Phần V. Lời nói và ánh mắt kẻ khác không liên quan đến chúng mình, người duy nhất ta quan tâm là nàng.

Chương 71. Trở về.

Cảm giác sau khi Yêu Nguyệt uống vào rượu hổ cốt thì sắc mặt có vẻ tốt hơn thật, dường như hiệu quả hơn so với khi nàng uống sữa hươu, thế là ngày nào ta cũng cho nàng uống một ít. Bây giờ nàng đã có kinh nghiệm, mỗi ngày chỉ uống một chén nhỏ, tầm bằng nửa ngón tay thôi.

Con chồn tuyết kia thì nhân lúc chúng ta không chú ý đã ăn sạch sẽ đống thịt dê còn sót lại.

Sau đó nằm lăn trên mặt đất như xác chết.

Yêu Nguyệt vừa tỉnh lại trông thấy nó bèn nhẹ đá một cước cho nó bay ra ngoài.

Con chồn tuyết kia cũng không chịu đi, nó cứ quanh quẩn quanh cửa hang thôi.

Ta cảm thấy nó khá hiểu tính người, thuyết phục Yêu Nguyệt cho giữ nó lại với điều kiện là mỗi ngày phải dùng tuyết tắm cho nó một lần, không được để nó có mùi lạ.

Ta bèn lấy một cái sọt thật lớn dọn làm ổ cho nó, hằng ngày cho nó ít thịt sống. Nó thích ăn chín, song Yêu Nguyệt kiên quyết không chịu ăn cùng nồi với động vật, ta cũng lười nấu riêng, cho nên sau mấy ngày tuyệt thực, nó cũng đành phải ngoan ngoãn ăn thịt sống.

Một hôm hiếm khi thấy Yêu Nguyệt không luyện công, ta kéo nàng ra ngoài thưởng thức phong cảnh tuyết phủ.

Chúng ta tìm một đỉnh núi, đứng ở trên nhìn xuống vạn dặm tuyết phiêu phía dưới.

Vị trí địa lí của ngọn núi này tương đối gần với Sơn Đông, thật sự giống với núi Trường Bạch ở kiếp trước.

Ngắm nhìn tuyết cảnh mịt mờ, ta lại muốn ngâm thơ, cuối cùng ta cũng không làm, chỉ cảm thán, "Trời đất một đường, biển tuyết mênh mông, đời người thật nhỏ bé biết bao!"

Yêu Nguyệt chỉ cười không nói.

Ta nhìn quanh một vòng, rồi chỉ một bên hỏi, "Bên kia là đỉnh núi của hang Thạc Ngọc sao?"

Yêu Nguyệt giương mắt nhìn xong gật đầu.

Ta nói, "Hình như thoáng trông thấy bóng người ở đó. Không biết hiện tại Vô Khuyết và đám Tử Kinh thế nào rồi."

Yêu Nguyệt trả lời, "Bọn họ đánh vào danh tiếng đại nghĩa, chắc chắn sẽ không dám gây tổn hại cho cung Di Hoa vốn là thánh địa võ lâm. Huống chi đệ tử của chúng ta không gây tổn hại gì, lại phân tán bên ngoài, bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ, hơn phân nửa sẽ ủng hộ lập Vô Khuyết làm thiếu cung chủ, phái người giám thị, từ từ tính kế thôi!"

Ta vẫn lo lắng.

Yêu Nguyệt nói, "Nếu ngươi lo lắng như vậy, đi lên xem thử không phải là được sao, bây giờ ta đã có thể tự vệ, ngươi cứ để ta ở lại hang động một mình, đích thân đi lên xem thử xem. Đã lâu như vậy, hẳn đám người đồng minh võ lâm đã đi hết rồi, nếu ngươi thấy tình hình khả quan thì trực tiếp giết chết tướng giặc, sau đó tới đón ta là xong. Ban đầu lúc ở bờ biển người nhảy lên nhảy xuống vực dốc dễ như trở bàn tay, vách đá này cũng chỉ cao hơn nó một chút thôi."

Ta đáp, "Dù sao cũng phải chờ tỷ khỏe lại hoàn toàn đã, chúng ta đi lên ắt sẽ phải có phân tranh, tỷ chưa hoàn toàn khôi phục, ta không an tâm."

Yêu Nguyệt khẽ cười một tiếng, không nói gì thêm.

Đêm đến khi tuyết ngừng rơi, Yêu Nguyệt đánh thức ta dậy, ý muốn bảo ta đi cùng nàng.

Ta không biết nguyên do, nửa đêm lại đi cùng nàng, sau đó mới phát hiện ra chúng ta quay lại vách đá hồi sáng, Yêu Nguyệt nói, "Nội lực của ta khôi phục cũng đã được sáu, bảy phần, xuống thì không sợ, nhưng lên thì e rằng ngươi phải giúp ta."

Ta tự ước lượng thực lực của mình, cảm thấy mang lên lên một chuyến vẫn không quá khó khăn, song thực lo lắng, "Nhỡ gặp phải Yến Nam Thiên, Lục Trọng Đạt hay Ngụy Vô Nha thì phải làm sao?"

Yêu Nguyệt nhìn ta, ta cười bảo, "Còn không phải là ta lo lắng cho tỷ? Thương tổn tỷ gây nên liệu đã lành chưa?"

Yêu Nguyệt kiêu ngạo đáp, "Bây giờ ta với Lục Trọng Đạt hao tổn một, hai ngàn chiêu vẫn được, ngươi chỉ cần khắc chế Ngụy Vô Nha thật tốt thôi. Trừ Yến Nam Thiên ra, ai ta cũng có thể nắm chắc phần thắng – ta dám đánh cược một trăm lần rằng ở trên kia Yến Nam Thiên đã đi rồi, đi tìm Giang Tiểu Ngư, hoặc là đi điều tra chuyện cũ, nếu y vẫn chưa rời đi, vậy dựa theo công lực của ngươi, mang theo ta chạy trốn vẫn có thể mà."

Ta cười híp mắt, "Vậy thì được, đi lên thì ta phải bế tỷ, nếu không không phát lực tốt, tới đây đi, để ta bế." Đây là tự tỷ đưa tới cửa để ta chạm vào, không phải ta muốn chạm tỷ.

Yêu Nguyệt trừng mắt nhìn ta, đi tới, ta bế ngang nàng lên, thấy ngọc nhan ngay trước mặt thì quả thực muốn hôn một cái, tiếc thay ánh mắt mỹ nhân như đao như kiếm, vẫn là thôi vậy.

Bế Yêu Nguyệt, vận toàn lực để khinh công, không thể so vách đá với dốc đứng bên biển, rất ít nơi có thể mượn lực, ta mất hồi lâu mới đi được nửa quãng đường, chống cự lại ánh mắt nhạo báng của Yêu Nguyệt, nói, "Vách đá dốc quá, hay tỷ lên lưng ta cõng đi, dùng cả tay cả chân vẫn tốt hơn." Để Yêu Nguyệt chắc chắn sau lưng, dùng cả tay cả chân mới có thể vặn vẹo đi lên, quả thực hao phí không ít khí lực.

Gió trên vách đá thổi rất lớn, may thay ta đã nuôi dưỡng thói quen xuất môn mang theo áo khoác da, thấy Yêu Nguyệt rụt một cái, ta vội vàng mặc lên cho nàng xiêm y da gấu thuận tay mang theo lúc ra khỏi cửa, bọc Yêu Nguyệt lại như cái bánh trôi, kéo nàng, nàng trở tay lại, mười ngón tay xen kẽ, từ từ đi về phía trước.

Ban đêm không trăng, sao sáng rạng rỡ, Yêu Nguyệt bước mấy bước, hắt xì một cái thật to, ta dừng bước, hỏi nàng, "Còn lạnh sao?"

Yêu Nguyệt lắc đầu, đường mòn hẹp, phía trên là đống tuyết cao một thước, lúc nàng đi tuyết đã lên tới mắt cá chân, mỗi bước đều rất chậm chạp.

Ta thấy dáng vẻ ấy thì đoán chừng cái nàng bảo 'nội lực khôi phục sáu, bảy phần' là muốn dỗ dành thôi, thế là trực tiếp bế nàng lên, lao về phía trước.

Yêu Nguyệt hét, "Ta không cần ngươi bế!"

Ta thở dài, "Tỷ định đánh thức tất cả mọi người để trông thấy cái bộ dạng này của cung chủ Yêu Nguyệt à?"

Nàng hung hăng cấu ta một cái, không nói nữa.

Suốt dọc đường không hề thấy nhà cửa có gì thay đổi, chỉ có hoa viên đã tan hoang, hoa cỏ chúng ta thích bên trong nay đã trơ trụi không còn gì nữa. Hơn nữa còn có rất nhiều dấu chân trên bùn, hẳn là người đi đi lại lại không hề ít.

Chúng ta nhìn từng căn phòng, vốn là phòng ngủ của nữ đệ tử, bây giờ lại có không ít người giang hồ, người của cung Di Hoa lại chỉ chiếm tầm hai phần mười ba căn phòng, lại có một cô gái xa lạ đứng trong điện Vọng Thư.

Giờ người ta quan tâm nhất là Vô Khuyết, thế là ta qua chỗ thằng bé xem sao, ngoại trừ gầy ra thì nó cũng không thay đổi. Vô Khuyết đang luyện công, Tử Kinh và Tử Hi trông nó, trên gương mặt cả hai đều chứa vẻ ưu sầu, Tử Kinh đầy phòng về nhìn ra bên ngoài, bên ngoài lại có mấy gã đàn ông thô tục đang canh giữ, dường như họ trông chừng rất nghiêm ngặt, đêm dài, họ vừa châm chọc nhau những lời lẽ tục tĩu, ánh mắt lại luôn quét qua Tử Kinh và Tử Hi. Yêu Nguyệt viết trên lưng ta hai chữ 'Hi Hòa', ta lại tiếp tục cõng Yêu Nguyệt chạy đến điện Hi Hòa.

Ngoài điện toàn là những nam nhân không quen biết, bên trong thì chỉ thấy một người đàn ông lùn ngồi trên xe lăn, mặt lộ vẻ si mê đối với bức họa treo trong điện, trong điện chất đầy ngọc thạch, người này cầm công cụ đích thân điêu khắc, cẩn thận quan sát, trong điện treo bức họa Yêu Nguyệt, song khuôn mẫu điêu khắc lại cũng là Yêu Nguyệt, nhưng trong tư thế quỳ xuống van xin tha thứ, đã làm được một nửa hoàn hảo rồi, thế là gã lùn kia vênh váo nghênh ngang cầm roi ra dáng, mà một nửa hoàn thiện kia cũng là bộ phận Yêu Nguyệt cúi người, chẳng cần nghĩ cũng biết pho tượng ấy dùng cốt để làm gì. Mà bức họa của ta cũng may mắn xuất hiện, có điều tần số chắc không cao bằng Yêu Nguyệt - hẳn kia là Ngụy Vô Nha, gã thật đúng là đủ biến thái vô sỉ.

Yêu Nguyệt giận đến mức toàn thân run rẩy, siết chặt tay muốn đi ra, lại bị ta ngăn lại, chúng ta tiếp đất, ta đi tới khu vườn nhỏ nhân tạo đối diện cửa sổ, trong ấy có một đống hòn non bộ, lại có hang núi. Ta vào trong hang, bên trong có một tảng đá, ta đặt Yêu Nguyệt lên đấy, nàng không vui, "Ta không ngồi."

Ta trừng nàng một cái, nàng kéo tay áo ta, nhẹ giọng bảo, "Đừng để cho kẻ khác trông thấy dáng vẻ kia của chúng ta."

Ta gật đầu, có chút không yên lòng bèn cúi hỏi nàng, "Rốt cuộc tỷ khôi phục thế nào rồi?"

Yêu Nguyệt đáp, "Chuyện có thể tự vệ nhất định không phải lừa ngươi."

Ta nói, "Cần thận." Sờ lên chiếc mặt nạ trên mặt, xoay mình trở lại, còn chưa vào trong điện đã thấy Ngụy Vô Nha cảnh giác hỏi, "Ai?"

Ta hừ một tiếng, xuất thủ nhanh như chớp, gã cũng không nói quá hai từ, tránh được phát đầu tiên, phát thứ hai lại bị ta đánh trúng, phun ra một miệng máu. Gã nhìn ta, đột nhiên bật cười, "Sao không thấy cung chủ Yêu Nguyệt đâu?"

Lần này ta tới đã mặc y phục mình làm, che giấu vóc người rất tốt, không ngờ gã lại có thể nhận ra ta, nghe gã nhắc đến Yêu Nguyệt thì chỉ cảm thấy giận dữ không thể kiềm chế, Ngụy Vô Nha cười ha ha, tiếng động cơ hoạt động, chỉ thấy một cái lồng hạ từ trên cao xuống, hướng thẳng về phía ta. Ta uốn người tránh né, mặt đất lại rạn nứt, vô số ám khí lao ra, ta dốc toàn nội lực vỗ xuống, lại thấy một đám khói vàng bốc lên, bèn vội vàng đưa tay che mũi nhảy ra, lúc này tiếng chuông báo động đã vang, còn Ngụy Vô Nha thì chẳng thấy đâu nữa.

Kẻ tới lui ngoài cửa đều là đệ tử của Ngụy Vô Nha, ta thấy bọn họ thì tức tối, xuất thủ không chút lưu tình, trong nháy mắt giải quyết hết sạch người ở đây, chạy như bay hướng về phía Yêu Nguyệt.

Song lại không thấy Yêu Nguyệt đâu nữa.

Tác giả có lời muốn nói:

Tỷ tỷ xuất môn đi mua hạt dưa, núi không có hổ, nhị cung chủ bật mode khí phách!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play