*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ngồi xuống trước đã." Mạnh Vãn Yên đỡ Diêm U ngồi lên một chiếc ghế đá gần đó, chứng kiến đối phương siết ngực, khuôn mặt tái nhợt đầy đau đớn, ngay cả trên trán cũng bắt đầu nổi một lớp mồ hôi mỏng, Mạnh Vãn Yên liền kinh ngạc: "Tim ngươi có vấn đề ư?"
Diêm U cắn môi không nói lời nào, cơ thể hơi run run. Mạnh Vãn Yên bất giác lo lắng, nàng không kịp nghĩ ngợi bèn vươn tay vỗ nhẹ lên lưng Diêm U, giúp đối phương điều chỉnh hơi thở. Qua một lúc lâu, Diêm U dường như ổn định lại, nàng thở dài nhẹ nhõm, khẽ nói: "Không sao, chỉ là bệnh cũ tái phát thôi."
Giọng điệu ung dung nhưng sắc mặt vẫn trắng bệch, lộ rõ vẻ suy yếu, vạt áo trước ngực bị nắm chặt đến nhăn nhúm, dấu tay nhìn thật nhức mắt.
"Bệnh gì mà có thể khiến Minh Vương cao quý bất lực đến vậy." Mạnh Vãn Yên thấy bực mình, nàng đưa ra một chiếc khăn tay, đáy lòng phức tạp, không nhận ra bản thân đang lo lắng cho đối phương. Nàng vốn tưởng rằng người trước mặt này bất khả chiến bại, luôn luôn mạnh mẽ, không ngờ cũng có lúc yếu đuối như vậy.
Là bệnh cũ sao... Mạnh Vãn Yên hơi thất thần, nói vậy có nghĩa là người này đã bị giày vò suốt thời gian dài... Mà nàng lại chẳng hề hay biết.
Đột nhiên Mạnh Vãn Yên phát hiện bản thân dường như không biết một tý gì về nữ tử trước mắt này, đây... chính là người mà nàng luôn miệng nói hận rất lâu.
"Sao thế, nàng lo ta gặp vấn đề à?" Diêm U tiếp nhận khăn tay xanh thêu hoa lan, cong môi hỏi. Mặc dù rất mệt mỏi, nhưng nụ cười cực dịu dàng, còn giọng điệu thì lại vô cùng cay nghiệt: "Nàng quan tâm ta... nhất định là vì cái tên nam nhân kia."
Nghe vậy, bạch y nữ tử giật mình, đáy mắt hiện lên một tia tức giận. Không hiểu tại sao lúc đối phương bình thản thốt ra những lời kia, trong lòng nảy sinh cảm xúc khó chịu.
Vì vậy y nhân khẽ nhăn đôi mi thanh tú, âm điệu lạnh lùng: "Ta chưa hề quan tâm ngươi, vừa rồi cũng chỉ là thuận miệng hỏi thăm, còn những chuyện khác thì tùy ngươi, nghĩ thế nào cũng được."
"Đùa chút thôi mà."
Gì mà dữ thế? Minh Vương điện hạ bất mãn càu nhàu: "Vừa nhắc đến tên nam nhân kia là bỏ tay ra ngay." Nói đoạn, nàng bực bội giơ khăn ra trước mặt Mạnh Vãn Yên. "Nhanh lau mồ hôi cho ta đê."
Mạnh mỹ nhân quay mặt, lạnh giọng: "Tự lau đi."
Minh Vương điện hạ cảm giác ngực lại bắt đầu đau.
Đồ nữ nhân khó tính, không biết thương hương tiếc ngọc là gì, còn hung dữ nữa chứ... Rõ lố bịch. Diêm U quay lưng với Mạnh Vãn Yên, yên lặng lau mồ hôi, không thèm để ý đến người phía sau, nàng phẫn hận lầm bầm: "Bộ tốt với ta một chút thì nàng sẽ chết chắc?"
Dáng vẻ đáng thương pha chút ngạo kiều kia khiến Mạnh Vãn Yên sửng sốt, nàng dần thấy áy náy, có phần hối hận vì thái độ vừa rồi của mình. "Ta..." Định nói gì đó thì bị người đối diện ngắt lời.
"Được rồi, nàng về nghỉ ngơi trước đi."
Diêm U đưa lưng về phía Mạnh Vãn Yên, tựa người lên ghế đá, âm điệu hơi mệt mỏi: "Thời gian này nàng không cần phải đến tưới hoa vào mỗi sáng đâu, nếu cần thì bản vương sẽ sai người mang hoa lạc lối cho nàng." Giọng nói càng thêm lãnh đạm xa cách. "Tạm thời bản vương không muốn thấy mặt nàng."
Người phía sau như bị đình trệ.
Không gian xung quanh chìm vào im lặng, Diêm U lại khẽ nói: "Có lẽ... bản vương nên tập thích ứng một chút, làm quen với việc sau này sống không có nàng..."
Thái độ xa cách cùng thờ ơ này khiến đáy lòng Mạnh Vãn Yên đau nhói, nàng càng thêm tủi thân, cay đắng.
Dựa vào đâu mà vừa nãy còn nhỏ nhẹ với mình, bây giờ lại đột nhiên đổi thái độ như vậy chứ. Cái kiểu cách lúc nóng lúc lạnh này là gì hả... Gì mà không muốn thấy mình, muốn tập thích ứng để làm quen với việc sống không có mình, ngươi có biết ta... Mà khoan! Mình đang nghĩ gì vậy? Sao tự nhiên lại để ý đến chuyện này... Đầu não Mạnh Vãn Yên ù ù, nhất thời lòng rối như tơ vò. Mà ý nghĩ vừa bộc phát kia khiến nàng kinh hãi, không dám tin đó là thật. Trông thấy Diêm U vẫn lạnh lùng quay lưng với mình, nàng cắn môi, cố nén cơn hoảng loạn cùng chua xót, xoay người bỏ đi.
Đến khi mỹ nhân phẩy tay áo biến mất, Minh Vương điện hạ mới quay người lại, nàng cong môi nhìn nơi y nhân vừa rời khỏi, trong mắt lóe lên một tia gian xảo.
Mạnh Vãn Yên à, ai bảo nàng cứng nhắc lại cố chấp. Ta chỉ có thể dùng phương thức này để ép buộc nàng thôi, nếu đến mức ấy rồi mà vẫn không khiến nàng hiểu rõ nội tâm mình, vậy cũng có thể chứng minh được rằng... trong tim nàng thật sự không có ta. Diêm U cúi đầu nhìn khăn tay thêu hoa lan xanh, ánh mắt thâm trầm.
Lạt mềm buộc chặt sao... hi vọng chiêu này hữu hiệu. ...
Sau khi Mạnh Vãn Yên trở về Quỳnh Hoa Điện, đáy lòng vẫn chưa hết bàng hoàng.
Nàng thay y phục rồi ra ngoài dạo quanh Minh thành một lúc lâu, mãi đến khi hoa đăng sáng choang khắp phố, đêm đã qua hơn phân nửa mới chịu về nhà. Thế nhưng nàng phát hiện tâm trí mình vẫn không bình tĩnh nổi, càng nhắc nhở bản thân đừng nghĩ ngợi gì hết, tâm tư càng thêm rối loạn, trong đầu toàn hình ảnh của người nọ.
Chẳng lẽ mình thật sự... thích... Không thể nào, sao mình có thể thích cái loại nữ nhân vừa bá đạo lạnh lùng vừa vô sỉ như thế được... Tuy nhiên... lúc cẩn thận nghĩ lại, kỳ thực người nọ không còn quá quắt như trước, hơn nữa đã cứu nàng, mấy chục năm trôi qua rồi, cũng nên coi nhẹ nhiều thứ đi, không phải sao... Mạnh Vãn Yên thất thần, chợt nhớ đến cái ngày đầy nắng kia, nhớ đến nụ cười ấm áp như mùa xuân của Diêm U, đột nhiên đáy lòng rung động. Nhưng lúc nhớ đến câu nói lãnh đạm trong vườn hoa hôm nay, cảm xúc rung động liền lên men thành nỗi chua xót.
Mạnh Vãn Yên nghĩ ngợi mông lung hết nửa ngày, sau khi lấy lại tinh thần thì trở nên bực bội. Đương lúc rầu rĩ, chợt ánh mắt chạm phải lọ đan dược trên bàn.
Lọ sứ thân trắng, phản xạ sắc vàng nhạt dưới ánh đèn. Người ngồi cạnh bàn cầm nó lên, vặn mở nắp rồi ngửi thử một lúc. Mùi thơm thanh đạm dễ ngửi, nhất thời xua bớt phiền não trong lòng. Mạnh Vãn Yên khẽ giãn mi, thầm nghĩ thuốc Phong Vô Nhai đưa quả nhiên tốt cực kỳ.
Thời điểm nàng trên đường thì tình cờ gặp Phong Vô Nhai, đối phương đã cho nàng thứ này.
Lúc ấy Phong Vô Nhai vừa liếc mắt đã biết ngay tinh thần mình bất ổn, thần sắc khó coi, sau đó thấy nàng ta ra vẻ như có điều suy nghĩ, không rõ nghĩ gì mà vui vẻ móc ra lọ đan dược từ trong ống tay áo, cung kính đưa ra như thể nó là hiến bảo vậy, cười nói: "Hì hì, tặng ngài một lọ Thanh Mộng Đan nè, bảo đảm uống vào là hết bệnh ngay."
"Thanh Mộng Đan ư? Có tác dụng gì?" Mạnh Vãn Yên hỏi, thanh y Phán Quan thần bí nháy mắt vài lần, vẻ mặt mờ ám: "Viên thuốc này có khả năng an thần thanh tâm, dùng một viên vào buổi tối thì sẽ ngủ ngon hơn đó."
"Thế à..." Mạnh Vãn Yên không đồng tình hay phản đối, nàng nhẹ giọng nói cám ơn rồi nhận bình đan dược, không phát hiện ra ánh mắt Phán Quan đại nhân lóe lên tia xảo quyệt cùng đắc ý.
Mà hiện giờ, nàng ngồi cạnh bàn đổ thuốc viên ra tay, sau đó ngậm vào miệng rồi ngửa đầu nuốt xuống. Viên thuốc không lớn, rất dễ tuột vào cổ họng tạo cảm giác mát rượi. Mạnh Vãn Yên bịt nắp lọ rồi đặt sang một bên, đứng dậy súc miệng rồi vào trong phòng cởi áo khoác, nằm lên chiếc giường phủ màn gấm hình hoa mẫu đơn.
Phù đăng quanh điện phụt tắt, chỉ còn lại ngọn đèn đêm mờ nhạt dưới hiên ngoài cửa sổ hơi chiếu vào. Thoáng chốc xung quanh yên tĩnh, âm thanh nhỏ giọt trong chiếc đồng hồ nước đặt tại góc phòng càng thêm tịch mịch, tiếng hít thở của người trên giường dần kéo dài.
Qua hồi lâu, lại một luồng khói trắng lạ bay vào phòng, áp sát vào trong giường. Sau đó chờ đến khi hô hấp của người trên giường trầm hơn, một luồng gió nhẹ bay vào từ cửa sổ, xuyên qua tấm bình phong, lướt qua màn gấm. Mùi Long Diên Hương hòa vào không khí, một thân ảnh thon dài duyên dáng xuất hiện cạnh tấm bình phong trên đầu giường.
Thân ảnh kia chính là tên trộm hương chuyên lẻn vào phòng mỹ nhân nhiều lần -- Minh Vương điện hạ!
Vị điện hạ nào đó vén màn gấm, ngồi bên mép giường, cúi đầu chăm chú nhìn người đang say ngủ như mọi khi, ánh mắt càng thêm dịu dàng nóng bỏng. Nàng nhớ đến dáng vẻ Mạnh Vãn Yên đứng trong bụi hoa, nhất thời đáy lòng xao động, không nhịn được mà vươn tay, nhẹ chạm vào mi tâm y nhân, đi xuống dọc theo đường nét khuôn mặt, vừa ôn nhu vừa cẩn thận, hệt như ánh mắt chần chừ trên người đối phương lúc nhân cơ hội vẽ tranh vào ban ngày, vừa dè dặt vừa trắng trợn.
Một lúc lâu sau, Diêm U cúi người, in môi mình lên mi tâm Mạnh Vãn Yên.
Đôi môi ấm nóng chạm vào da thịt trơn mềm lành lạnh, nổi lên từng đợt tê dại, cảm giác tựa như dòng điện chạy qua, xông thẳng vào tim. Diêm U loạn nhịp, nàng chậm rãi dời xuống, hôn lướt qua chóp mũi thanh tú, khẽ ngậm cánh môi anh đào của y nhân.
Nàng khéo léo cạy mở khớp hàm, thành thục câu lấy một chiếc lưỡi mềm mại khác, nghiền nhẹ rồi mút vào. Nụ hôn âm thầm này cứ thế kéo dài đến khi hô hấp trở nên gấp gáp, dần khó khống chế mới chịu kết thúc. Diêm U tiếc nuối buông đôi môi anh đào hơi sưng đỏ, ánh mắt vẫn dán chặt tại đó, bịn rịn quyến luyến.
Giữa răng môi còn lưu lại dư hương, mùi vị tuyệt hảo khiến người trầm mê. Diêm U thầm thở dài, nhẹ nhàng đắp chăn đàng hoàng giúp mỹ nhân nằm trên giường, vén vài sợi tóc phủ trên gò má y nhân, lẩm bẩm: "Có biết ta thích nàng nhiều lắm không... Cái đồ nữ nhân kiêu ngạo cố chấp."
Giọng điệu than vãn, nửa thâm tình, nửa rầu rĩ, hòa vào trong không khí tịch mịch rồi tản mạn như sương.
Sau khi liếc mắt nhìn chằm chằm dung nhan y nhân trầm tĩnh ngủ say được một lúc, cuối cùng Minh Vương điện hạ trộm hương cắp ngọc biến thành một luồng gió nhẹ rời đi. Mùi Long Diên Hương trong điện vẫn chưa tan, khói trắng nhàn nhạt tràn ngập quanh phòng, nhưng người nằm trên giường thì đã mở mắt, sắc mặt mờ mịt, thoáng chốc bên tai ửng đỏ.
Mạnh Vãn Yên vừa sợ vừa giận, nàng không ngờ Diêm U dám lẻn vô phòng mình vào ban đêm, làm chuyện đó với nàng...
Thật đáng ghét, còn biết sử dụng khói mê, chắc chắn đây không phải là lần đầu tiên người này làm vậy! Nếu thế thì... chẳng lẽ mình đã bị nữ nhân này chiếm mất nụ hôn đầu từ lâu rồi sao?! Người trong màn gấm ôm chăn ngồi dậy, đưa tay xoa đôi môi hơi sưng của mình, nhớ đến cảm giác ấm áp khó thở vừa rồi, đột nhiên tim đập như nổi trống. Một lúc lâu sau, mỹ nhân cắn môi, thầm mắng một câu.
Tên khốn này... Còn vị Minh Vương điện hạ bị ai đó xấu hổ rủa thầm kia thì đang sảng khoái trở về tẩm điện.
Lúc đi qua cổng trăng, nàng hơi dừng cước bộ.
Đã lâu chưa tới hoa viên rồi, sau cái ngày nàng ấy biến mất... Ánh mắt Diêm U trầm xuống, từ đây vào trong là có thể trông thấy mặt ao đá cẩm thạch, thành ao không nhiễm chút bụi, trơn bóng như ngọc, mơ hồ có thể thấy được mặt nước sáng lóng lánh dưới ngọn phù đăng.
Tuy nhiên hiện giờ dưới ao chỉ còn đống rong rêu xanh biếc, không còn bóng dáng nhỏ bé sắc xanh tuyết nữa.
Diêm U lắc đầu, bước qua cánh cổng, ẩn mình vào trong hành lang phía xa.
...
————————————————————————————————————
Diêm U: Ta thật thảm bại, nuôi cá cá chết, trồng Thanh Giao cũng không trồng nổi... (Thanh Giao: Cứ để ta tuyệt chủng hẳn đi!)
Mạnh Vãn Yên:... Ngài có thể nuôi một sủng vật khác được mà.
Diêm U: (mờ ám) Ừ hử... Bản vương muốn nuôi một con, một đứa dễ thương giống ta... cũng giống nàng.
Mạnh Vãn Yên: (phẫn nộ) Nói bậy bạ gì thế?
Diêm U: (đứng đắn) Sao nàng đỏ mặt vậy?
Mạnh Vãn Yên: (>///<) ~ Chẳng phải ngươi... đang nói đến đứa bé sao?!
Diêm U: (⊙_⊙)... Bản vương... bản vương nói đến tiểu Hắc Hắc mà. (Chỉ tay vào một con Bệ Ngạn vừa lớn vừa hung dữ nào đó)
Mạnh Vãn Yên:...( ̄ε(# ̄)☆╰╮( ̄▽ ̄//) Hồn đạm! Nó có điểm nào giống ngươi cũng giống ta hả?!!!
*Hồn đạm: phát âm giống hỗn đản = đồ khốn/khốn nạn.
*Bệ Ngạn: một trong chín đứa con của rồng trong truyền thuyết long sinh cửu tử. Bệ Ngạn có hình dáng giống hổ, răng nanh dài và sắc, thích sự công bằng. Vì thế tượng Bệ Ngạn thường được đặt trước cửa ngục hoặc Pháp Đường, mang ngụ ý răn đe người phạm tội và nhắc nhở nên sống lương thiện.