Tử Kinh dẫn ta tới một điện nhỏ, đưa nước nóng lên cùng một bộ đồ mới. Khi ở một mình ta lại nghĩ đến những con chuột kia, ở trong thùng gỗ xoa tới xoa lui một hồi, thật sự như thể muốn róc hết da ra mới thôi.
Khoảng hơn một tiếng sau, thân thể đỏ hết lên ta mới đi ra, Tử Kinh mang thức ăn tới, thấy có thịt kho, ta lại buồn nôn, tiếc thay giờ ngay cả nước cũng không có mà ói, lại xua tay đuổi thị nữ đưa cơm đi, cầm khăn tắm bọc lấy mình, ngồi trên giường, hồi lâu chưa tỉnh hồn.
Ngu ngốc!
Luôn cho rằng mình võ công cao cường, vô địch thiên hạ. .
Truyện Quân SựTrước có cá mập, có đồng minh võ lâm công thượng động Thạc Ngọc, bây giờ lại có chuột của Ngụy Vô Nha, có cái nào trong số đấy không suýt chút nữa đoạt được mạng của ta không?
Buồn cười rằng ta còn cứ oanh oanh liệt liệt mang Yêu Nguyệt tới, nếu thật sự xảy ra chuyện gì đó, đều là hậu quả do bản thân ta ngu xuẩn!
Ngu ngốc ngu ngốc ngu ngốc!
Ta giơ tay tự cho mình một cái bạt tai, tát mạnh, tự mình run rẩy, đưa tay vuốt ve. Nhất thời nghĩ lại mà thấy sợ, thở dài đem chăn che kín hơn nữa, ngón chân bị lộ ra, ta thấy cái ngón cái tròn vo, tự dưng lại nghĩ đến mũi chân Yêu Nguyệt, tâm hỏa trôi lơ lửng, toàn thân nóng ran, lại đá văng chăn ra, ở trên giường đi tới đi lui mấy lần, ngồi xếp bằng xuống, nghĩ tới nghĩ lui, lại chọn ra một bộ xiêm y lụa mỏng, bên trong lưng quần đỏ thẫm, trước bàn trang điểm cầm bút vẽ mày, đắp thêm ít phấn, trên môi điểm chút đan tê, gọi Tử Hi vào. Tử Hi vào mặt lộ vẻ sợ hãi, ta biết hiệu ứng ăn mặc này có hiệu quả bèn lệnh nàng cho toàn bộ thị nữ vây bốn xung quanh nơi này rút đi. Khi biết bọn họ đều biến hết rồi, mới khoác thêm một cái mũ rộng vành trông như kẻ gian, chân không đạp đất, đi như gió đến cửa phòng Yêu Nguyệt.
Chưa kịp gõ cửa, Yêu Nguyệt đã nghe ra động tĩnh, mở cửa phòng, nàng mới rửa mặt, tóc còn ươn ướt, chỉ mặc một bộ áo lục xanh nhạt, hai tay lộ ra ngoài, một thoáng ngạc nhiên nhìn ta.
"Tinh Nhi." Nàng nở nụ cười yếu ớt, quan sát trên dưới ta một lượt, "Đã trễ thế này còn chưa ngủ?" Từ chữ chậm chạp, thanh âm ép thấp nặng, làm ta lòng ta nóng nảy như bị trăm móng vuốt cào xé. Mà giờ khắc này ta quyết không thể vì cái lợi trước mắt, thế nên trên mặt lộ vẻ tiều tụy, như thể con nai tơ đang hoảng hốt nhẹ nhàng nói, "Tỷ tỷ, ta sợ." Đưa tay bắt lấy tay nàng, làn da trơn nhẵn, không biết nàng thoa cái gì mà thơm thế.
Yêu Nguyệt cười nhìn ta một cái, trên tay dùng sức, tỉnh bơ hất tay ta ra, miệng bảo, "Sợ cái gì?" Một mặt thành thục xoay người đi tới bên giường. Ta thấy nàng cũng đang đi chân không, vòng chân chuyển động bên mắt cá, ánh sáng lấp lánh như ẩn như hiện. Có lẽ phải đính thêm một cái chuông. Ta vừa thầm bổ sung thiết kế, thân thể đã tự động đuổi theo Yêu Nguyệt, cướp chỗ ngồi trước khi nàng kịp ngồi xuống, đoan đoan chính chính ngồi chính giữa mép giường, hai tay dang ra, cố gắng chiếm được nhiều vị trí nhất có thể, nếu nàng còn muốn ngồi, tất sẽ phải ngồi ở góc bên, đến lúc đó ta dịch về phía nàng, dồn nàng vào thì nàng sẽ hoàn toàn không còn chỗ để lui.
Ánh mắt Yêu Nguyệt hướng xuống xương quai xanh của ta, ta mải mốt ưỡn ngực, để nàng nhìn cái rãnh nhỏ bé. Yêu Nguyệt nhẹ nhàng bật cười, xoay người lại ngồi lên chân ta, hai chân cong đặt lên giường, người quay ngược lại. Ta đưa tay đỡ nàng, nhìn nàng cứ thế dựa vào ngực ta.
Một tay không nhịn được đi cởi xiêm y của nàng, Yêu Nguyệt cầm tay ta, đặt ngón tay ta vào miệng mút lấy, động tác mềm mại chậm rãi.
Ta quên mất tiêu động tác kế tiếp, mặc nàng một tay lột áo khoác của ta, ngón tay ta từ từ bị nàng nhả, sau đó đầu lưỡi hồng hồng của nàng lộ ra, ánh mắt nàng thâm thúy như biển, đầu lưỡi nhẹ cuốn, ướt nóng làm ngón tay ta bỏng rát, đầu ngón tay trắng nõn như bị trúng độc, nhanh chóng đỏ bừng, mà căn bệnh độc ác này còn không ngừng lan tràn, chẳng bao lâu sau cổ ta cũng đỏ, ta muốn hôn nàng, song lại quên cả cách hôn. Yêu Nguyệt thì chỉ gặm nhấm cắn liếm như vậy, thương yêu từng ngón tay trái của ta.
"Tinh Nhi, tục xưa dạy, trước khi cưới không thấy mặt mới có thể lâu dài." Hồi lâu sau, nàng buông tay ta xuống, trầm tĩnh thở dài.
Ta ôm nàng, hôn lên mi tâm của nàng, đáng tiếc môi lại chỉ chạm vào lớp mặt nạ kim loại lạnh như băng chứ không phải da thật, ta nhìn nàng, nhẹ nhàng nói, "Tỷ tỷ, chờ chúng ta thành thân, ta vẽ mày cho tỷ." Đứng dậy, chọn ra một tấm mặt nạ trong phòng nàng, đeo lên, trở về.
Đêm dài chậm trôi.
Bốn mùa trong động Thạc Ngọc ấm áp dễ chịu, trừ hoa cỏ thì tan biến sạch ra, khí hậu bên ngoài hoàn toàn không ảnh hưởng. Lúc chúng ta tới, bầu trời bên ngoài động Thạc Ngọc thanh khiết căng tràn, trung cung vẫn là mùa xuân ôn noãn, hương thơm vây quanh, không hề vì hỏa hoạn mà làm hỏng đi không gian dễ chịu.
Song nếu so giữa thanh khiết và hỏa hoạn nhưng có Yêu Nguyệt ở bên, thì dù là hiểm trở khó khăn cũng cảm thấy lòng đầy ổn định, điện này không có Yêu Nguyệt, dù xa hoa thư thích đến đâu cũng cảm thấy thê lương lạnh lẽo.
Ta trăn trở mấy hồi, không thể ngủ, phiền muộn đứng dậy, mở cửa sổ ngắm trời, tối nay trăng sáng mờ, xung quanh ngập tràn tinh tú, giống như những viên kim cương phủ kín bầu trời vậy.
Chợt nghe bên cạnh cũng có tiếng mở cửa sổ, ta thầm vui mừng, hướng sang bên phải nhìn thử, nửa thân mình của Yêu Nguyệt nghiêng lộ ra, một đôi mắt trong vắt nhìn về bên này.
Ta từng trông thấy rất nhiều đôi mắt, nhưng vô luận là mắt ai, cũng không sáng như đôi mắt này. Tất cả mọi người, không ai có thể so bì với nàng hết. Dù cho có là ngôi sáng sáng nhất bầu trời đêm nay, cũng không bằng một phần vạn cặp mắt kia.
"Nửa đêm không ngủ thì thôi đi, ồn ào như vậy làm gì?" Nàng thấp giọng mắng.
"Nguyệt Nhi." Ta nhẹ giọng gọi, Yêu nguyệt nhìn ta, hừ một tiếng, lại đóng cửa sổ lại, ta bật cười, cảm thấy sự lạnh lẽo trong căn phòng đều bị tiếng hừ kia xua tan, đóng cửa sổ, lên giường, một đêm mộng đẹp.
Tác giả có lời: Liên Tinh: Cho tới bây giờ vẫn luôn là tướng công kẻ mày cho nương tử, hơ hơ hơ ~
Yêu Nguyệt: Cởi mặt nạ mới có thể kẻ mày ~ Tinh Nhi không kịp chờ đến lúc muốn thành thân cùng ta đâu ~
Thế là hai người đều hết sức mong đợi chuyện kẻ mày này.
Còn 4 chương chính truyện nữa =))) Cảm giác thực sự sắp chia tay các bạn rồi hiuhiu =))) Cơ mà lắm phiên ngoại quá =))) Dở khóc dở cười XD Hôm nay rảnh thì liên hoàn chap đẩy tốc độ để kịp ăn lễ 2/9 =)))