không bao giờ thuần dưỡng được, nhóc con này lại từng cắn y, ai mà nghĩ hôm nay lại thân thiết với y như thế.

Dung Lạc Vân đã hoàn toàn mất ngủ, lấy ghế ngồi bên song cửa, nằm nhoài trên bệ cửa sổ. Tuy rằng y và Hoắc Lâm Phong xa cách nghìn trùng, không nhìn thấy, không chạm được, nhưng cũng may vẫn có thể cùng ngắm một vầng trăng sáng.

Y ngồi thẫn thờ nguyên một đêm, mãi đến khi trời sáng.

Dung Lạc Vân xoay mặt gọi: “Lão Tam, có người trộm tay nải!”

Lục Chuẩn đang say giấc nồng lập tức ngồi phắt dậy: “Ai! Ai dám cướp ngân lượng của ta!” Vạt áo mở toang, bước chân trần xuống giường, vớ lấy đôi loan đao, “Ngọc Diện Loan Đao Khách ta đây sẽ làm thịt hắn!”

Một đêm lạnh lẽo trống vắng dần nhòa đi, Dung Lạc Vân nhe hàm răng trắng, ôm sói con ngồi trước cửa sổ cười khúc khích. “Chọc đệ thôi, mau rửa mặt đi.” Y nhìn đôi loan đao kia, bỗng được nhắc nhở, “Lão Tam, chúng ta không thể ung dung như vậy mà vào thành Trường An được.”

Trường An là nơi có triều đình, tai mắt của Trần Nhược Ngâm chắc chắn phủ rộng khắp thành, phải tránh làm bại lộ danh tính.

Hai người thương lượng một hồi, rửa mặt thay y phục, sau đó rời khỏi dịch quán tiếp tục lên đường. Dần dần ra khỏi địa phận Liên Châu, càng về phía Bắc, thì phong cảnh con người càng không giống với Giang Nam.

Dung Lạc Vân nhiều năm không quay lại đây, mỗi cành cây ngọn cỏ đều là hồi ức, đi đến đâu là gợi lên đến đấy.

Hai ngày sau, kiêu vệ quân đóng quân canh trực, tường cao màu xám khói, cổng thành rộng mở, bên ngoài là dòng sông hộ thành, hai bên bờ là những cây liễu rủ bầu bạn. Bên trong nhà cửa san sát nhau, đây chính là thành Trường An náo nhiệt bất tận.

Một chiếc xe ngựa bọc gấm lắc lư đi qua cổng thành, đi trên con phố lớn, tiến vào nơi phồn hoa bậc nhất Đại Ung này. Loáng thoáng trong xe ngựa lọt ra tiếng rên rỉ, nghe rất giống như tiếng sói hoang.

Vị công tử trong xe ngựa mi thanh mục tú, mặc một bộ tử sam thêu hoa văn tròn cùng một chiếc sa bào kim tuyến, nếu quanh thân đã toàn là mùi phú quý thì bên hông nhất định không thể thiếu một miếng bài phỉ thúy tao nhã.

Cậu nghiêng đầu, hướng vào trong xe thấp giọng nói: “Biểu ca, bịt kín một chút đi!”

Trong xe, vị biểu ca kia lười biếng tựa vào gối mềm, thanh sam váy dài, nhưng vẫn có thể nhìn ra đầu vai thon gầy, trên thắt lưng quấn một cái dây chuyền trân châu bạch ngọc, siết lấy vòng eo mảnh mai. Hai chân hơi gập lại, giày lĩnh không vướng chút bụi bẩn, thỉnh thoảng che mặt ho khan hai tiếng.

Dáng vẻ phong lưu ốm yếu này ẩn núp trong xe, khi nào rèm xe lay động mới lộ ra một chút.

Người giang hồ đã quen đùa nghịch, thoắt cái biến hình, tên cướp đường thì biến thành tiểu công tử cao quý, nhưng thật ra trông giống một phú thương sáng suốt hơn. Còn người có sức mạnh nhổ được cây thì đóng vai một công tử ốm yếu, giả vờ mặc kệ chuyện đời.

Chỉ có mỗi con thú kia là vẫn giữ vững bản chất, nhe răng dựng tai, không ngừng kêu gào.

Dung Lạc Vân chưởng cho “cậu con trai” ngất xỉu, nghiêng người phân phó: “Biểu đệ, trước tiên tìm một nơi nghỉ chân đi.”

Lạch cạch lạch cạch, chiếc bàn tính trong lòng Lục Chuẩn vang lên liên hồi, xe ngựa, xiêm y, phát quan, ngọc bội, bây giờ còn là chỗ ở nữa không biết sẽ phải tốn thêm bao nhiêu tiền đây, rầu chết mất! Cậu tức tối nói: “Sớm biết thế đã không đóng vai kẻ có tiền, đệ đau lòng quá!”

Dung Lạc Vân cười khúc khích: “Ta đã nói là đóng vai thư sinh nghèo đi, ai bảo đệ chẳng chịu đọc sách?”

Lục Chuẩn cãi không lại, bĩu môi rẽ vào một con đường khác. Con đường này bốn phía thoáng đãng, cứ đi thẳng là sẽ đến được hoàng cung, những sạp bán bên đường cũng đều có giá trên trời.

Xe ngựa dừng trước một khách điếm cho những hiền tài, tiểu nhị xem xiêm y của khách mà phục vụ, ân cần dắt ngựa vén rèm, Dung Lạc Vân tỏ vẻ ốm yếu làm kiêu, giẫm lên ghế bước xuống xe, sau khi chạm đất còn run rẩy.

Lục Chuẩn nhìn không nổi nữa: “Ca, làm quá rồi đó.”

Dung Lạc Vân nhấc tay: “Quá chỗ nào?”

Lục Chuẩn khẽ nói: “Còn yếu ớt hơn mấy bà dì tới tháng nữa.”

“…” Dung Lạc Vân không nói lại được, đứng thẳng lưng lên, đợi tiểu nhị xách hành lý. Bỗng nhiên, không biết từ đâu có một người xông tới, ăn vận như thị vệ, quát lên: “Kéo xe ngựa đi! Nhanh lên!”

Tiểu nhị vội vàng kéo xe đi, những người đi đường cũng lần lượt tránh sang hai bên, Dung Lạc Vân nhìn tới, ở phía đằng xa có một nhóm binh mã đi tới, có tận mấy mươi tên tùy tùng, ở bốn góc xe ngựa có treo đèn đồng dát vàng trong cung, giữa nơi phố thị phồn hoa này trông càng uy nghiêm hơn.

Lục Chuẩn hỏi: “Ai mà làm hoành tráng thế?”

Bà con xung quanh nói: “Tam hoàng tử của Đại Ung, đương kim Duệ Vương đó!”

Nhìn hướng đi có vẻ là rời cung hồi phủ, đầu ngựa và sư tử đá ngoài khách điếm sượt qua nhau, càng ngày càng gần. Dung Lạc Vân đứng giữa biển người, nhìn chằm chằm khoang xe không dời mắt, cửa sổ khép hờ, chỉ hé ra một khe hở.

Cạch một tiếng, một viên trân châu bay vào trong khoang xe, lăn trên thảm, được một bàn tay đeo nhẫn ngọc nhặt lên.

Bất thình lình, lại thêm một viên nữa, rồi thêm viên nữa, tổng cộng là ba viên trân châu bay vào. Nhặt lên từng viên một, bàn tay kia siết chặt, bàn tay còn lại định giơ tay đẩy cửa nhưng lại dừng giữa chừng, cuối cùng nhẹ nhàng buông xuống.

Xe ngựa dần dần đi xa, biển người lại ào ra đường, khôi phục quang cảnh náo nhiệt như lúc đầu. “Khách quan mời vào trong!” Tiểu nhị đã xách hành lý vào, Lục Chuẩn nhấc chân, vừa liếc mắt đã sửng sốt.

“Biểu ca?” Cậu hoài nghi nói, “Dây chuyền trân châu bạch ngọc trên thắt lưng huynh sao lại rơi ra rồi?”

Dung Lạc Vân nắm ngọc bội: “Không có gì đâu, vào đi.”

Đường đi bôn ba xóc nảy, hai người cuối cùng cũng tới được Trường An, tạm thời nghỉ chân. Mười bảy năm trôi qua, trong thành không có gì thay đổi, người già thì qua đời, người trẻ thì lớn lên, dường như chẳng có ai nhớ năm đó đã xảy ra chuyện gì.

Khi màn đêm buông xuống, những chiếc đèn hoa lần lượt thắp sáng bầu trời đêm, tửu quán, chốn trăng hoa, phố thị với những sạp hàng chưa dọn, còn quyến rũ hơn cả ban ngày. Đến khi giờ Sửu dần trôi qua hết, thì thành trường An rộng lớn này mới từ từ tối dần đi.

Trong hoa viên lớn nhất ở Duệ Vương phủ, đường Tiểu Chương, lúc này vậy mà không có một ai canh gác.

Chiếc nhẫn ngọc được gió đêm thổi mát lạnh, ba viên trân châu trong lòng bàn tay vậy mà lại ấm nóng, trong miệng không thốt ra tiếng, nhưng trong lòng đã cân nhắc rất nhiều.

Một canh cửi, u hồn khó tìm oán tiếng bi thương, hai canh cửi, lầu không gác trống yến thoi đưa, ba canh cửi, gió thu nép mình mãi không đi, bốn canh cửi, chuông thừa thúc giục ngóng quân về… (*)

(*) Biến thể từ bài “Chín canh cửi” thời nhà Tống, trong bài đó là mượn khung cửi để bày tỏ nỗi lòng khuê phụ chờ phu quân về

Đến chín canh cửi, trong sân có một bóng hình đáp xuống.

Chiếc thanh sam khẽ phất phơ, một gương mặt được ánh trăng soi bóng xuất hiện.

Hành lang rộng mở có bậc tam cấp, người đứng trên bậc thềm khẽ nhúc nhích, bước từng bước ra khỏi không gian tối tăm. Đi khỏi mái hiên, lại bước xuống thềm, tiến vào nơi ngập tràn ánh sáng này.

Dung Lạc Vân đứng rũ tay xuống, không có biểu cảm gì.

Người kia dừng lại, lặng thinh một lúc lâu mới trầm giọng nói: “Tiểu Hành, đã lâu không gặp.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play