Mặt trời vừa mọc, Điêu Ngọc Lương duỗi eo, đi vào trong phòng gọi Hoắc Lâm Phong đi về.
Đến trước cửa phòng ngủ, cậu dừng bước núp sang một bên, bám vào khung cửa nhìn trộm. Ở trên giường, Hoắc Lâm Phong ôm lấy Dung Lạc Vân, Dung Lạc Vân vùi đầu vào lồng ngực Hoắc Lâm Phong, vì đã bớt sốt nên trên mặt cũng đã bớt đỏ đi nhiều.
Cậu nghĩ, hóa ra là phải chăm sóc như vậy.
Lúc này, Hoắc Lâm Phong tỉnh lại, cúi đầu hôn lên trán Dung Lạc Vân.
Điêu Ngọc Lương sửng sốt, hóa ra còn phải như vậy nữa ư? Cậu khẽ khàng tiến vào, đợi Hoắc Lâm Phong nhìn thấy, cậu mới thì thào: “Trời sáng rồi, huynh phải về ngay đi.”
Hoắc Lâm Phong không nói gì, xoay người đặt Dung Lạc Vân xuống giường, ghém chăn đắp kín. Hắn tham lam luyến tiếc, cứ ngồi bên giường nhìn y chăm chú, mãi vẫn không nỡ rời đi.
“Mau đi thôi.” Điêu Ngọc Lương thu dọn tráp đồ ăn, kéo cánh tay Hoắc Lâm Phong, “Lát nữa Đại ca sẽ đến đây đó!”
Hoắc Lâm Phong đứng dậy với thái độ cực kỳ miễn cưỡng, khi đi ra cửa phòng còn ngoái lại nhìn thêm lần nữa. Ra đến sân, hắn vẫn rời khỏi từ phía sau núi, trước khi đi hắn nói: “Tối nay ta sẽ tới chăm sóc một đêm nữa.”
Điêu Ngọc Lương nói như chuyện đương nhiên: “Không cần đâu, đệ đã biết phải chăm sóc thế nào rồi, phải ôm nè, phải hôn nè, ba huynh đệ bọn này cũng làm được mà.” Vừa dứt lời thì xương đầu gối liền bị đá cho một cước.
“Ai dám đụng chạm lung tung, ta sẽ dẫn người đó đến phủ tướng quân dụng hình.” Hoắc Lâm Phong đe dọa cậu nhóc, sau đó lại chân thành căn dặn, “Cho Nhị ca của đệ uống nhiều nước, mang tất vải, nếu em ấy không chịu uống thuốc thì đợi ta tới ta đút.”
Điêu Ngọc Lương nhớ kỹ từng việc, hỏi: “Hoắc đại ca, vậy mấy ngày này huynh đều sẽ tới hả?”
Lòng Hoắc Lâm Phong hỗn loạn, trả lời: “Đợi em ấy hồi phục, ta sẽ không tới nữa.” Nói xong, hắn nhận lấy tráp đồ ăn, nhìn bầu trời tờ mờ sáng sau đó phi người ra sau núi biến mất.
Hoắc Lâm Phong vừa đi thì Đoạn Hoài Khác đã tới.
Điêu Ngọc Lương tự biết mình, sợ mình nói nhiều, vì thế ngáp một cái quay về ổ của mình đi ngủ. Chạy đi một đoạn lại vòng về nhắc nhở: “Đại ca, huynh đừng có đụng chạm gì đến Nhị ca đó nha.”
Đoạn Hoài Khác hoài nghi: “Vì sao?”
Điêu Ngọc Lương đáp: “Vì muốn tốt cho huynh đó.”
Đoạn Hoài Khác còn chưa kịp hỏi thì cậu nhóc đã chuồn mất, giống như thức đêm lâu quá bị hỏng não rồi. Hắn đi vào phòng, vừa bước vào phòng ngủ đã ngửi thấy mùi sữa ngòn ngọt thoang thoảng, còn lẫn cả mùi hạt sen và hạnh nhân.
Ngồi xuống giường, Đoạn Hoài Khác nhẹ nhàng lấy chăn ra, nhân lúc Dung Lạc Vân chưa tỉnh mà thay băng gạc. Bỗng hắn thấy băng gạc ở hai chân đều gọn gàng sạch sẽ, băng bó rất chỉnh tề, còn thắt hai nút kết rất đẹp.
Là lão Tứ tay chân vụng về làm đây sao?
Đoạn Hoài Khác hết sức khó hiểu, đắp chăn xong nhìn dáng vẻ Dung Lạc Vân, đang nằm ngủ rất yên ổn, hô hấp đều đều ổn định, lông mày đã giãn ra, cơ thể vẫn luôn co quắp cũng đã nằm thẳng lại rồi, đây đúng là chưa từng thấy trong suốt mấy ngày qua.
Hắn lấy một tay của Dung Lạc Vân trong chăn ra để bắt mạch, bệnh tình cũng thuyên giảm đi nhiều. Hắn không hiểu nổi, sao chỉ qua một đêm đã thay đổi nhiều như thế?
Đoạn Hoài Khác ngồi bên giường vừa trông chừng vừa đọc sách, trời bắt đầu xám dần, một hai con chuồn chuồn bay ngang cửa sổ.
Gần tới giờ Ngọ, Dung Lạc Vân khẽ cựa quậy, chầm chậm mở mắt ra. Y còn hơi mơ màng, nhìn thấy Đoạn Hoài Khác ngồi trông bên cạnh mới chắc chắn là mình đã tỉnh rồi.
“Ngủ kĩ chưa?” Đoạn Hoài Khác hỏi.
Y “ừm” một tiếng: “Đại ca, canh mấy rồi?”
Đoạn Hoài Khác nói: “Đã đến giờ Ngọ rồi, buổi trưa muốn ăn cái gì?”
Dung Lạc Vân lắc đầu, y không muốn ăn, xoay người đi tỏ thái độ từ chối. Đoạn Hoài Khác thấy thế lại cười, vỗ lưng y: “Tối qua rõ ràng còn lén ăn bánh, sao bây giờ lại thế này?”
Dung Lạc Vân nói: “Huynh nói bậy, đệ ăn ở trong mơ mà.”
Đoạn Hoài Khác nói: “Trong phòng đầy mùi bánh đây này, thì ra là ăn trong mơ à? Vậy băng gạc trên chân đệ, áo ngủ trên người đệ, cũng là thay trong mơ à?”
Dung Lạc Vân nghe thế liền giật mình, cúi đầu dòm vào trong chăn, phát hiện áo ngủ đúng là đã thay thật. Không chỉ thế, mồ hôi trên người cũng trở nên tươi mát hơn, cơn đau trên chân cũng giảm bớt đi nhiều. Y hích hích mũi, hình như đúng là có mùi thật, ngòn ngọt… Là mùi sữa ư?
Y đột nhiên nhớ lại giấc mơ tối qua, có người chăm sóc mình, băng bó lau rửa cho mình, nói với mình uống thuốc xong mới được ăn bánh, đút mình từng miếng một, hỏi mình có lạnh không.
Khi đó y rất lạnh, nên được đối phương ôm vào lòng, ấm áp đến tận lúc tỉnh mộng.
Lẽ nào, tất cả đều không phải là mơ?
Người kia tối qua thật sự đã tới đây sao?
Dung Lạc Vân giãy dụa ngồi dậy, ngó quanh khắp phòng, buồn bã quan sát một bàn một ghế, nhưng không tìm được bất kì manh mối nào. Y ôm đầu, vì bồn chồn mà thở hổn hển, lồng ngực cũng phập phồng nhấp nhô.
Đoạn Hoài Khác thấy không ổn: “Lạc Vân, đệ sao vậy?”
Dung Lạc Vân trợn tròn mắt không lên tiếng, y vẫn đang chìm trong bế tắc, càng để ý lại càng đau, y nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, nhưng dường như cũng chẳng nghĩ thông được điều gì.
“Lạc Vân, đệ đang nghĩ gì vậy?” Đoạn Hoài Khác túm lấy cánh tay y. Y vùng mạnh ra, ôm chặt lấy hai đầu gối mình.
Trong đầu y loạn hết cả lên, nghĩ cái gì cũng vô ích.
Đang căng cứng cả người thì bỗng ngoài cửa sổ vang lên tiếng nước lộp độp, mưa rơi rồi. Dung Lạc Vân nghiêng đầu nhìn ra, ngọn lửa trong người bị dập tắt, dần dần bình tĩnh lại. Y thì thầm: “Mùa mưa Giang Nam tới rồi.”
Mưa vào mùa mơ chín, một lần mưa là hết nửa ngày.
Dung Lạc Vân dời ra ngồi bên sạp, nằm sấp trên bệ cửa ngắm mưa, cả một buổi chiều đều không nhúc nhích. Đôi mắt mở trân trân một lúc lâu, cay cay xót xót đỏ bừng, vậy mà lại chẳng rơi lệ.
Đường đường là một vị cung chủ, y không thể cứ khóc hoài được.
Chật vật chờ đến chập tối, y nhìn thấy có người che dù đi đến, trông như là Điêu Ngọc Lương. Cậu vào sân nhìn thấy Dung Lạc Vân, chạy tới đứng trước cửa sổ, vui mừng nói: “Nhị ca, tinh thần của huynh tốt hơn nhiều rồi!”
Dung Lạc Vân cười hờ hững: “Mấy ngày nay vất vả cho đệ rồi, tối nay đệ không cần trông chừng ta nữa đâu.”
“Sao mà được chứ?” Điêu Ngọc Lương nói, “Đệ không mệt, đệ phải chăm sóc huynh.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Là chăm sóc ta, hay là canh hộ người chăm sóc ta?”
Điêu Ngọc Lương hoảng hốt, tay siết cán dù nhìn trái ngó phải tảng lờ, gì mà cơn mưa này lớn quá, bữa tối trong bếp đúng là phong phú… cuối cùng không còn cách nào khác, đành dụ dỗ: “Hoắc đại ca nghe nói bệnh tình của huynh không tốt, nên muốn tới chăm sóc huynh, ngoài ra không làm gì khác nữa đâu.”
Dung Lạc Vân mẫn cảm nói: “Gì mà gọi là ‘không làm gì khác nữa’?”
Điêu Ngọc Lương nói: “Không có ăn mứt quả của huynh, không có lấy bí kíp võ công của huynh.” Cậu nhào về phía trước, vịn lên bệ cửa bên ngoài đối mắt với Dung Lạc Vân, “Hoắc đại ca không phải tự tiện xông vào đâu, sau khi đệ đồng ý huynh ấy mới tới, vốn bình thường huynh ấy——”
“Vốn bình thường làm sao?” Dung Lạc Vân truy hỏi.
“Vốn bình thường huynh ấy đều ở ngọn núi phía sau từ xa nhìn huynh.” Điêu Ngọc Lương run lên, không hiểu sao lại nổi da gà, “Nhị ca, chuyện là… tối nay huynh ấy cũng sẽ tới.”
Trong lúc hàn huyên thì trời cũng đã tối rồi, Dung Lạc Vân hất hất cằm ra ngoài, ý bảo Điêu Ngọc Lương cứ làm như đã hẹn. Y vẫn ngồi dựa vào cửa, nhìn như điềm tĩnh vô lo, nhưng thực chất trong lòng đang lo lắng vô cùng.
Vừa xoay mặt đi đã thấy Điêu Ngọc Lương thổi tắt đèn ngoài hiên.
Vừa phát tín hiệu ra ngoài thì trước phòng đã xuất hiện một bóng người.
Hoắc Lâm Phong đi vào nhà, tháo mũ trúc, cởi áo tơi, sạch sẽ hết rồi mới đi vào phòng ngủ. Trên giường trống trơn, hắn nương theo ánh nến nhìn ra ngoài cửa sổ, lập tức đối mặt với Dung Lạc Vân đang ngồi trên sạp.
Trước giờ hắn chưa từng chột dạ như thế, nín thở trố mắt, suýt nữa đánh rơi tráp đồ ăn trong tay. Sau khi trấn tĩnh lại hắn mới thở phào một hơi, hình như sức khỏe của đối phương không có gì đáng ngại.
Từ hôm hắn thẳng thắn cho tới nay tổng cộng đã qua bảy ngày, cũng đến lúc phải nói cho rõ ràng rồi.
Hoắc Lâm Phong chầm chậm bước tới, đặt tráp đồ ăn lên trên bàn, bưng ra bát canh nóng. “Mưa gió bão bùng, đã không còn nóng nữa rồi.” Hắn múc một thìa đưa tới bên miệng Dung Lạc Vân, đối phương ngoảnh đầu từ chối, y như trong dự liệu của hắn.
Hắn nói: “Cứ xem như ta đến từ trong mơ gặp em, ăn hết bát canh này đi.”
Dung Lạc Vân cúi mặt xuống: “Nhưng mà ta đã tỉnh lại rồi.”
Hoắc Lâm Phong nói: “Cho nên đêm nay là lần cuối cùng, sau này ta sẽ không quấy rầy em nữa.” Giọng hắn rất dịu dàng, nhưng động tác lại mang theo sự ngang ngược khó mà phản kháng, người ta không ăn, hắn dùng thìa cọ lên bờ môi kia.
Cạy miệng ra được rồi, hắn nhân cơ hội đút vào một thìa.
Dung Lạc Vân ngậm ngụm canh nóng không chịu nuốt xuống, ngước mắt lên trừng Hoắc Lâm Phong, vành mắt từ từ đỏ bừng. Sự phát điên kia là vẻ nhếch nhác của riêng y, nhưng khi đối diện với người trước mặt đây, ngoại trừ oán hận và tình cảm không thể dứt bỏ, thì hầu như chẳng còn thứ gì khác.
Y nuốt canh xuống, đến mức này rồi mà y vẫn nghe lời Hoắc Lâm Phong nhất. Ăn hết thìa này đến thìa khác, dạ dày y dần dần ấm lên, hơi nóng ấy thậm chí còn lan tỏa đến tận tim.
Lúc này Điêu Ngọc Lương sắc thuốc xong bưng tới, lại thêm một bát nữa. “Nhị ca, đệ đút cho huynh.” Cậu ghé tới bên cạnh Dung Lạc Vân, “Đợi đệ học được cách chăm sóc rồi thì Hoắc đại ca sẽ không cần chạy tới chạy lui nữa.”
Hoắc Lâm Phong gật đầu tán đồng: “Vậy sau này làm phiền Tứ cung chủ rồi.” Hắn cúi người xuống, một tay giữ cổ chân Dung Lạc Vân, một tay gỡ băng vải quấn trên chân, lặng lẽ thay băng mới.
Điêu Ngọc Lương hỏi: “Hoắc đại ca, tối nay huynh có ở qua đêm không?”
Hoắc Lâm Phong giương mắt lên liếc một cái, nói: “Lát nữa ta sẽ về.” Băng bó vết thương xong, cột hai nút con bướm, còn vuốt vuốt những ngón chân mượt mà kia.
Điêu Ngọc Lương gật gù: “Sao vội thế.” Cậu rất có tâm, quay đầu sang nói với Dung Lạc Vân, “Nhị ca, tối qua Hoắc đại ca ôm huynh suốt cả đêm, trước khi đi còn hôn lên trán huynh nữa đó.”
Sắc mặt Dung Lạc Vân cứng đờ, giả vờ như không nghe thấy gì.
Hoắc Lâm Phong giải vây: “Tứ cung chủ, ra ngoài trông chừng đi.”
Đợi Điêu Ngọc Lương đi rồi, trong phòng chỉ còn lại hai người bọn họ. Hắn cúi đầu thu dọn đồ đạc trên bàn, trong tiếng mưa rơi rả rích và nhịp tim đập thình thịch của mình, nhẹ nhàng nói: “Ta xin lỗi.”
Dung Lạc Vân hỏi: “Vì sao phải xin lỗi?”
Hoắc Lâm Phong đáp: “Em biết mà.”
Bỗng Dung Lạc Vân nhếch mép cười: “Ta biết cái gì? Ta ôm cửa sổ ngồi cả một ngày nhớ lại chuyện tối qua, là mơ hay tỉnh ta còn không biết.”
Y nhổm người dậy: “Ta bị huynh đả kích rồi.” Túm lấy vạt áo Hoắc Lâm Phong, giọng khàn đặc, “Bây giờ ta là một con mèo bệnh, huynh chăm sóc cho ta làm gì? Đợi ta biến thành một con hổ giương nanh múa vuốt, có thù báo thù, có oán báo oán.”
Hoắc Lâm Phong để mặc cho y lôi kéo, hỏi: “Em sẽ giết cha ta sao?”
Ánh mắt đỏ lừ của Dung Lạc Vân lóe lên ánh sáng: “Giết người đền mạng, chuyện rất bình thường, ta sẽ không bỏ qua cho bất kì ai đã hại chết cha mẹ ta.”
Hoắc Lâm Phong hỏi tiếp: “Dùng mạng của ta để trao đổi có được không?”
Dung Lạc Vân quát: “Huynh nằm mơ đi!” Y đẩy mạnh đối phương ra, “Ta giết cha mẹ huynh rồi đem mạng mình dâng lại cho huynh thì sao?! Ta nói cho huynh biết, ta nhất định phải giết Hoắc Chiêu!”
Dung Lạc Vân ngã phịch xuống sạp: “Huynh muốn nợ cha con trả ư, ta không thèm cái mạng của huynh.”
Y nhấc tay chỉ ra cửa phòng, câu chữ rành mạch, nói: “Con người huynh, ta cũng không cần.”
Bát canh lúc nãy, sự tận tình chăm sóc đêm qua, ân ái ôn tồn những ngày trước. Lời hẹn ước ở núi Linh Bích, khi động lòng ở thiền viện, tấm thiệp tình khiến y say mê đến điên đảo…
Từ lần va chạm ở góc cầu thang, cho đến khi hai trái tim cùng chung nhịp đập, hứa hẹn bên nhau cả đời.
“Thời gian qua…” Dung Lạc Vân nói, “Hãy xem tất cả như một giấc mộng đi.”
Nếu nút chết này đã không thể gỡ được nữa, vậy thì dứt khoát tình đoạn nghĩa tuyệt đi.
Tác giả:
Nhật ký tâm tình của Tiểu Dung 6: Trần Nhược Ngâm, cẩu hoàng đế, Hoắc Chiêu, Tam hoàng tử, xếp theo thứ tự, các người đợi đó. Trả lại cha mẹ cho ta, đền lại tình yêu cho ta!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT