Gương mặt ngây dại của Dung Lạc Vân núp sau bàn tay, từ những khe hở ngón tay để lộ vẻ thất thố. Y nhìn chằm chằm Hoắc Lâm Phong không chớp mắt, thật sự là khó có thể tin nổi.
Giọt nước mắt ấy rơi trên mu bàn tay y, nóng rẫy như muốn hiện lên dấu.
Hoắc Lâm Phong khóc rồi, mặt không có biểu cảm gì, lặng lẽ rơi lệ, chỉ vì một câu nói của y mà khóc. Tuy rằng cơn “khóc” này chỉ vỏn vẹn ngưng tụ bằng một giọt nước mắt, vừa ngắn ngủi vừa nhẹ nhàng, nhưng lại khiến y tê tâm liệt phế hơn cả gào khóc ầm trời.
Dung Lạc Vân run rẩy bỏ tay che mặt ra, vươn lên từng li từng tí, cuối cùng chạm đến đuôi mắt Hoắc Lâm Phong. Đây là một nam nhi tường đồng vách sắt, vậy mà y rất dịu dàng, giống như đang chạm vào một món đồ mỏng manh dễ vỡ.
Ngón tay nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Hoắc Lâm Phong, y rút tay về, cuộn năm ngón tay lại giữ giọt lệ đó trong lòng bàn tay. Y hỏi: “Sao huynh lại khóc?”
Hoắc Lâm Phong đỏ vành mắt mỉm cười với Dung Lạc Vân: “Bởi vì ta cũng cảm thấy mình thất bại.”
Không gian lờ mờ tối đã chuyển dần thành tối đen, có thể che đậy vẻ mặt của hắn, mưa gió bên ngoài trướng có thể át đi tiếng thở dài của hắn. Hắn vẫn luôn hiểu rằng, mối thù song thân là khúc mắc giữa hai người, có lẽ sẽ không bao giờ có thể xóa nhòa được.
Dung Lạc Vân thích hắn như thế, còn vượt qua cả hận thù, nhưng không có nghĩa là thù oán không còn tồn tại. Mỗi khi tiếp xúc, dây dưa, nếm trải tình yêu với hắn, Dung Lạc Vân đều phải nhẫn nhịn sự hỗn độn và hổ thẹn trong lòng.
Biểu hiện của hắn càng nồng nhiệt bao nhiêu thì đối phương càng đấu tranh dữ dội bấy nhiêu.
Nhưng bởi vì thích hắn, nên càng đấu tranh dữ dội bao nhiêu thì càng khó dứt bỏ bấy nhiêu.
“Giống như ngọc liên hoàn vậy, thật khó giải.” Hoắc Lâm Phong cảm thán. Trở mình nằm nghiêng cách Dung Lạc Vân mấy nắm tay, mặt đối mặt với y, trời tối mộng mị, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ.
Xiêm y sột soạt, hắn nói: “Ta sẽ nằm khoanh tay.”
Dung Lạc Vân ở phía đối diện hỏi: “Tại sao?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Làm một quân tử, không được khiếm nhã.” Hắn rất nghiêm túc, nhưng lời nói ra lại giống như đang dỗ dành. Mà Dung Lạc Vân thì rất mê dáng vẻ này của hắn, đường nét gò má khẽ giương lên, chứng tỏ là đang cười.
Sấm sét “rầm” một tiếng đánh xuống, mưa càng to hơn, gió lạnh cố gắng len lỏi từ khắp mọi khe hở vào trong trướng. Dung Lạc Vân rụt người lại, nụ cười kia cũng tan biến, chau mày bọc chặt chăn trên người.
Mưa to gió lớn như thế, nào có giống như cuối hạ đầu thu đâu.
Y sực nhớ, mình đang chiếm giường của người ta, đắp chăn của người ta, còn chính chủ vậy mà lặng lẽ chịu lạnh không ừ hử gì. Y lập tức hỏi: “Huynh có lạnh không, có còn chăn không?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Ta không lạnh.”
Gió lạnh liên tục thổi vào, cuốn theo cả nước mưa, giống như cả doanh trướng đều đang lắc lư. Dung Lạc Vân thích thì thích nhưng tim vẫn lớn lắm, có khi Hoắc Lâm Phong thật sự không lạnh, y còn thầm nghĩ, nghe nói Tái Bắc rét đậm, người Tái Bắc quả nhiên có thể chịu được lạnh.
Bất thình lình, Hoắc Lâm Phong hắt xì một cái.
Dung Lạc Vân giật mình: “… Ban nãy là huynh khoác lác à?”
Hoắc Lâm Phong vứt hết mặt mũi của người Tái Bắc rồi, khịt khịt mũi, tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn vẫn nằm khoanh tay, lúc nãy vì muốn làm quân tử không khiếm nhã nên bây giờ phải cuộn người lại tự sưởi ấm.
Lại bất thình lình, bàn tay bị cọ sượt qua một cái.
Rất nhanh rất nhẹ, mang theo hơi ấm.
Dung Lạc Vân giống như một tiểu tặc chột dạ, chạm một cái như đang trêu chọc người ta vậy. “Đừng ra vẻ nữa, tay huynh lạnh giá rồi kìa.” Y mân mê ngón tay, nhỏ giọng vạch trần, “Lạnh thì nói lạnh, có ai cười huynh đâu.”
Hoắc Lâm Phong hơi thẹn, mạnh miệng nói: “Đâu chỉ không có ai cười, còn không có ai đau lòng nữa mà.”
Dung Lạc Vân buột miệng: “Ta đau ——“ Y vội vàng ngậm miệng, mấy lời sến sẩm này khiến người ta vô cùng ngại ngùng, ngây ngô muốn gạt chuyện này qua một bên, học theo nói mấy lời sến sẩm, “Gió lớn như vậy, thổi lòng ta chao đảo khôn nguôi.”
Hoắc Lâm Phong cười đến nỗi bả vai cũng run lên: “Ta cũng khá lớn đấy.”
Lời hạ lưu vừa dứt, Dung Lạc Vân liền ngoảnh mặt đi, ngoảnh mặt xong thì xoay người, lớn cái đầu huynh, cho lạnh chết luôn đi, không chừng còn có thể teo lại. Hoắc Lâm Phong nhịn cười, giả ngốc nói: “Tiểu Dung, sao thế?”
Hắn thò tay ra, gõ gõ vào người đối phương như đang gõ cửa: “Ta chỉ nói là ta khá lớn thôi, không có ý nói em nhỏ đâu.”
Dung Lạc Vân ở trong chăn kinh hoàng, đã chịu một vố nhục nhã: “Quỷ tha ma bắt cha huynh Định Bắc Hầu!” Y gắng sức mắng mỏ, nhưng vì kinh mạch hỗn loạn nên yếu ớt, trông y chả khác nào đang cậy mạnh.
Hoắc Lâm Phong sợ y bị tổn thương nội lực, vội vàng chuyển chủ đề: “Không biết cha ta đã nhận được thư hay chưa.”
Chỉ bằng một câu mà Dung Lạc Vân lập tức yên tĩnh, xoay lưng lại không biết đang nghĩ điều gì. Một lát sau, mưa gió không có dấu hiệu giảm bớt, nhưng giọng nói của y đã trở nên nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Cha huynh…” Y dò hỏi, “Trông như thế nào?”
Hoắc Lâm Phong trả lời: “Cao cỡ ta, phơi mình trước gió cát nên hơi đen, cực kỳ cường tráng, đôi mắt hẹp dài…” Mắt của ca ca hắn thì giống Hoắc Chiêu, còn hắn thì giống Bạch thị.
Dung Lạc Vân “Ồ” một tiếng: “Vậy cha huynh… đeo kiếm như thế nào?”
“Vỏ kiếm mạ vàng, mũi kiếm…” Hoắc Lâm Phong đang nói thì dừng lại, dường như đã hiểu ra, sau đó bất đắc dĩ hỏi, “Em sợ hôm nào đi báo thù sẽ không nhận ra cha ta à?”
Dung Lạc Vân lập tức gắt gỏng: “Hỏi tí cũng không được sao!” Có lẽ là giọng điệu không được hiền lành, nói xong, bên giường có một đôi mắt xanh lè xuất hiện, sói con nghe tiếng nhe răng xông tới gầm gừ với y.
Y chỉ sợ bị cắn, chui vào ổ chăn cuộn mình lại.
Hoắc Lâm Phong nghiêng người xách sói con vứt đến cuối giường, tiện thể sưởi ấm chân cho hắn. Sau khi hết chuyện mới phát hiện cả hai đang nằm sát bên nhau, hắn dang tay ra là có thể vây chặt lấy cục bông này.
Cơn lạnh xâm nhập vào cơ thể, hắn theo bản năng dựa vào nguồn nhiệt tỏa ra, trước tiên là xốc góc chăn lên, chui vào, sờ soạng, cho đến khi chạm được thân thể trong chăn. Nhẹ nhàng giữ lấy, tiến gần từng li từng tí, cuối cùng thành công làm “tu hú chiếm tổ”.
Nhưng vừa chạm vào liền buông ra, tay hắn lạnh quá, không biết phải đặt ở đâu.
Dung Lạc Vân vốn đang nằm bình thường, bây giờ thì đang nằm cứng đờ, y nằm kế bên Hoắc Lâm Phong giống như đang nằm kế một bức tường lạnh băng. Y không khỏi nghĩ, không phải muốn làm quân tử sao? Không phải không được khiếm nhã sao?
Trong lòng rõ ràng chế giễu người ta, nhưng tay thì lật lại, lần theo cơn lạnh nắm lấy tay Hoắc Lâm Phong. “Đồ ngốc.” Y lẩm bẩm một câu, cầm bàn tay kia túm về phía mình, túm được tới nơi rồi, sau đó y gỡ thắt lưng và dây buộc áo ra, len lén tháo lỏng xiêm y.
Tim Hoắc Lâm Phong nhảy cẫng lên: “Em làm gì vậy?”
Dung Lạc Vân móc lấy bàn tay kia: “Ta, ta sưởi ấm cho huynh.” Vén mấy lớp xiêm y ra, y nhét bàn tay lạnh giá kia áp vào phần da thịt ở bụng mình, giây phút tiếp xúc da thịt, y lạnh đến nỗi run cầm cập.
Dung Lạc Vân lạnh căm căm: “Mùa đông, Trường An tuyết rơi rất nhiều, mẹ ta đắp người tuyết cho ta, rét cóng cả tay.” Y giống như đang kể chuyện vậy, “Cha ta hay làm như vậy… để sưởi ấm cho mẹ ta.”
Hoắc Lâm Phong áp vào thật chặt, dán sát vào lưng Dung Lạc Vân, ngửi mùi tóc Dung Lạc Vân, từ phía sau ôm chặt lấy y. Nào là dằn vặt, nào là rối bời, trong tình cảnh này y chẳng thể để tâm nhiều như thế.
“Dung Lạc Vân, nhắm mắt lại đi.” Hắn nói, “Hãy xem như đang mơ một giấc mơ.”
Dung Lạc Vân nghe lời nhắm mắt lại, lặp lại trong vô thức, một giấc mơ…
Hoắc Lâm Phong nói như đang mê hoặc: “Trong mơ rất sạch sẽ, chỉ có hai chúng ta.” Hắn dùng sức xoa xoa cái bụng bằng phẳng kia, làm cho đối phương phải hừ nhẹ, sau đó quyến rũ hết sức ác ý, “Em sẽ bị cảm lạnh đấy, đổi chỗ khác sưởi ấm cho ta đi.”
“Chỗ nào…” Dung Lạc Vân hình như say rượu mất rồi, đầu óc mơ màng.
Hoắc Lâm Phong nói: “Dùng hai chân, kẹp cho ta ấm.” Hắn luồn tay xuống dưới, lừa cho đối phương mê man nhập mộng, còn mình thì tỉnh táo làm chuyện cầm thú. Không lâu sau, cơ thể cứng đờ của Dung Lạc Vân sụp đổ, y híp mắt, người mềm oặt vùi đầu vào lòng Hoắc Lâm Phong.
Đợi bàn tay nóng lên thì nó cũng đã ướt sũng rồi.
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán Dung Lạc Vân.
Trận mưa này vẫn tiếp tục rả rích cả đêm, mây đen không tiêu tan, đến tận hừng đông vẫn còn lờ mờ âm u.
Dưới chân núi Lãnh Tang không còn đi được nữa, nước ngập kín đường, núi đá sạt lở, cây lớn thì bật gốc chắn ngang. Bên trong quân trướng, thảm nỉ ướt mem, Hoắc Lâm Phong tỉnh giấc, mang cái thân ướt đẫm đi ra ngoài, mặt đầy nước mưa.
Hắn hét to như đang luyện giọng: “Hồ Phong!”
Hồ Phong nghe tiếng liền xuất hiện: “Tướng quân, có gì phân phó sao?”
Hoắc Lâm Phong nói: “Thổi còi hiệu ra lệnh cho tất cả các tướng sĩ tập hợp, mặc khôi giáp chỉnh tề.” Hắn phân phó xong thì quay vào trong trướng thay xiêm y, vừa thay xong thì nhác thấy ổ chăn khẽ cựa quậy.
Dung Lạc Vân phá kén chui ra, lim dim nhìn sang.
“Làm ồn em à?” Hoắc Lâm Phong dịu dàng nói, giũ một cái áo choàng bước tới bên giường, “Trong họa có phúc, trận mưa này không chỉ trì hoãn thời gian khởi công mà thậm chí đường cũng ngập sâu rồi.”
Hắn choàng áo lên người Dung Lạc Vân, vừa buộc dây vừa dặn dò: “Ta phải dẫn binh vào thành tuần tra, ở đây lạnh, cũng không có đồ ăn, em dẫn Tứ cung chủ về Bất Phàm Cung đi.”
Dung Lạc Vân nghe thì nghe, nhưng không tỏ thái độ gì. Hoắc Lâm Phong nói tiếp: “Đường khó đi, cưỡi Thừa Phong của ta mà về.” Hắn cần đi xử lý gấp, bàn giao xong thì sải bước ra khỏi quân trướng.
Ở trước cổng quân doanh, các tướng sĩ đã tập hợp đông đủ, đội hình đen tuyền trông rất đồ sộ. Hắn đứng đầu đội quân, ra lệnh cho một nhóm ở lại trông chừng, số còn lại chia ra tuần tra trong thành.
Hoắc Lâm Phong dẫn một đội quân rời đi, mưa lộp bộp trên khôi giáp ngược lại cũng giúp giải sầu. Vào giữa thành, trên đường không có ai, bà con đều ở trong nhà trú mưa.
Nghe tiếng binh mã đi ngang, có người đẩy cửa sổ ra dòm, sợ mất mật, tưởng là quan binh tới bắt người. Dần dần phát hiện tình huống không xảy ra như mình nghĩ, chàng tướng quân mặc khôi giáp kia vậy mà lại xuống ngựa đích thân dọn dẹp đường phố.
Không chỉ dọn dẹp mà còn tuần tra xem có nhà nào bị dột hay không để kịp thời sửa chữa. Hoắc Lâm Phong ướt sũng cả người, chuyển đi bảy tám gốc đại thụ, vết chai sần trên lòng bàn tay đã dày hơn rồi.
Cứ như thế từ đường rộng phố lớn đến hang cùng ngõ hẹp, khi tới gần bờ Trường Hà thì thấy đê đập kiên cố, các hộ ven sông không bị tổn hao gì. Hắn thuận miệng khen ngợi: “Sửa đê ổn đấy chứ.”
Một tiểu binh nói: “Tướng quân, đây là do các huynh đệ trong quân doanh đã tu sửa từ trước rồi.”
Hoắc Lâm Phong cười khẩy một tiếng: “Các ngươi trước giờ chỉ biết ăn uống bài bạc, còn biết sửa đê điều cơ à?”
Đám binh lính mồm năm miệng mười: “Là Bất Phàm Cung ép đó, ngày nào cũng gây chuyện, Lục Chuẩn thì canh chừng dưới chân núi, thấy ai là cướp của kẻ đó!” Thoáng dừng lại một chút, hơi sợ sệt nói, “Dung Lạc Vân ỷ có chống lưng, các huynh đệ không dám phản kháng…”
Cười khẩy chuyển thành cười phá lên, Hoắc Lâm Phong tưởng tượng ra khung cảnh đó, cười mãi đến khi tới Triều Mộ Lâu. Khi đứng sóng vai với căn lầu lục giác, không biết ai cao giọng hô: “Dung Lạc Vân tới rồi!”
Hắn ngoái đầu nhìn, ở đầu Trường Hà phất phơ xiêm y màu sẫm, Dung Lạc Vân đang cưỡi ngựa đi tới, ở phía sau là Đoạn Hoài Khác và Lục Chuẩn, còn có gần trăm đệ tử Bất Phàm Cung.
Người giang hồ đúng là tiêu sái, chém gió chặt mưa, khí thế hùng hùng hổ hổ.
“Hu!” Đi tới trước mặt, Dung Lạc Vân ghìm cương, nhìn đám binh tướng từ trên cao xuống.
Hoắc Lâm Phong ngẩng đầu nhìn, tối qua yếu ớt nóng rực nằm trong lòng hắn, khi tỉnh giấc thì thẫn thờ như một con mèo lười, bây giờ thì lại mang theo thần thái của một tên trùm thảo khấu, sắc lạnh hơn cả mưa gió.
Hắn hỏi: “Dung cung chủ, người có ý định gì đây?”
Dung Lạc Vân hờ hững đáp: “Giúp đỡ Hoắc tướng quân.” Y nghiêng đầu, “Mười người một đội chia nhau ra tuần tra, trước tiên đi đến những nơi có địa thế thấp trong thành, còn có thư viện, y quán, tú phường, những nơi tập trung người già trẻ em người tàn tật thì phải kiểm tra kỹ lưỡng.”
Chúng đệ tử nghe lệnh lập tức tản ra đi xử lý.
Dung Lạc Vân quay người xuống ngựa, đi tới gần, trước mặt mọi người đưa dây cương cho Hoắc Lâm Phong: “Hoắc tướng quân, trả ngựa lại cho huynh.”
Hoắc Lâm Phong nhận lấy, giữ cả cái tay kia luôn, túm người ta đến bên cạnh mình mới buông ra. “Cung chủ, đi cùng nhau đi.” Hắn dắt ngựa đi phía trước, sóng vai song hành với đối phương.
Đám binh lính đi phía sau, chưa phát hiện ra có gì mờ ám.
Hoắc Lâm Phong đè thấp giọng: “Không nên chạy tới đây, nội lực đã khôi phục hay chưa?”
Dung Lạc Vân khép áo choàng: “Tối qua cũng chưa khôi phục, vậy sao huynh còn tổn hại tinh nguyên của ta?”
Hoắc Lâm Phong sặc nước mưa: “Là lỗi của ta.”
Dung Lạc Vân nhìn chằm chằm mũi giày: “Cảm thấy ta nhỏ, hà tất gì còn chạm vào ta.”
Hoắc Lâm Phong ho khan: “Nhỏ hồi nào, đó là ta chỉ giỡn thôi.”
Dung Lạc Vân hừ một tiếng, nói: “Thôi bỏ đi.” Y không muốn sóng vai với người này nữa, sải bước đi xa một đoạn.
Đợi đến khi bên cạnh không còn ai, y lặng lẽ tháo bỏ dáng vẻ khinh thường ngạo mạn kia, sau đó vừa thẹn thùng vừa tủi thân, tự nhận mình rộng lượng mà nghĩ… một ngày phu thê trăm ngày ân ái, tạm tha cho huynh ấy một lần.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT