Hiếm khi không đốt trầm hương, trong phòng nhẹ nhàng khoan khoái, những thứ bên ngoài đều đã được dọn dẹp. Trước cửa sổ, một chiếc tay nải đặt trên sạp, đang mở toang, bên trong gói hai bộ xiêm y.
Dung Lạc Vân ngồi xổm trước tủ thấp, đang tìm hai bình rượu thuốc, một bình bỏ vào trong tay nải. Y ngồi bên sạp kiểm kê đồ đạc, vành tai khẽ nhúc nhích, mắt không thèm nhấc đã nói: “Thập thập thò thò làm gì, ra đây đi.”
Vừa dứt lời, Lục Chuẩn từ bên ngoài cửa sổ thò đầu vào, vịn song cửa nhảy phóc vào phòng. Cậu ngồi xuống bên cạnh Dung Lạc Vân, vươn tay ra cướp tay nải của người ta, vô cùng đê tiện: “Nhị ca, tại sao lại đột nhiên muốn tới Trường An?”
Dung Lạc Vân nói: “Rảnh rỗi nhàm chán, đi cho khuây khỏa.”
Lục Chuẩn đâu có tin: “Đệ cũng muốn đi cho khuây khỏa, đệ đi cùng với nha?”
Dung Lạc Vân thụi khuỷu tay đẩy Lục Chuẩn ra, không thèm để ý, móc cây sáo xương chim ưng ra nghịch. Bịt lỗ âm, y nhẹ nhàng thổi một tiếng, rất ngắn ngủi, nếu Hoắc Lâm Phong nghe được chắc chắn sẽ chế nhạo mình cho coi.
Trong lúc này, tên nhóc phiền phức dính người đang nằm trên sàn, ôm lấy chân y y như một con chó ăn vạ. “Nhị ca, Nhị ca tốt của đệ ơi.” Lục Chuẩn bắt đầu nhõng nhẽo, vô cùng đáng ghét, “Huynh dẫn đệ đi cùng đi, đệ trả lộ phí còn chưa được sao?”
Rút chân ra, Dung Lạc Vân nghiêng người nằm lên sạp: “Đừng gây thêm phiền phức nữa.” Y nhắm mắt suy nghĩ, đi đường quan (*) hay đi đường tắt, lấy lý do nào để giấu tỷ tỷ, cần bao nhiêu lộ phí.
(*) đường quan: đường lớn, đường do nhà nước tu sửa nên gọi là đường quan.
Lục Chuẩn nói: “Ở phòng thượng hạng, mỗi bữa bốn món một canh, thêm cả phí dụng cho ngựa, tổng cộng chừng mười lượng.” Nếu cậu không phải làm cướp thì chắc chắn sẽ là một người tính sổ sách, “Một khi đến Trường An, phí ăn ở sẽ càng đắt tiền hơn, nếu đi năm ngày thì cần khoảng ba mươi lượng.”
Dung Lạc Vân nhịn không được, cố ý nói: “Thật là tốn tiền quá đi.”
Lục Chuẩn nói: “Lại chẳng thế!” Cậu nằm sấp bên sạp, cầm một túm tóc của Dung Lạc Vân chà xát, “Huống hồ đến Trường An rồi chẳng lẽ không mua đồ sao? Mua cho tỷ tỷ loại son thượng hạng, mua cho Đoạn đại hiệp một bộ y bào tinh xảo, tính đi tính lại, cũng phải mấy trăm lượng mới đủ.”
Cậu lải nhải rất nhiều, chung quy là vẫn không nhịn được, bèn hỏi: “Nhị ca, huynh đi Trường An có phải là vì người đó…”
Dung Lạc Vân khẽ nhấc mí mắt lên, người đó?
“Chính là Hoắc Lâm Phong đó.” Lục Chuẩn miễn cưỡng nói, “Hắn ta vừa đi là huynh đi ngay, khó tránh người khác hoài nghi.”
Dung Lạc Vân liếc ra ngoài bầu trời trong xanh, thời gian không còn sớm nữa, còn có nhiều chuyện phải sắp xếp. Y ngồi dậy, lại bị đối phương cản đường, bất đắc dĩ nói: “Ngoan đi, đừng nghịch nữa.”
Lục Chuẩn đỏ mặt: “Ngoan ngoãn thì có ích gì, huynh vốn có ưa gì người ngoan ngoãn đâu, huynh chỉ thích người hư hỏng thôi.”
Tiểu thần tài nói: “Khi Hoắc Trọng là Đỗ Trọng đã châm chọc chống đối huynh, kết quả thì sao, huynh không chỉ không thấy phiền, mà còn phải lòng hắn.” Đâu chỉ phải lòng, mà còn mắc nghiện đoạn tụ luôn rồi! Thật sự chẳng có đạo trời, ban đầu rõ ràng đã hứa rồi mà, cậu chỉ trích: “Trước đại hội tỉ võ huynh đã hứa sẽ không ai có thể thay thế đệ, sẽ đối xử tốt với đệ nhất, bây giờ thì sao hả?!”
Dung Lạc Vân nghe mà hoảng, sao y giống như một kẻ vong ơn phụ nghĩa vậy?
Lục Chuẩn chưa nói hết: “Huynh ở sau lưng đệ thân cận với Hoắc Lâm Phong, chuyện này cũng thôi đi, vậy mà còn dụ dỗ lão Tứ.” Cậu cất giọng, “Chung chăn chung gối, cởi áo tháo đai, ôm ôm ấp ấp, môi lưỡi giao triền, lại còn nói với lão Tứ những thứ này chẳng là cái gì, đúng thật là dạy hư trẻ nhỏ mà!”
Một cơn mưa lời mắng đổ ập xuống, Dung Lạc Vân ôm gối dựa tường, bị kẻ dưới phạm thượng giáo huấn hết một nén hương. Đợi Lục Chuẩn mắng xong, y hoang mang xoay đi, còn đưa cho đối phương một tách trà thanh đạm.
Lục Chuẩn uống cạn: “Nhị ca… dẫn đệ tới Trường An đi.”
Dung Lạc Vân lúc này mới hoàn hồn: “Bị đệ làm cho lẩn thẩn rồi, đừng hòng!”
Y xuống sạp đi một mạch ra khỏi Vô Danh Cư, qua hồ sen, qua Thiên Cơ Đường, Lục Chuẩn từ đầu đến cuối đều đi theo y. Đến trước cửa Tàng Kim Các, y bộp một chưởng đẩy đối phương vào, đóng chặt cửa, cuối cùng cũng được thanh tịnh.
Dung Lạc Vân đi vào Trầm Bích Điện, trầm hương và nến trong điện đều nát vụn, chắc hai cha con kia vừa luyện công xong. Y tự giác dâng trà cho Đoạn Trầm Bích, nói: “Sư phụ, con định đến Trường An một chuyến.”
Đoạn Trầm Bích hỏi: “Có chuyện gì?”
Y nói ra lí do sau đó nhìn về phía Đoạn Hoài Khác: “Sự vụ lớn nhỏ trong Bất Phàm Cung, làm phiền Đại ca rồi.”
Đoạn Hoài Khác hơi lo lắng: “Đi gấp như vậy, nhớ phải cẩn thận.”
Dung Lạc Vân “vâng” một tiếng, đợi bàn giao xong xuôi y còn phải đến Triều Mộ Lâu nữa. Y đứng dậy cáo từ, vừa đi xuống Mạc Thương Đài thì nhìn thấy Điêu Ngọc Lương từ cổng cung tiến vào.
“Lão Tứ, đến quân doanh à?” Y hỏi.
Điêu Ngọc Lương chạy tới trước mặt y: “Đệ đi dạo một vòng thôi, Hoắc đại ca không có ở đây, chẳng có gì vui nữa.”
Dung Lạc Vân cười cười: “Hoắc đại ca không có ở đây, nếu Hồ Phong cần đệ phụ giúp gì thì đệ hãy đi giúp một chút đi.”
Điêu Ngọc Lương gật đầu: “Nhị ca, Hoắc đại ca có còn quay lại không?”
Dung Lạc Vân không biết phải trả lời làm sao, nét cười còn vương trên mặt, trông có chút chua xót. Y bỗng nhiên không còn muốn đợi nữa, sáng mai mà xuất phát thì cũng phải chịu đựng qua một đêm dài nữa.
“Lão Tứ, giúp Nhị ca chạy một chuyến.” Y căn dặn, “Đến Triều Mộ Lâu tìm tỷ tỷ, nói là ta bế quan luyện công, một tháng không xuất môn.”
Dung Lạc Vân thu xếp ổn thỏa xong, định về Vô Danh Cư lấy tay nải, vừa xoay mặt lại nhìn thấy Lục Chuẩn đứng cách đó mười bước. Tên nhóc đeo tay nải, tay dắt ngựa, tư thế chuẩn bị xuất phát.
Lục Chuẩn nói: “Đệ tự đi tới Trường An, đệ đi trước đây.”
Dung Lạc Vân mấp máy môi, phiền đến chẳng còn cách nào, bực bội nói: “Đi đi.” Nghiêng người nhường đường, giơ tay chỉ về con đường chính, “Đi nha, thuận buồm xuôi gió.”
Lục Chuẩn ấp úng: “… Đệ đi nhà xí trước rồi mới đi.”
Dung Lạc Vân nhìn ra rồi, nhóc vô lại này đúng là lì lợm, cứng đầu quấn lấy y, nếu y không dẫn theo thì nhất định phải bám theo. Giằng co chốc lát, y đành thỏa hiệp: “Đưa ngựa ta dắt cho, lập tức xuất phát.”
