Minh Nhai về đêm, bên trong nhã gian* trà quán Tâm Tuyết, Mạnh Vãn Yên dở khóc dở cười nhìn Minh Vương điện hạ ngồi cạnh mình. Đáng ra nàng không nên tha lỗi cho nàng ấy nhanh như vậy, vừa mới làm lành, người này liền hóa thân thành bánh gạo nếp, bám mãi không rời.
*Nhã gian: phòng ăn.
Vừa nãy lúc hai nàng bước vào, trông thấy Diêm U hạ cố đến thăm, toàn bộ thực khách trong quán sợ hết cả hồn, không hiểu sao tin tức này lan truyền nhanh như vậy, chỉ trong phút chốc lượng người trong quán tăng cao như thủy triều. Không ai tập trung thưởng trà, chỉ uống qua loa, khắp lầu một chật cứng đến mức gần như chẳng còn chỗ đứng.
Trên lầu, lão bản nương đẩy cửa phòng, nhẹ nhàng bước tới đặt vài cái bánh lên bàn, âm điệu vẫn luôn nhu hòa: "Ừm, nếm thử xem, bánh mơ uống kèm trà Đông Như mới hái đấy."
"Tâm Tuyết à, coi bộ lại gây thêm phiền phức cho tỷ rồi." Mạnh Vãn Yên áy náy nói, nhớ đến những vị thực khách tròn mắt ngây người đánh rớt cái chén xuống đất, nàng có chút nhức đầu, lén đạp Diêm U một cái dưới đáy bàn cho hả giận.
"Phiền phức gì đâu, hai người giúp tiệm ta làm ăn phất lên nhiều đó." Lão bản nương che miệng, nhìn khá phong tình quyến rũ. Chứng kiến vẻ mặt hơi khó xử của Mạnh Vãn Yên cùng biểu cảm sung sướng của Minh Vương điện hạ, nàng cười ghẹo: "Ha hả... có vẻ như ta đang quấy rầy hai người thì phải?!"
"Nói gì đó?" Bạch y mỹ nhân khẽ lườm lão bản nương, thuận tay vỗ móng vuốt của ai đó lén lút sờ eo mình.
"Ưgh, ra tay thật tàn nhẫn..." Chủ nhân móng vuốt lầm bầm.
"Phì..." Lão bản nương cong mày, không nhịn được mà cười ra tiếng. Nhắc mới nhớ, nàng chưa bao giờ chứng kiến Diêm U như vậy, vừa nhu mì vừa hơi trẻ con, khác hẳn một trời một vực với tính cách uy nghiêm trầm mặc của bậc quân vương. Còn bạch y nữ tử bên cạnh tuy nhìn lạnh lùng, thế nhưng đáy mắt không giấu được tình cảm dịu dàng, bầu không khí giữa hai người đậm mùi lãng mạn.
Ai dà... yêu rồi liền khù khờ đi.
Có điều thấy hai kẻ ngốc này, tâm tình cũng thoải mái đi nhiều. Sau cùng thì hết mưa trời lại sáng thôi, gần đây Mạnh Vãn Yên có hơi tiều tụy, hi vọng họ đừng cãi nhau thêm lần nào nữa.
"Làm gì thế hả, xích ra." Đúng lúc này chợt nghe một tiếng quát khẽ, rốt cục Mạnh mỹ nhân không nhịn nổi liền mắng người nào đó nhân lúc không ai chú ý lén ngồi sát cạnh mình.
Bị mắng, Minh Vương điện hạ tủi thân dịch người ngồi thẳng lưng, trông thấy lão bản nương đối diện đang nhếch miệng xem kịch vui, nàng bèn ho nhẹ hai tiếng, vờ như không có gì xảy ra, sau đó gắp bánh hoa sen lên rồi cắn một miếng nhỏ: "Ừm... Rất ngon, tài nấu ăn của Tâm Tuyết lại tăng thêm một bậc rồi."
"Ha hả, sao sánh bằng Mạnh đại mỹ nhân nhà ngài chứ."
"Lâu rồi nàng ấy chưa hề nấu món nào cho ta ăn cả." Minh Vương điện hạ ai oán nói, quả nhiên trúng ngay cái liếc xéo của mỹ nhân nào đó.
"Được rồi, hai ngài cứ thong thả thưởng thức, ta phải xuống lầu tiếp khách rồi, tối nay đông quá." Chứng khiến hai người tương tác với nhau khiến Tâm Tuyết có cảm giác dư thừa, vì vậy liền tỏ ý muốn xuống lầu coi quán. "Nếu cần gì thì cứ gọi ta."
"Ta vẫn chưa nói chuyện gì với tỷ mà." Mạnh Vãn Yên gọi với lại.
"Tỷ muội trò chuyện lúc nào cũng được." Tâm Tuyết nói, sau đó thân thiện khép cửa lại, lúc sắp rời đi còn để lại một cái liếc mắt cực kỳ mờ ám.
Ngoài cửa, A Nô bưng khay trà đi ngang qua, phát hiện tâm Tuyết ra ngoài, nàng liền thò đầu nhìn vào khe cửa, ánh mắt lóe sáng đầy hóng hớt, miệng lầm bà lầm bầm: "Ôi chao ôi, thật sự là ngàn năm có một, không ngờ lại thành đôi rồi, cuối cùng vương thượng đã tu thành chánh quả... Ấy? Bọn họ đang làm gì trong phòng vậy nhỉ..."
Lão bản nương liếc xuống lầu dưới, chứng kiến từng ánh mắt đồng loạt nhìn lên thăm dò, nàng nhẹ nhàng vươn tay nhéo tai A Nô đang dán lên cửa ngoài nhã gian, sẵng giọng: "Em đó, nghiêm túc làm việc coi."
...
Lúc trở về, Mạnh Vãn Yên càng thêm hối hận vì dắt Diêm U đi cùng.
Các nàng liên tục bị dòm ngó suốt dọc đường, mặc dù những ánh mắt đều lén lút không dám nhìn thẳng, nhưng nàng vẫn cảm nhận được sự sửng sốt cùng mờ ám trong đó, thậm chí thỉnh thoảng còn nghe cả tiếng cười thầm hòa lẫn trong đám đông. Dù lạnh lùng thờ ơ nhưng giờ phút này nàng xấu hổ đến mức không dám ngẩng mặt lên, vậy mà cái tên bên cạnh thì chẳng mảy may để tâm, ngược lại còn thích thú nắm chặt tay nàng bước thong dong, nàng giãy thế nào cũng không chịu buông.
"Tại ngài hết, bị người ta cười rồi kìa." Lúc ra khỏi Minh Thành, Mạnh Vãn Yên tức giận cấu véo lòng bàn tay người bên cạnh, bực bội nói.
"Người ta ngưỡng mộ còn chưa hết, sao lại chê cười chứ?" Minh Vương điện hạ ung dung đổi kiểu nắm thành mười ngón giao nhau, nhếch môi: "Bản vương muốn cho tất cả mọi người biết nàng thuộc về ta, cũng chỉ có mình Mạnh Vãn Yên là nữ tử duy nhất được phép đứng cạnh ta, là chủ nhân tương lai thứ hai của Minh vực."
Mạnh Vãn Yên khẽ giật mình, đột ngột dừng bước.
Nàng bình tĩnh quay đầu nhìn người bên cạnh, đôi mắt rung động tựa như quầng sáng nhạt giữa biển tinh tú. Qua một lúc lâu, nàng thấp giọng nói: "Ngài chỉ biết nói câu này thôi à..."
Diêm U không trả lời, nàng chăm chú quan sát gương mặt nữ tử cạnh mình. Chẳng biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên hiện lên nhìn ảnh vườn hoa lạc lối chầm chậm nở rộ vào giờ Hợi, tầng tầng lớp lớp cánh hoa trắng nõn như tuyết yên lặng bung xòe, hương thơm tản mát từ giữa nhụy xanh lam khiến lòng người mê say.
Nháy mắt, đáy lòng Diêm U gợn sóng lớn, dường như có dòng nước ấm chảy thẳng vào lồng ngực. Nàng không kìm được lòng, cúi đầu định hôn, thình lình y nhân vươn ngón tay thon dài chọc ngực nàng, lạnh lùng nói: "Hình như vẫn còn khúc mắc giữa hai ta thì phải?! Mấy nữ tử kia thì sao? Đám yêu tinh xinh đẹp muốn gả cho ngài đó, ngài định xử lý thế nào?"
"Ai dà..." Bị ngắt ngang, Minh Vương điện hạ liền than thở, nàng che trán. "Cô nương xinh đẹp à, sao nàng không biết lãng mạn là gì vậy?"
Diêm U đưa mặt lại gần mỹ nhân, âm điệu mị hoặc: "Lúc này nàng nên thổ lộ tình cảm, sau đó cùng làm chuyện ấy ấy mới đúng chứ."
