Kết quả là ngày hôm sau, khi mặt trời từ khe núi đằng xa lên cao, hậu viện sau căn nhà tre xuất hiện cảnh tượng kì quái. Một chiếc bàn gỗ bày vài đĩa thức ăn đang bốc khói nghi ngút dưới tàng cây, cạnh bàn là hai người ngồi đối diện nhau, không ai nói với ai câu nào, chỉ yên lặng thưởng thức bữa sáng thanh đạm, hệt như vô số gia đình bình thường khác trên nhân gian.
Diêm U bưng chén canh làm bằng sứ men xanh lên, cúi đầu nhấp một ngụm. Bạch y mỹ nhân thì mỉm cười chăm chú nhìn nàng, thỉnh thoảng gắp vài món vào chén của người đối diện.
Nước canh ấm nóng chui vào cổ họng, dễ chịu vô cùng. Cảm giác như lục phủ ngũ tạng được tiếp thêm linh lực, lâu lắm mới được ăn ngon nên Diêm U không kìm nổi khoan khoái. Càng uống, nàng càng phát hiện đáy lòng như có gì đó đang lặng lẽ thay đổi, tựa như ánh mặt trời soi rọi khắp nơi, xua tan gió rét trong tiết xuân se lạnh, khiến mặt hồ băng từ từ tan chảy, tỏa sáng lấp lánh.
Mà phòng tuyến kiên cố nàng xây dựng ban đầu cũng bắt đầu nổi vết rạn nứt.
Sắc mặt Diêm U biến chuyển liên tục, nàng mở mắt, đồng tử tím giá buốt. Nàng đặt chén canh xuống bàn, đồng thời trầm mặc nói: "Hôm nay đi được chưa?"
Đôi đũa trong tay Mạnh Vãn Yên khựng lại, ánh mắt ảm đạm. Nhưng chỉ một khắc sau, nàng bình thản gắp thêm một lát măng vàng nhạt vào chén đối phương, nhẹ giọng hỏi: "Măng có bị già quá không?"
"Không, tươi lắm." Diêm U cúi đầu ăn tiếp rồi nói: "Thật ra nàng không cần phải làm vậy."
Người đối diện mỉm cười: "Cơm có đủ mềm không? Lâu rồi em không dùng củi để nấu gạo."
"Vừa dẻo vừa thơm, rất ngon miệng." Diêm U trả lời câu hỏi một cách rất tự nhiên, ăn xong một miếng cơm, nàng lập tức lạnh giọng: "Mạnh Vãn Yên, dù nàng có muốn ở lại thì cũng chẳng thay đổi được gì hết..."
"Canh uống được chứ?" Bạch y mỹ nhân cong mày hỏi, dịu dàng động lòng người.
"Không tệ, độ nóng vừa phải... Ách, to gan!!" Nói được nửa chừng, Diêm U đột nhiên phản ứng lại, nàng đập mạnh chén xuống bàn, tức giận nói: "Không được chuyển đổi chủ đề."
"Ừm." Nữ tử đối diện nhanh chóng đáp, nở nụ cười duyên dáng yêu kiều. Diêm U loạn nhịp, chợt cảm giác bản thân như đang đánh vào khối bông vậy, từng sợi vải cứ quấn quanh ngón tay, nhất thời cơn giận cũng tiêu tan hơn phân nửa, không biết phải làm thế nào. Vì vậy nàng buồn bực hớp một ngụm canh, chốc sau lạnh mặt hỏi: "Vừa nãy ta... nói đến đâu rồi?"
"Người nói món canh này có độ nóng vừa phải."
"..."
...
Đúng lúc này ở Minh Giới, Cơ Lan mặc phượng bào trở về Tố Thần Cung. Vừa bước chân vào cửa, chưa kịp thay đồ hay phàn nàn tình hình công việc hôm nay, nàng liền kinh ngạc phát hiện chiếc giường nhỏ êm ái của mình đã bị ai đó chiếm mất. Lam y nữ tử đang thong thả ngồi trên giường uống trà, bên cạnh là thị nữ nào đó bưng đĩa bánh ngọt cùng vẻ mặt si mê đầy lộ liễu.
Trò hề gì đây... Nữ vương đại nhân khó chịu đi tới nhìn người trên giường, nàng cười mỉa: "Ồ... Bữa nay Kỷ Tụ Thần Quân có nhã hứng quá nhỉ."
Đối phương không có phản ứng, nhưng thị nữ Tiểu Khê nghe thấy tiếng thì lập tức quay đầu, nàng giật thót cả mình, vội vàng buông cái đĩa xuống, khom lưng lùi bước trước cái nhìn chòng chọc của Cơ Lan rồi xoay người chạy té khói ra ngoài cửa, bộ dáng như thỏ đào tẩu vậy.
Sau khi tiểu thị nữ lách qua người mình, nữ vương đại nhân quay mặt nhìn sang bên kia, mắt phượng híp lại: "Mặt chết, mục đích của ngươi đã thành công rồi, sao còn chưa đi hả?"
Lam y nữ tử vẫn bình tĩnh thong dong, nàng không trả lời câu hỏi, chỉ nhẹ giọng nói: "Kỳ thực ta vẫn không hiểu, sao ngươi cứ gọi ta là mặt chết vậy?"
"Bỏi vì ngươi chả bao giờ cười với ta." Cơ Lan lườm nàng, thái độ hiển nhiên: "Rõ ràng là loại độc mồm độc miệng nhưng luôn tỏ vẻ thờ ơ bất cần, có khác gì người chết đâu."
" --À?" Thần Quân đại nhân nhấn mạnh âm cuối, nàng chậm rãi đứng dậy, nhẹ nhàng bước đến gần, thần thái lộ ra vài phần phong tình.
Cơ Lan hơi biến sắc: "Ngươi làm gì thế?"
Đối phương không trả lời, chỉ dừng lại trước mặt Cơ Lan, thình lình cong khóe môi, đôi mắt sao sáng khẽ lay động, trong một thoáng như biến thành một con người hoàn toàn khác, không còn vẻ lạnh lùng như trước nữa, nhìn cực kỳ cuốn hút.
"..." Cơ Lan kinh ngạc không thốt nên lời. Tình huống này quá đột ngột, hơn nữa không ngờ đối phương khi cười lại xinh đẹp đến thế... Mà khoan! Mình đang nghĩ gì vậy? Lúc lấy lại tinh thần, nàng chợt lùi về sau một bước, quay đầu đi chỗ khác trước cái nhìn đầy hứng chí của Kỷ Tụ, âm thầm nghiến răng.
Nàng không hiểu bản thân bị làm sao nữa, người kia chỉ mỉm cười thôi mà, đáng lẽ nàng nên lớn tiếng châm chọc mới đúng chứ, tại sao... lại hồi hộp như vậy...
Người đang bối rối vội vàng xoay lưng đi, nhưng đối phương đã nhanh hơn một bước, duỗi tay chặn nàng lại.
"Ngươi... ngươi... ngươi... Mặt chết.... ngươi định làm gì?!!" Cơ Lan kích động nhìn bàn tay Kỷ Tụ đang nắm lấy cổ tay mình, lần đầu tiên nói lắp bắp. Nữ tử đối diện ngừng cười, từ tốn dán sát lại gần, nghiêm túc quan sát Cơ Lan: "Cơ Lan, ta không chờ nổi nữa."
Cơ Lan ngẩn ngơ chứng kiến dung nhan xinh đẹp gần mình trong gang tấc: "Ngươi... ngươi nói gì?"
"Ta vốn định chờ ngươi từ từ đoạn tuyệt tình cảm kia, nhưng mà, bây giờ mới phát hiện mình đã lãng phí quá nhiều thời gian rồi." Kỷ Tụ khẽ thở dài, giọng điệu chậm rãi hơi xa xăm: "Ngươi quá ngu ngốc, và ta cũng vậy."
Những lời này... nghĩa là sao? Cơ Lan khẽ trợn tròn mắt, sau đó nàng hất tay Kỷ Tụ ra, quát: "Tự nhiên ngươi nói bậy bạ gì thế?"
"Cơ Lan..." Kỷ Tụ đứng nguyên tại chỗ, thanh âm tràn ngập sự tiếc nuối. Chứng kiến sắc mặt đối phương tức giận cùng phòng bị, nàng lắc đầu cười khổ: "Còn muốn chạy trốn đến khi nào đây... cái đồ ngốc này."
...
Chạy trốn... rốt cục vẫn vô dụng. Người đứng lặng bên bờ sông thở dài. Gió mát quất thẳng vào mặt khiến mái tóc tơ khẽ bay, che đi nét cô đơn trong đôi mắt tím của nàng.
Khác với Minh Giới, bầu trời trên nhân gian tối rất nhanh. Qua giờ Thân tứ khắc, màn đêm đầy sao đã che phủ khắp sơn cốc, tiếng dế kêu rả rích. Đến lúc này người đang tản bộ một mình mới chịu trở về nhà.
Vừa đặt chân vào tiền viện, xa xa, Diêm U trông thấy bên trong căn nhà sáng trưng ánh đèn dầu, cửa thì mở toang. Bỗng nàng thấy bất thường, bèn rảo bước đi tới.
"Mạnh Vãn Yên?" Quả nhiên, vừa vào thì hình bóng bạch y đang đưa lưng về phía nàng. Diêm U mở miệng gọi, không ngờ đối phương giật mình quay đầu lại, vành mắt đỏ ửng, dáng vẻ yếu đuối bất lực, tựa như một đứa trẻ lạc đường vậy.
"Diêm U!" Thấy rõ người đến, Mạnh Vãn Yên tức tốc chạy ra, dùng sức ôm chặt Diêm U đang đứng trước cửa, phảng phất như sợ đối phương biến mất, âm điệu run run: "Người đã đi đâu vậy? Có biết em lo cho người lắm không?"
Diêm U hơi mất tự nhiên, rầu rĩ trả lời: "Chỉ đi giải sầu chút thôi mà." Nàng cố giãy giụa, nhưng hành động này càng khiến Mạnh Vãn Yên ôm chặt hơn, cuối cùng nàng đành chịu thua, nhíu mày khó chịu nói: "Không cần phải lo lắng, ta không yếu đến thế đâu."
"Diêm U..." Người trong lòng yếu ớt gọi, ngẩng đầu nhìn nàng, đôi mắt ngấn lệ nhìn cực kỳ đáng yêu. Lúc này Diêm U phát hiện Mạnh Vãn Yên có gì đó không đúng, đồng thời ngửi được mùi lạ, vì vậy lạnh mặt: "Nàng uống rượu à?!" Lại còn uống đến say mèm nữa...
Mạnh Vãn Yên ngoảnh mặt làm ngơ, lè nhè nói: "Vừa rửa chén xong đã không thấy người đâu, em đi tìm khắp nơi, tìm mãi cũng không thấy... người có biết em sợ đến thế nào không, hả?" Vừa nói vừa lay lay cổ áo Diêm U, ấm ức nói: "Cái đồ nữ nhân khốn nạn... người muốn bỏ rơi em đúng không? Muốn bội tình bạc nghĩa phải không?"
...Quả nhiên là say rồi. Diêm U chán nản nhắm mắt, mặc cho người trong ngực ầm ĩ.
"Chúng ta... chúng ta đã chung đụng xác thịt rồi, em đã là của người rồi, vậy mà người còn muốn đuổi em đi sao..." Giọng điệu mập mờ khiến Diêm U ngây ngẩn, trong đầu bỗng hiện lên vài hình ảnh trước kia, bên tai đo đỏ.
Mạnh Vãn Yên tiếp tục lắc vai Diêm U, y phục bị nắm bắt đầu nhăn nhúm: "Em... em bảo thủ lắm đó có biết không? Mẫu thân em cũng nói thích người rồi, người còn chờ gì nữa mà không tìm phụ thân để xin được cầu hôn em đi..."
"Hả..." Gân trán Diêm U lồi ra, nàng không chịu nổi nữa, vì vậy bèn khom lưng bế con ma men lên, đi vào căn phòng sát vách, đặt đối phương nằm trên giường rồi đắp kín chăn.
"Đồ nữ nhân phụ tình..." Người trên giường vẫn còn rầm rì vài câu. Diêm U cũng làm lơ, nàng bỏ cánh tay Mạnh Vãn Yên vào trong chăn, chờ đến khi đối phương ổn định, nàng xê dịch góc chăn cho đàng hoàng, xong xuôi mới xoay người rời đi, cài cửa lại.
Sau khi tắm gội rồi về phòng riêng thì thời gian đã qua nửa nén hương, mùi rượu vẫn còn thoang thoảng trong không khí, đúng là rượu hoa quế bị nàng cất giấu. Diêm U dời mắt nhìn bầu rượu rỗng trên bàn, nhất thời khó chịu cả người. Nàng bước tới thu dọn sạch sẽ rồi tắt đèn, cuối cùng mới leo lên giường.
Sao mình lại để Mạnh Vãn Yên ở lại đây vậy... sao mọi chuyện thành ra thế này...
Diêm U nhìn nóc màn một hồi lâu, đưa tay xoa xoa mi tâm, cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Thật sự không khác gì phàm nhân cả... Nàng thầm tự giễu một câu rồi trở mình, nhắm mắt thiu thiu ngủ.
Trong cơn nửa tỉnh nửa mê, Diêm U cảm giác cái chăn bị xốc lên khiến nàng thấy man mát, tiếp đó một thân thể ấm áp chui tọt vào, ôm chặt lấy mình. Lập tức Diêm U thanh tỉnh, nàng hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mạnh Vãn Yên..."
"Em khó chịu quá..." Người bên gối nhắm mắt rên rỉ như đang làm nũng. Diêm U tức tối xoay lưng lại, trông thấy đối phương chỉ mặc mỗi bộ y phục trắng mỏng tang, nàng trầm giọng: "Tỉnh rượu chưa?"
Mạnh Vãn Yên không nói gì, vẫn nhắm mắt vùi vào lòng Diêm U, bám dính như bạch tuộc vậy. Diêm U nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp lóe lên tia giận dữ: "Đủ rồi đấy, nhanh về phòng bên ngay... này này... nàng định làm gì hả?"
Thình lình cần cổ âm ẩm khiến Diêm U khựng người, trong lúc nàng còn đang sững sờ thì đôi môi người kia đã đi xuống đến chỗ xương quai xanh, nhẹ nhàng cắn mút. Diêm U vội vàng đẩy người trong lòng ra, quát khẽ: "Láo xược!"
Người bị đẩy ngẩng mặt nhìn nàng, biểu cảm đáng thương hệt như chú mèo con oan ức: "Lạnh ~~"
...Chết tiệt! Lỗ tai Diêm U nóng bừng, nàng quay mặt đi. Thật là... mượn rượu rồi làm xằng làm bậy, không biết phải xử lý thế nào với nữ nhân này nữa. Rối rắm được một lúc, nhất thời Diêm U bực bội. Vì vậy nàng kéo chăn đắp hai người lại, hung dữ nói: "Ngủ đi! Còn lộn xộn nữa thì ta sẽ quăng xuống đất đấy."
Cuối cùng người bên cạnh ngoan ngoãn nhắm mắt, yên lặng tựa đầu vào vai Diêm U, rất nhanh đã chìm vào cõi mộng. Diêm U thở phào nhẹ nhõm, có điều nàng mất ngủ luôn rồi.
Qua một lúc lâu, Diêm U đổi tư thế nằm nghiêng, lẳng lặng quan sát người bên cạnh thông qua ánh trăng lờ mờ, đôi đồng tử tím rung động, tâm tình đầy phức tạp.
"Mạnh Vãn Yên à, nếu như trước đây Cơ Lan vẫn tiếp tục uy hiếp nàng, liệu nàng còn muốn chủ động rời khỏi ta không, còn muốn bất chấp tất cả, không một câu thông báo... đi đến một nơi cả đời ta không tìm thấy không?" Trong đêm tối, Diêm U cúi đầu, lẩm bẩm như đang độc thoại.
"Ha... Kỳ thực... sao ta có thể trách nàng được đây... Chẳng qua ta quá ích kỷ, chỉ muốn độc chiếm toàn bộ con người nàng, nhưng ta cũng rất sợ bị phản bội, dù cho nàng vô tình hay không cố ý, ta vẫn đau đớn lắm."
Đối phương không có phản ứng, vẫn điềm tĩnh ngủ say, hô hấp đều đều. Một lúc lâu sau, Diêm U rũ mắt, cười khổ.
Thật sự... không muốn trải nghiệm thêm lần nữa đâu...
...
————————————————————————————————————
Phong Vô Nhai: Woa woa! Hai người ngủ chung một giường, nguy hiểm lắm có biết không??
Mạnh Vãn Yên: (lạnh lùng) Nguy hiểm ư? Ngươi nghĩ ta giống cái loại vì người mình thích mà mượn gió bẻ măng, lợi dụng kẻ khác gặp khó khăn à?
Diêm U: Ái ui ~~ đầu gối ta đau quá!
Mạnh Vãn Yên: Trộm hương gì gì đó cũng tột cùng vô liêm sỉ, người thường không ai làm vậy.
Diêm U: Ái ui ~~ đầu gối ta đau quá!
Mạnh Vãn Yên: Hơn nữa ta lại không thích ngủ nude, càng không bao giờ có thói quen sờ soạng người bên cạnh lúc ngủ cả.
Diêm U: Ái ui ~~
Mạnh Vãn Yên: Cho nên -- (tà ám) ngủ chúng rất an toàn, đúng không U?
Diêm U: (toát mồ hôi lạnh) Đúng... đúng... rất an toàn... rất yên bình... ha ha...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT