Phiên ngoại về quá trình trưởng thành của nữ vương thụ: Váy cưới (II)

Chuyện trên đời này, có thể nói thế nào đây nhỉ?

Chỉ có thể nói, thế sự khó liệu thôi.

Ta vậy mà lại thành thân cùng muội muội của mình.

Kinh hãi thế tục biết bao.

Hai nữ nhân, một đôi tỷ muội ruột thịt.

Nhưng mà, lại hạnh phúc biết bao.

Những nam nhân kia đều coi chúng ta như một câu chuyện hài.

Cảm thấy do chúng ta không thể xuất giá nên mới nghĩ ra cái chủ ý như vậy.

Đúng, nếu là huynh muội thành thân, sợ rằng đã khiến đến cả triều đình cũng đứng ngồi không yên.

Nhưng chuyện của tỷ muội chúng ta, thế mà lại lấy được sự ngầm thừa nhận.

Châm chọc biết bao.

Triều đình quan to quan nhỏ chư công, với bọn họ, che giấu thứ tình yêu nam nữ mà được gọi là chính đạo, nghiêm trang đạo mạo.

Song chuyện nam nam, nữ nữ, lại giả bộ câm điếc, mắt nhắm mắt mở.

Hừ.

Có điều cũng chỉ như mây trôi mà thôi. Trước nay ta luôn để ý những thứ danh tiếng ngoại giới này mà.

Nhưng bây giờ, dường như trừ nàng ra, tất cả mọi chuyện đã chẳng còn quan trọng nữa.

Như vậy mới thật sự là thích nhỉ. Là tình yêu mà nàng từng nói.

Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mới nguyện ý khắc chuyện mắc cỡ dường ấy lên đá, chiêu cáo thiên hạ.

Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên mặc dù biết nàng chỉ đang dỗ dành ta, lừa gạt ta, nhưng cũng cam tâm tình nguyện.

Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên dù nàng dụ ta uống rượu, khiến ta không tuân theo cung quy, cũng như đang ăn mật.

Bởi vì thực sự yêu nàng, cho nên... không so đo những thứ thất lễ bội nghịch của nàng, còn thoải mái quyết định thành thân.

Song, còn một ranh giới cuối cùng, dù yêu nàng, nhưng cũng không thể mủi lòng.

Ví dụ như... việc ai cưới ai.

Cung Di Hoa là của ta, nàng cũng là của ta, thành thân - cũng là ta cưới nàng.

Nàng định thời điểm lập gia đình sẽ mặc áo dài.

Vậy ta sẽ đích thân làm váy cưới cho hai người chúng ta, ta là phượng, nàng là hoàng, ta là mẫu đơn, nàng là tường vi, ta tại thượng, nàng tại hạ.

Đêm tân hôn, ta sẽ cho nàng biết thế nào là tam tòng tứ đức, xuất giá tòng phu.

Yêu Nguyệt nhìn cái khung thêu, để lộ nụ cười mà nàng tự cho là hiểm độc.

Liên Tinh si ngốc ở bên ngắm nhìn vẻ thẹn thùng nét mặt tươi cười của nàng, quanh co trăm vòng mới viết xuống một bài thơ tình.

Cầm bút quen nét viết

Vẽ hoa mới ngỡ ngàng

Nỡ để thêu thùa kém đẹp chăng?

Cười hỏi: "Viết thế nào hai chữ uyên ương?"

Dân gian có nam canh nữ chức, cung Di Hoa có công miêu họa thụ tú hoa, Liên Tinh ta cưới được hiền thê như vậy, còn đòi hỏi gì nữa đây!

Tác giả có lời muốn nói:

Hai người lại không cân đối rồi...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play