Lục Chuẩn vui mừng khôn tả, vội vàng đi theo.
Hai huynh đệ lên đường, Dung Lạc Vân ngước mặt nhìn lên bầu trời, có lẽ khi mặt trời lặn là có thể đến được trạm dịch đầu tiên.
Mùa hè vừa đi qua, thời gian ban ngày ngắn ngủi, hoàng hôn đến ngày càng sớm. Đặc biệt là phương Bắc, đại mạc rộng lớn từ từ ửng đỏ, còn chưa nhìn ngắm đủ thì đã rơi vào màn đêm rồi.
Định Bắc Hầu phủ đã thắp đèn, Mai Tử đi ra, đứng bần thần chờ ngoài cửa. Không lâu sau, Hoắc Lâm Phong từ quân doanh trở về, đi đến trước cổng nhìn rõ khuôn mặt tròn xoe kia, giả vờ kinh ngạc hỏi: “Đợi ta à?”
Mai Tử nói: “Không đợi thiếu gia thì còn đợi ai nữa?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Đỗ Tranh đó, khi nào ngươi mới thành thân với cậu ta?” Hắn vừa giỏi đánh trận vừa giỏi nói móc, “Nha hoàn trong phủ ở Giang Nam đẹp như tiên, Đỗ Tranh là quản gia, được để ý lắm, ngươi hiểu ý ta mà phải không?”
Mai Tử hỏi: “Vậy sao thiếu gia không nạp thiếp đi?”
“…” Hoắc Lâm Phong nghẹn họng, tự bê đá đập chân mình, vội vàng la oang oang đòi vào phủ. Mai Tử che miệng cười lén, nói: “Hầu gia và phu nhân đang đợi đấy ạ, đã chuẩn bị một bàn đồ ăn toàn món thiếu gia thích.”
Chân dài Hoắc Lâm Phong sải bước đến tiểu thính dùng cơm, thấy hai vị phụ mẫu đang ngồi bên bàn ăn. “Cha, mẹ.” Hắn mở miệng gọi trước, sau đó cởi giáp đưa cho nha hoàn, cơ thể nhẹ nhõm rồi mới ngồi xuống bàn.
Hai ngày nay ở quân doanh xử lý công việc, hôm nay về nhà một chuyến, ngày mai lại đến quân doanh không biết bao giờ mới trở về. Bạch thị hỏi: “Gặp đại ca con chưa?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Gặp rồi ạ, đại ca nói huynh ấy nhớ con.” Nhận lấy khăn ướt lau tay, vừa lau vừa nói, “Trận chiến này do con toàn quyền phụ trách, ngày mai đại ca trở về có thể nghỉ ngơi một thời gian.”
Hoắc Chiêu gật đầu, liếc tấm vải đỏ trên cánh tay hắn, dặn dò: “Tuy mười bảy tuổi con đã thống lĩnh đội quân xuất chinh chiến đấu, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường.”
Khinh địch là đại kỵ khi hành quân, Hoắc Lâm Phong không dám hời hợt, nhưng có một chuyện hắn rất nghi hoặc.
“Cha, lúc con về nhà cha không đến quân doanh, chứng tỏ vẫn còn yên bình.” Hắn hỏi, “Vậy bọn man tặc đã án binh bao lâu rồi?”
Hoắc Chiêu nhớ rất rõ: “Từ lúc tin tức con về Tái Bắc được xác định là chúng bắt đầu án binh bất động.”
Đồ ăn trên bàn tỏa hơi nóng, hai cha con nhìn nhau, nhưng không có một chút ấm áp nào. Vốn chiến sự đang căng thẳng, vì sao khi biết được Hoắc Lâm Phong quay về biên ải thì đối phương lại án binh?
“Lui xuống hết đi, không cần phải hầu hạ.” Hoắc Lâm Phong cho hạ nhân lui, tiểu thính chỉ còn lại một nhà ba người. Hắn rót đầy chung rượu cho Hoắc Chiêu, xác nhận lại: “Thánh dụ vừa ban xuống là bọn man tặc lập tức ngừng chiến sao ạ?”
Hoắc Chiêu gật đầu, bây giờ nghĩ lại, chẳng lẽ có liên quan gì sao?
Hoắc Lâm Phong suy tư nói: “Nếu mấy ngày tới bọn chúng chủ động khai chiến, chứng tỏ chúng có ý nghỉ ngơi lấy sức, đợi để giao đấu với con.” Hắn dừng lại một thoáng, nghiêng người ghé lại gần, khẽ nói, “Lui binh đóng quân cần tới bốn năm ngày chuẩn bị, nếu đối phương ngừng chiến ngay khi thánh dụ vừa ban, vậy thì chỉ có thể nói là do chúng đã biết từ trước.”
Hoắc Chiêu đanh mặt: “Ý con là, người Đột Quyết có nội gián?”
Hoắc Lâm Phong có suy đoán này, nếu như đoán đúng, khi thánh dụ đang xóc nảy trên lưng ngựa truyền đến Tái Bắc mà đối phương đã biết trước rồi, vậy có nghĩa là nội gián đang ẩn thân trong triều đình. Còn có một phán đoán khác là triều đình có người cấu kết với Đột Quyết, hỗ trợ báo tin cho nhau.
Chuyện này không còn là chuyện nhỏ nữa, không thể chắc chắn nếu chưa có bằng chứng, chỉ đành xem tình hình sau này.
Bàn luận rất lâu, hơi nóng của thức ăn ngày càng ít, một bình rượu cũng đã đủ làm nóng rồi. Bạch thị gắp đồ ăn cho hai cha con, than phiền: “Ăn no rồi vào thư phòng nói, trời đánh tránh bữa ăn.”
Hoắc Lâm Phong tỏ vẻ ngoan ngoãn hiếu thuận, bưng bát lên ăn cơm, im lặng không nhắc đến quân tình nữa. Hắn cụp mắt nhìn miệng bát, về nhà đã ba ngày, không biết Tây Càn Lĩnh thế nào, Bất Phàm Cung thế nào, Vô Danh Cư ra sao rồi.
Người họ Dung kia, có ăn no mặc ấm không?
Có nhớ hắn không? Có trách hắn không?
Khi nhớ hắn thì khóc hay cười, lúc trách hắn thì giải tỏa như thế nào?
“Úi!” Hắn đang suy nghĩ chuyện quan trọng thì bị Hoắc Chiêu đạp mạnh một cái vào chân. Tiểu Hầu gia đổ máu tình trường, vô cùng bất mãn, to gan quát lên: “Đá con làm gì!”
Hoắc Chiêu sửng sốt, đá thêm cái nữa: “Mẹ mày đang hỏi mày kia kìa, có biết phép tắc không hả?”
Hoắc Lâm Phong lẩm bẩm, thu hồi tâm tư, trưng ra nụ cười, trông như một chàng công tử bột không đứng đắn. Bạch thị bị hắn chọc cười, hỏi: “Lâm Phong, thời gian qua ở Giang Nam thế nào?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Cảnh sắc tuyệt đẹp, chỗ nào cũng phồn hoa, hàng hóa vận chuyển rất thuận tiện.”
Bạch thị hỏi tiếp: “Đồ ăn ở đó thế nào, ngày thường ăn có quen không?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Đồ ăn đa dạng, hạ nhân hầu hạ rất tận tâm, tất cả đều rất tốt.”
Bạch thị nghi ngờ hỏi: “Nghe nói con gái Giang Nam thon thả mảnh mai, có thật không?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Vâng, cũng có người đẫy đà, dù sao cũng không đẹp bằng mẹ.”
Hai mẹ con mỗi người một câu, hận không thể kể hết phong thổ nhân tình của Giang Nam ra, Hoắc Chiêu lặng lẽ dùng cơm, nghe mà bực bội, lạnh lùng xen mồm vào: “Lằng nhằng, nó là do bà sinh ra, cứ thẳng thừng mà hỏi đi.”
Bạch thị cười khẽ, cuối cùng cũng chịu hỏi câu mình muốn biết nhất: “Con ngoan, có gặp được người nào vừa ý, có kết giao được nửa kia không?”
Hoắc Lâm Phong khựng lại, hóa ra mục đích là đây, hắn cầm đũa không lên tiếng, tâm trí lại quay về người họ Dung kia. Đâu chỉ vừa ý, hắn còn cực kỳ thích nữa, rồi động lòng, dành hết tình cảm, đã đến mức yêu sâu đậm luôn rồi.
Rồi đâu chỉ có kết giao, bọn họ kết giao rồi chia tay, rồi lại kết rồi lại chia, lại tiếp tục kết lại tiếp tục chia… Con đường tình yêu chông chênh như thế, mà cái người gây nên tội đó mới vừa nãy còn đá hắn, bây giờ còn nhồm nhoàm nhai thịt.
Ánh mắt Hoắc Lâm Phong sắc bén phi ra kim châm, lạnh lùng hơn cả băng tuyết đại mạc.
Hoắc Chiêu cảm giác được: “Tên tiểu tử thối kia, trừng mắt với cha mày làm gì?”
Nhận được đe dọa của Định Bắc Hầu, Hoắc Lâm Phong đành phải thôi, vừa dời tầm mắt, lại nghe thấy Hoắc Chiêu nói: “Ăn cơm xong đến thư phòng đợi ta, cầm theo cả cuốn ‘Nghiệt Kính’.”