"Không - được - chuyển - đổi - chủ - đề." Bạch y mỹ nhân không nhúc nhích, nhấn rõ từng câu từng chữ, đồng thời chọc mạnh đầu ngón tay lên ngực đối phương, thái độ muốn tra xét đến tận cùng.
"Phì... A Mạnh à, nàng thật đáng yêu." Diêm U bật cười, ngắm nhìn nữ tử nghiêm túc đối diện mình, càng nhìn càng thấy y nhân xinh đẹp quyến rũ, đến cả biểu cảm bướng bỉnh cũng khiến nàng si mê.
Hạnh phúc tràn ngập, nụ cười cũng dần dần rộng ra. Cuối cùng Diêm U vươn người ôm Mạnh Vãn Yên vào lòng, vùi đầu vào cổ đối phương, hít sâu một hơi rồi mới trả lời: "Ta vốn không định giữ họ lại, mục đích tặng người của Giản đã đạt được rồi, ngày mai ta sẽ sai người đưa các nàng ấy về Phong Lâm."
"Mục đích của Giản phán quan ư?"
"Ừ... Đại khái là nàng ta đưa họ tới nhằm khiến nàng nổi cơn ghen, sau đó ta phát hiện được rằng nàng cũng để ý ta, ta sẽ hài lòng mà ngoan ngoãn đầu hàng."
"... Đồ ngốc." Mạnh Vãn Yên lí nhí nói, nàng vòng tay ôm Diêm U, cọ trán lên má đối phương.
Cái ôm an toàn, mùi hương an tâm... Ôm nhau trong gió lạnh càng khiến hai người không muốn buông ra.
"Mạnh Vãn Yên à..." Qua một lúc lâu, Minh Vương điện hạ bứt rứt lay người trong lòng, nũng nịu nói: "Đây là thời điểm tuyệt vời nên nhanh nói lời yêu ta đi, mãi vẫn không thấy nàng nói chi hết."
"Không thích nói mấy câu buồn nôn đó." Mỹ nhân quay mặt đi, tách người khỏi Diêm U.
Diêm U ôm lại: "Nói đi mà."
"Không nói." Mạnh Vãn Yên lạnh lùng lườm Diêm U, sẵng giọng: "Đừng ôm chặt thế, mau buông ta ra, ta vẫn còn giận đó. Đừng tưởng như vậy là xí xóa hết nợ nần nhé."
"Ai dà ~~ nói trở mặt liền trở mặt, nàng tàn nhẫn quá."
"Buông ra."
"Ứ chịu. Ta muốn ôm nàng thêm chút nữa."
...
Lại làm nũng suốt một hồi lâu, rốt cục hai người chào tạm biệt nhau trước cổng Quỳnh Hoa Điện. Sau khi bị Mạnh mỹ nhân luôn miệng cảnh cáo nửa đêm cấm không được lẻn vô phòng nàng, vị điện hạ nào đó bèn tiếc nuối rời đi.
Tuy nhiên lần này Mạnh Vãn Yên không lập tức xoay người, nàng vẫn đứng nguyên tại chỗ, dõi theo hình bóng đối phương biến mất đằng sau vườn hoa phía xa rồi mới đi vào sân trong.
Lúc này đã qua nửa đêm, hai chiếc phù đăng hình chữ nhật nổi lơ lửng dưới tàng cây trước phòng ngủ tỏa ánh vàng nhạt, sắc màu ấm áp bao trùm vạt áo trắng tinh. Người đi qua dưới tàng cây khẽ cong môi, gương mặt lộ vẻ hạnh phúc, vừa bất đắc dĩ vừa ngọt ngào.
Thế nhưng lúc hồng y nữ tử xuất hiện trước mặt, chỉ sau một khắc nụ cười liền biến mất không dấu vết.
"Không vui khi thấy ta sao?" Cơ Lan bắt hết mọi biến hóa trong mắt Mạnh Vãn Yên, nàng cũng không giận, khóe môi cong càng thêm xinh đẹp bỡn cợt.
Mạnh Vãn Yên thu hồi sắc mặt, khôi phục vẻ lãnh đạm. "Sao ngài lại ở đây, có việc gì tìm ta sao?"
"Ta có chuyện muốn nói với Mạnh đại nhân." Hồng y nữ tử bước ra từ dưới bóng cây, chậm rãi tới gần, đôi mắt chợt giá lạnh. "Xem ra... ngài đã làm lành với nàng ấy rồi nhỉ? Sao nào, không thèm quan tâm nàng ấy trêu ghẹo đám hoa đào ư?"
"Hoa đào? Ý ngài là bốn nữ tử bên Phong Lâm à?" Mạnh Vãn Yên mỉm cười nói, phong thái điềm nhiên, nghiêm chỉnh đứng đắn đến không ngờ, lộ ra vài phần khí tức của bậc tiên nhân.
Cơ Lan hơi dao động, đôi mắt hẹp dài nheo lại, trong lòng âm thầm cười khẩy.
Ồ, quả nhiên đúng kiểu người Diêm U thích -- khí chất thanh cao tựa sen trắng.
Nàng giơ tay vén sợi tóc ra sau tai, âm điệu hơi mỉa mai: "Nhưng tên đó lăng nhăng hơn nhiều." Nếu không thì hôm trước mình đánh con yêu tinh kia tàn phế luôn rồi... Hừ, không ngờ lại thành làm mướn không công.
"Có điều... nàng ấy cũng chỉ thua mỗi Cấm Hề thôi." Cơ Lan nhếch môi, kéo dài âm điệu. "Có muốn... biết chuyện nữ nhân kia không?"
"Nếu ta muốn biết thì sẽ đi hỏi Diêm U, không phiền đến Cơ đại nhân đâu."
"Thế nhưng nàng ấy cũng không muốn nói cho ngài biết, chẳng phải sao?" Chứng kiến sắc mặt Mạnh Vãn Yên hơi đổi, ánh mắt Cơ Lan trở nên sắc bén, trầm giọng: "Hơn nữa, có một số việc ngài không thể không biết được."
Mạnh Vãn Yên nghe vậy liền nhíu mày, một lúc sau nàng trầm mặc xoay người vào phòng: "Vào nhà đã rồi hẵng nói."
Cơ Lan nhìn bóng lưng bạch y tan biến trong đêm tối, sau đó phù đăng trên xà nhà được thắp sáng, ánh đèn tỏa khắp phòng. Nàng híp mắt phượng rồi khẽ phẩy tay áo, cất bước vào theo.
"Đây là cái gì?" Mạnh Vãn Yên quan sát hồng y nữ tử lấy vật lạ ra, mở miệng hỏi.
"Thứ này cực kỳ thú vị, gọi là Dòm Mộng, ta chiếm rất lâu mới có được đấy. Cái tên đúng với nghĩa đen, có thể nhìn trộm giấc mơ của người khác, hơn nữa còn có thể lưu giữ giấc mơ, chính là một trong những bảo vật hiếm của Tam Giới.
Cơ Lan thản nhiên đi tới, đặt cái vật có hình dạng giống vòng tay lên bàn, sau đó chập hai ngón tay niệm chú, nói tiếp: "Diêm U không chịu tiết lộ bí mật, vậy để ta giải đáp thắc mắc cho ngài. Ngài không muốn hỏi thì cứ coi trước đi, lát nữa sẽ biết hết thôi."
Nói xong liền quơ đầu ngón tay giữa không trung, chiếc vòng tay nổi lơ lửng rồi to dần, chính giữa vòng tròn chầm chậm liên kết thành một tấm gương.
Mạnh Vãn Yên hơi kinh ngạc, không rõ đối phương có dụng ý gì, tuy nhiên khi hình ảnh xuất hiện trong màn sáng, đáy lòng nàng chợt căng thẳng, tựa như đã có dự liệu trước tình huống sắp xảy ra.
Là giấc mơ của Diêm U sao... có liên quan đến Cấm Hề ư? Mạnh Vãn Yên từ từ siết chặt nắm tay, trực giác nói mình không nên như vậy, thế nhưng trong lúc do dự, ánh mắt vẫn bị thu hút bởi quang cảnh dần dần rõ nét trong gương.
...
——————————————————————————————————
Cơ Lan: Ha ha ha ha, muốn bên nhau thì còn phải bước qua xác ta mới được!!
Mạnh Vãn Yên: Vậy nên, quả nhiên ngươi chính là cái tên đội quần lót trong tiểu kịch trường ở chương trước!!
Cơ Lan: Cái gì?
Mạnh Vãn Yên: Hấp thụ năng lượng mặt trăng, kế thừa tình yêu cùng chính nghĩa, ta đại diện cho XX tiêu diệt ngươi! Sức mạnh lăng kính mặt trăng -- biến hình!
Cơ Lan: Nè khoan!
Tiểu Bạc: Coi đi, ╮(╯▽╰)╭ quần lót gì gì đó không liên quan gì đến cô ta hết.
Mạnh Vãn Yên; Chịu chết đi!
Cơ Lan: Chết - không - kịp - nhắm - mắt ~~~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT