Thiên Phương [1] gần sáng, trong không khí ngập tràn sương sớm màu lam nhạt.
Ánh đèn trên khắp phố lớn ngõ nhỏ trong Minh giới đều tắt ngóm, âm dương lộ ngoằn ngoèo u lãnh lại vang lên tiếng chuông tỏa hồn. Trên sông Vong Xuyên, hình bóng thuyền bè dần xuất hiện, đám Minh binh mặc giáp đen ngáp miệng, lắc lắc đầu, áp giải quỷ hồn đến đại điện...
Hậu viện Quỳnh Hoa Điện, vài con Minh điểu đang nhảy nhót trên cành, thỉnh thoảng cất cao tiếng hót, âm điệu trong trẻo tăng thêm vài phần tươi vui tại địa phương hơi lạnh lẽo này. Màu trắng của khói bếp từ sau nhà bốc lên, tan vào trong gió buổi sớm, giữa lớp ngói xanh đen thoang thoảng mùi thức ăn thơm ngào ngạt.
Bạch y mỹ nhân đang đứng trước bệ, ngâm cánh tay trắng nõn vào làn nước trong veo, nàng tỉ mẩn vo rửa hồng sâm trong chậu. Bên cạnh là bếp lò, ma trơi màu lam tối cháy phừng phừng, phía trên là nồi đất lớn ngập màu vàng nhạt của nước canh đang sôi sùng sục, bọt nước cuồn cuộn. Mỹ nhân nhận thấy độ nóng thích hợp, nàng vớt hồng sâm đã rửa sạch cho vào nồi, động tác lưu loát, sạch sẽ gọn gàng.
Cách làn khói mỏng, chỉ thấy y nhân tóc dài ngang eo, nhỏ nhắn duyên dáng, y phục thuần trắng hơi tỏa ánh sáng nhợt nhạt, đẹp như tiên nữ giáng trần. Lúc này nàng đang hờ hững mím môi anh đào, tay áo vén lên, cúi đầu dùng cái muôi dài nhẹ khuấy nồi đất, dáng vẻ chăm chú lộ ra một kiểu quyến rũ riêng biệt.
Thế nhưng ngay tại thời khắc đẹp đẽ này xuất hiện kẽ hở, mỹ nhân đang không chút mảy may mà nấu canh lại tranh thủ hướng phía bên hông... liếc mắt? Đúng vậy, chúng ta không nhìn lầm đâu, đúng là nàng làm vậy đó, mặc dù người ta thấy cái liếc mắt coi thường này cũng cực kỳ quyến rũ đó nha.
Tuy nhiên, hết thảy chuyện này đều có nguyên nhân cả.
Theo tầm nhìn sang bên trái cách Mạnh Vãn Yên không xa, một tấm gương lớn rộng khoảng một trượng, cao chừng năm thước được khảm lên tường, mà ngay bên trong tấm gương rõ ràng chính là Minh Vương điện hạ tuấn mỹ tuyệt trần.
Trong lư hương, khói xanh lượn lờ, hoa mẫu đơn thi nhau thêu trên bình phong, diễm lệ phi phàm. Trên án kỷ bằng gỗ đàn trải một cuốn văn kiện thật dài, Diêm U đang ngồi trước bàn, cẩn thận đọc cuộc đời về quỷ hồn mình sắp sửa xét xử. Vừa đọc xong một quyển, nàng khẽ thả lỏng người, ngước mắt lên thì đúng lúc chạm phải cái liếc nhìn của bạch y mỹ nhân từ trong gương bên kia. Lập tức khóe miệng khẽ cong, nàng đẩy hết sách qua một bên, liếc đôi mắt phượng xuyên qua linh kính mà hưởng thụ cảnh đẹp ý vui.
Vào giờ này mỗi ngày, Mạnh Vãn Yên đều ở trong bếp nấu canh, mà Minh Vương điện hạ phải đến Đông Các phê duyệt sớm. Thế nhưng sáng sớm phải dậy xem văn kiện thì quá buồn tẻ vô vị, vì vậy nàng liền sắp đặt cái linh kính này ngay tại phòng bếp của Mạnh mỹ nhân, về sau mỗi ngày đều xảy ra tình huống như vậy. Một người không chút cảm xúc, hoặc sắc mặt khó chịu mà nấu canh, một người thì đầy hứng chí ngồi nhìn... Ách, mà nhìn cái gì, cũng không rõ nữa.
Đối với chuyện này, Mạnh Vãn Yên không còn sức để phản kháng lại... trong lòng nàng đã thầm mắng chì chiết nàng ta đến phát mệt. Cái tên khốn kia cứ luôn lấy lí do thị sát công việc, hơn nữa còn ra vẻ nghiêm túc đứng đắn, không có nửa điểm cợt nhả, khiến người khác dù có tức giận hơn nữa cũng chỉ như đánh vào khối bông mà thôi, sau đó cơn giận lập tức tiêu thất.
Cái tên này hóa ra không chỉ bá đạo ác nghiệt mà còn vô lại nữa!!
Mạnh Vãn Yên tức giận nghĩ, nàng xoay người khom lưng lấy một bông hoa màu trắng xanh từ trong giỏ trúc. Bông hoa này chỉ to bằng nắm tay phụ nữ, chính xác là đang trong trạng thái úp úp mở mở, từng lớp cánh như bạch ngọc không tì vết khép mở đầy e lệ, nhụy hoa màu u lam tản hương thơm hấp dẫn lòng người, mặt trên là giọt sương phản chiếu ánh sáng lờ mờ của màu ngọc bích lóng lánh, nhìn cực đẹp mắt.
"Thật đẹp." Đôi mắt sâu thẳm của Minh Vương điện hạ gợn sóng, môi mỏng khẽ mở, nói ra một câu không rõ ý tứ. Nhưng ở gương bên kia, bạch y mỹ nhân không chút nghĩ ngợi liền coi là câu nói thô tục của đăng đồ tử, nàng quăng cái nhìn bén nhọn như đao về phía gương, thấp giọng mắng: "Không biết xấu hổ."
"Ca ngợi hoa lạc lối.. sao lại nói không biết xấu hổ?" Minh Vương điện hạ nhíu mày, giơ cằm hướng về bông hoa trong tay đối phương, làm như khó hiểu. Mà bông hoa này có tên là "lạc lối".
Quy trình chế tác Mạnh Bà thang phức tạp, cần rất nhiều loại nguyên liệu đa dạng, còn phải thêm hoa lạc lối, cỏ tuyệt tình, hồng sâm, cây trâu cổ, thê lục, lá tro lạnh... cùng vài dược liệu trân quý trong Minh giới, nấu bằng nước Thiên Hà mà chế thành. Trong đó hoa lạc lối là nguyên liệu quan trọng nhất, không thể không có được.
Mạnh Vãn Yên không ngờ người kia trả lời như vậy, sắc mặt nàng cứng đờ, chợt có cảm giác như bị đùa giỡn. Người này nhất định là cố ý! Hồng nhan mỹ nhân giận tái mặt, nàng vung tay ném hoa vào trong nồi canh, sau đó quay mặt trừng mắt nhìn về phía Diêm U. Diêm U cũng phớt lờ, nàng chỉ nhàn nhã đổi tư thế, dùng tay chống cằm, khóe miệng khẽ cong, nhìn cực kỳ xấu xa: "Được rồi, thực ra nàng cũng rất đẹp... Ừm, ít nhất là đẹp hơn Vô Nhai."
Trước khi Mạnh Vãn Yên đến Minh giới, chức vụ Mạnh Bà đã trống trơn từ lâu. Cho nên nhiệm vụ nấu Mạnh Bà thang liền rơi vào người Phán Quan đại nhân hiền lương thục đức, y thuật cao siêu. Nghĩ đến vẻ mặt đau khổ của hắn khi cho thuốc vào Mạnh Bà thang để hầm canh, đến giờ Diêm U vẫn không nhịn được cười. Bất đồng ở chỗ người nấu Mạnh Bà thang đều tài năng như nhau, nhưng hương vị lại khác biệt. Mạnh Vãn Yên thực sự xem nó như một loại đồ ăn, ngoài nguyên liệu vốn có còn cho thêm một ít gia vị nấu ăn, đổi khâu quy trình, biến canh thành món ngon, những hồn ma hấp hối trước khi chuyển thế đầu thai uống canh xong, cuối cùng có thể mỉm cười vong trần, không chút bận lòng.
Dù cho nữ nhân này có chán ghét nơi đây, căm hận Minh Vương nhưng cũng vẫn tận chức tận trách làm tốt công việc... Diêm U nhìn Mạnh Vãn Yên, ánh mắt dần trở nên thâm thúy khó hiểu.
Năm đó ở dương gian nhìn thấy nàng ấy, cũng là bị dáng vẻ nghiêm túc khi nấu canh của nàng ấy hấp dẫn!
Trong năm đó, Thương Kỳ vướng phải nạn hạn hán trăm năm mới gặp một lần, ruộng đồng khô cằn, thóc gạo khan hiếm, vài gia đình giàu có ở Đế Đô liền xuất chút gạo và mỳ cứu tế nạn dân, trong có có Lưu gia. Lưu gia mấy đời làm đầu bếp, sinh ra không ít Ngự trù nổi danh, vẻ vang gia tộc, rất được ân sủng. Năm này trưởng tử Lưu Minh Cẩm của Lưu gia vừa mới thi lên đầu bếp Trạng Nguyên, Lưu lão phu nhân cảm thấy con trai có tiền đồ như vậy, rốt cục có thể làm yên lòng lão gia trên trời rồi. Vì thế mà thoải mái quyết định mở kho cứu tế, tích lũy công đức, sau đó đợi sang tháng chọn ngày lành nhằm tổ chức hôn sự cho con trai mình, mở ra song hỉ lâm môn.
Nhắc đến hôn sự của Lưu Minh Cẩm, không người dân nào trong Đế Đô không ghen tị. Bởi vì vị hôn thê của hắn là đệ nhất mỹ nữ Thương Kỳ, cũng chính là nữ thần đầu bếp đầu tiên kể từ khi lập quốc cho tới nay - Mạnh Vãn Yên. Mạnh Vãn Yên là dưỡng nữ của Lưu lão gia, bởi vì phụ thân nàng và Lưu lão gia là bạn thâm giao, hai người lại còn chỉ phúc vi hôn cho con mình, cho nên sau này khi Mạnh gia gặp sự cố, Lưu lão gia đón nhận tiểu Vãn Yên về Lưu phủ, xem nàng như con dâu tương lai mà nuôi nấng, còn dạy nàng học thi thư, truyền thụ kỹ nghệ nấu nướng. Mà Mạnh Vãn Yên thiên tư thông tuệ, năng lực học hỏi còn hoàn hảo hơn cả con ông, nếu không có sự phản đối từ phu nhân mình, ông thậm chí còn định lôi cả Lưu gia bí phổ dạy cho nàng.
Nhưng Lưu phu nhân thì không, bà không hề có thiện cảm với Mạnh Vãn Yên, có thể nói là cực kỳ xảo quyệt hà khắc, nguyên nhân sâu xa là do Lưu lão gia thời trai trẻ đã từng thích mẫu thân của Mạnh Vãn Yên, cho nên khi vừa nhìn thấy nàng, Lưu phu nhân liền khó chịu. Lúc lão gia còn tại thế đã đối xử với nàng không tốt, sau khi lão gia qua đời, tình hình càng thêm tồi tệ.
Cũng may vẫn còn có Lưu Minh Cẩm.
Lưu Minh Cẩm giống như ca ca mà che chở Mạnh Vãn Yên, không cho bất cứ ai bắt nạt nàng, hai người cùng nhau lớn lên, cùng nhau đi học làm cơm, thanh mai trúc mã ngây thơ hồn nhiên. Đến năm này, hắn cao lớn tráng kiện nhanh nhẹn, nàng trổ mã tựa như thần nữ, đây cũng là thời điểm nên hoàn thành tâm nguyện của lão nhân gia rồi...
Còn vài tháng nữa là sẽ gả đi làm vợ người ta rồi... Bạch y nữ tử đang nấu cơm bên bếp lò trong lều mộc đơn sơ, nàng thấp mi cười khẽ, không rõ là đang nghĩ tới điều gì, khuôn mặt hoa đào cười mỉm e lệ, nếu như người khác nhìn thấy, không biết có bao nhiêu thanh thiếu niên Đế Đô này bị nàng mê hoặc đây. Lúc này sắc trời đã tối, Mạnh Vãn Yên còn phải hầm thêm một nồi canh cuối cùng để cung cấp dân nghèo uống nữa.
Vì muốn cứu tế người nghèo, Lưu phủ đã dựng lên một cái lều mộc tại ven đường, mấy ngày nay nàng đều ở trong này nấu cơm.
Bên ngoài, mấy tên gia đinh đang bận giữ gìn trật tự, Mạnh Vãn Yên sai người bê nồi canh ra, chuẩn bị phân phát. Nắp nồi vừa mở, lập tức tràn ngập mùi thơm đậm đà, đám người xếp hàng không nhịn được mà có chút nóng nảy. Nếu là bình thường thì chỉ có vài người may mắn mới được uống canh của Mạnh đại tiểu thư thôi... Chậc chậc, ngay cả đám gia đinh cũng phải nuốt nước miếng, mà những người cầm bát canh vừa nhận được, khuôn mặt hiện rõ ý cười sung sướng, ánh mắt sáng rỡ, sắc mặt gầy còm vàng vọt cũng lộ vài phần hồng hào.
"Đại tỷ từ từ thôi, canh còn nóng đó." Mạnh Vãn Yên cầm chén canh đưa cho một vị phu nhân dắt theo con nhỏ, thấy nàng ta định mớm cho đứa bé, nàng liền ôn nhu dặn dò. Vị phu nhân nghe xong thì vội vã gật đầu cảm kích, nhếch môi nở nụ cười chất phác. Buổi tối mùa đông gió rét tiêu điều, một đoàn người đói khổ đi nhận lương gạo, lại được uống canh nóng ngon lành, lập tức thấy an lòng, cảm giác sầu khổ vì nạn hạn hán cũng giảm bớt đi nhiều. Nhìn người dân thỏa mãn, trong lòng Mạnh Vãn Yên ấm áp, chợt không hiểu sao nảy sinh cảm giác chua xót.
Đột nhiên ống tay áo bị cái gì đó kéo nhẹ.
Mạnh Vãn Yên phục hồi tinh thần, lại thấy một tiểu cô nương da dẻ trắng nõn mịn màng đang ngẩng đầu nhìn nàng, bàn tay bé nhỏ lôi kéo ống tay áo nàng. "Đứa bé xinh quá!" Mạnh Vãn Yên thầm kinh ngạc. Đứa bé chỉ mặc vải thô, nhưng vẫn lộ ra khí chất cao quý, nhất là cặp mắt to sáng ngời trong suốt mang theo vẻ cao ngạo kia, rõ ràng không phù hợp với ngoại hình nhỏ nhắn một chút nào. Mặc dù đứa bé đang ngước đầu, nhưng không khác gì như đang nhìn xuống, thật sự rất... đáng yêu.
Vì vậy Mạnh Vãn Yên ngồi xổm xuống, mỉm cười hỏi tiểu cô nương: "Tiểu muội muội à, có đói bụng không?"
Dưới ánh đèn nhợt nhạt, mỹ nhân cười càng thêm khuynh thành. Đáy mắt tiểu cô nương bỗng rung động, bé buông tay áo nàng ra, nghiêng mặt, dùng giọng điệu ra lệnh: "Cấp cho ta một chén." Mạnh Vãn Yên nghe vậy, nụ cười càng thêm đậm, nàng xoay người múc một chén canh vẫn còn nóng hổi đưa đến trước mặt tiểu cô nương: "Đây, uống đi. Phải rồi, thân nhân của muội đâu?"
Tiểu cô nương không nói lời nào, chỉ nhìn chén canh đang bốc khói, khuôn mặt nhỏ nhắn không cảm xúc hơi hơi hiếu kỳ. Bé không đưa tay nhận lấy, ánh mắt ngần ngừ nhìn quanh viền chén sạch sẽ một vòng, sau đó nghiêng đầu uống một hớp nhỏ ngay trên tay Mạnh Vãn Yên. Mạnh Vãn Yên hơi bất ngờ nhưng phản ứng rất nhanh, nàng nhếch môi, từ tốn cầm chén đút bé uống.
"Mạnh tiểu thư thật sự ôn nhu thiện lương." Mấy tên gia đinh bên cạnh đang xoa tay hà hơi bị nụ cười của Mạnh Vãn Yên mê hoặc, thấp giọng cảm thán, đồng thời bắt đầu ghen tỵ đứa nhỏ được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt kia.
Tiểu cô nương uống rất chậm, nhã nhặn đoan trang, giống như một con mèo nhỏ lười biếng, nhìn lông mày giãn ra có thể thấy bé rất hài lòng. Sau khi uống hết nửa chén, bé lùi lại, ngẩng đầu lên, lạnh nhạt nói: "Không tệ."
Ôi, đứa nhỏ này. Mạnh Vãn Yên bị dáng vẻ ngạo nghễ của tiểu cô nương chọc cười, định vươn tay xoa đầu bé. "Ngươi, láo xược!" Bàn tay vừa mới chạm vào sợi tóc mềm mại, lập tức đứa nhỏ như bị điện giật, nghiêng đầu quát to. Khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ lộ vẻ tức giận, môi mỏng nhếch lên, lạnh lùng nhìn nàng, thật khó để diễn tả sự hung dữ này bằng lời.
Tiểu cô nương thâm trầm nhìn nàng, chợt xoay người đi sang đường bên kia. "Ơ, này..." Mạnh Vãn Yên thấy bé cứ thế mà đi, nàng vội vã đuổi theo vài bước định gọi lại, vừa há miệng nhưng không biết phải nói gì. Bên kia, thân ảnh nhỏ nhắn ngừng bước, hơi ngoảnh đầu, hắng giọng: "Chúng ta sẽ còn gặp lại."
Sau đó, bóng dáng bé nhỏ dần biến mất trong đêm đen ở đường bên kia, để mặc bạch y nữ tử đứng tại ven đường, qua hồi lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
...
Mùi thơm đậm đà bay vào mũi, chặt đứt hồi ức của Mạnh Vãn Yên. Hình ảnh quay về gian bếp trong Minh giới, lò lửa màu u lam, nồi đất sôi ùng ục.
Lúc thu hồi tâm tư, canh đã nấu xong rồi, mà chiếc gương bên kia chỉ toàn một mảng tối đen, không còn thấy thân ảnh người nọ nữa. Mạnh Vãn Yên nặng nề thở dài, nàng vung tay, thu hết Mạnh Bà thang lẫn chén bát vào nhẫn trữ vật, sau đó đi ra ngoài, bắt đầu một ngày làm việc.
————————————————————————————————
Phong Vô Nhai: Vương thượng à, ngài làm vậy có được không? Mỗi lần ngài đến nhân gian, nhìn thấy tỷ tỷ nào xinh đẹp đều toàn biến thân thành bé gái dễ thương chiếm tiện nghi nhà người ta.
Diêm U: Nói bậy bạ gì đó?
Phong Vô Nhai: Chẳng lẽ không đúng sao? Trước đây ngài từng biến thành trẻ lạc đường, lừa tiểu thư Trương gia, lợi dụng người ta lương thiện đơn thuần mà chứa chấp ngài, thậm chí còn cùng giường chung gối cả đêm với người ta. Còn có chủ tiệm đậu phụ xinh đẹp sánh ngang Tây Thi của Lưu gia cũng bị ngài ăn không ít đậu hũ. À, lại còn tắm chung với tiểu thư Triệu gia nữa!
Diêm U: Làm càn, ngươi dám vu hãm bản vương!
Mạnh Vãn Yên: (mỉm cười vặn tai Diêm U) Điện hạ, tốt nhất ngài nên... giải thích rõ ràng cho ta!!
Suy nghĩ của tác giả:
Gần đây cực lười nhác...
Chú thích:
[1] Thiên Phương: trong tín ngưỡng Hồi Giáo, Thiên Phương có nghĩa là hướng thiên đàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT