Chiều hôm ấy, sắc mặt Yêu Nguyệt ngày càng tái.

Còn ta thì ngày càng chột dạ.

Cho nên ta vẫn luôn giả bộ bận rộn ở cửa hang, đồng thời vểnh tai lên nghe ngóng động tĩnh của Yêu Nguyệt.

Thân là công quân, mắt nhìn bốn hướng tai nghe tám phương là kỹ thuật cơ bản thôi.

Nàng nhất mực an tĩnh ngồi ngẩn người, sắc mặt tịch mịch, không biết buồn hay vui.

Ta ngày càng thấp thỏm. Giống như kiểu đã làm chuyện xấu vậy.

Cũng khi ấy, trong lòng lại âm thầm hy vọng nàng có chút không thoải mái, ví dụ như cần đi vệ sinh, hay cần ăn uống, hoặc thậm chí là đau hông, đau lưng, đau dạ dày, như thế thì ta có thể mượn cớ tiếp cận nàng.

Tâm trạng ta rất mâu thuẫn, vừa không muốn nàng thương tổn, vừa mong có thể đến gần nàng.

Cho nên, ngay khi nghe được tiếng hừ nhẹ của Yêu Nguyệt, ta lập tức phi từ cửa hang tới mép giường.

Sắc mặt nàng vẫn bình thường, song tay lại đặt lên bụng, ta hỏi nàng, "Tỷ tỷ có chỗ nào khó chịu sao?"

Yêu Nguyệt nhìn ta, mặt không biến sắc đáp, "HÌnh như đến rồi." Hai tai đỏ bừng.

...

Phản ứng đầu tiên của ta là nhìn những vết gạch trên tường.

Trong núi không phân được ngày tháng, chỉ có thể dựa vào những vạch kẻ này. Tính toán lại một chút, dường như cũng đúng thật.

May mà đúng, ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại phát hiện ra một vấn đề nghiêm trọng: Chúng ta phải lấy khăn thấm dì cả ở đâu bây giờ?

Ta ngẩng đầu nhìn Yêu Nguyệt, nghiêm túc hỏi nàng, "Tỷ tỷ, trong một tháng ta hôn mê, tỷ đã dùng cách gì?"

Yêu Nguyệt nói, "Ta bắt mấy con thỏ, lột da..."

Rất tốt, ít nhất thì da thỏ cũng sử dụng được.

Ta đặt Yêu Nguyệt lên trên giường, quấn da gấu quanh người nàng. Trong trang trại của bọn ta có hai con thỏ, vốn định nuôi để đẻ con, xem ra hiện tại phải làm thịt trước thời hạn rồi.

Thời điểm lột da, ta chợt nghĩ, nếu không phơi khô, không đun nước nấu, vậy hiệu quả của da thỏ... Lẳng lặng ngoái đầu nhìn về phía cửa hang, lại một lần nữa cảm nhận sâu sắc nỗi khổ của Yêu Nguyệt khi ta vẫn chưa tỉnh.

Quả nhiên nhà cửa phải có sự tồn tại của công quân thì mới ổn!

Xử lí da thỏ xong xuôi, ta về mang theo cả y phục, còn lấy cả ít vải Yêu Nguyệt hồi đầu dùng làm trung y dư lại, xé nó giống cái băng vệ sinh, ôm Yêu Nguyệt cho nàng thay, mặt Yêu Nguyệt đỏ phải biết, tiếc thay nàng cũng hiểu quy trình sở hữu độ khó cao này để ta làm thì mau hơn nên cũng không nói gì.

Chẳng biết có phải ta nhìn nhầm hay không, ta cảm thấy sắc mặt nàng trắng hơn so với mọi khi, đặt nàng lên giường, nàng đeo khảm vai da hổ, bên ngoài khoác bộ da gấu ta làm cho, bên cạnh cũng là đống lửa cháy.

Vậy mà Yêu Nguyệt vẫn run rẩy. Gần đây nàng sợ lạnh, vậy mà bây giờ lạnh lại trở thành đặc thù sinh hoạt, e rằng càng tệ hơn.

Cây đuốc ta của ta cháy phừng phừng, ta quan sát sắc trời, đã hơi tôi tối, giờ săn bắn chưa chắc đã thu được gì, mấu chốt là Yêu Nguyệt mà đi ra ngoài cùng thì sợ sẽ bị đông cứng mất.

Suy nghĩ thêm, lại đến gần mấy thân cây, đúc một cánh cửa, gác ngoài cửa hang, tạm thời dùng để chắn gió. Phần gỗ còn lại bị ta gọt thành nhiều mảnh vụn.

Yêu Nguyệt hiểu thấu ý đồ của ta, lên tiếng chỉ điểm ta vận dụng nội lực, quả nhiên động tác càng ra ngô ra khoai, tiến hành cũng càng muốn gì được nấy.

Làm xong một cục gỗ nho nhỏ bèn thí nghiệm hơn nửa canh giờ ngoài cửa hang, cuối cùng cũng ra được phương pháp đốt than củi. Cầm nồi đá dùng làm chậu than củi, như vậy khi Yêu Nguyệt ngồi ở trên ghế, ta có thể đặt chậu lửa ở dưới bàn uống trà hoặc dưới vòng ghế tránh bị lạnh.

Đã có chậu than củi, không cần đặt Yêu Nguyệt gần đống lửa kia nữa, đống lửa cháy khô, làm miệng nàng cũng khô theo, nàng khó cử động nên không thể uống nước, cuối cùng vẫn là bản thân chịu khổ sở.

Khi mọi việc xong xuôi thì trời đã tối, ta hầm canh, Yêu Nguyệt lại không chịu ăn. Lúc này đau đớn phát tác, nàng rên rỉ rúc sâu vào trong ghế bành, ngón tay bấu vào thành ghế sần sùi, khớp xương trắng bệch.

Ta đút cho nàng một hớp nước nóng, xong lại cho nàng uống sữa hươu ấm, tâm trạng nàng không tốt, dỗ thế nào cũng không chịu uống.

Ta cũng là con gái, biết trong những ngày này, phản ứng của Yêu Nguyệt cũng coi là ôn hòa rồi, có điều nàng không thể không ăn. Nghĩ tới nghĩ lui, lại lấy nắm, sáu quả trứng chim kèm theo một chén sữa hươu, khuấy với nhau, làm thành một bát song bì nãi.

Lần đầu làm nên trông hơi khó coi, bèn lập tức tìm thêm ít trái cây rừng trộn vào, giả bộ như kem ly, bưng lên, Nguyệt nữ vương trông thấy món ăn mới lạ, dù đau vẫn há miệng hình chữ O, cổ cũng nhướn lên một ít, ta nâng cái thìa xúc một miếng, nói, "Nào, há miệng."

Yêu Nguyệt liếc nhìn ta, thoải mái ăn một miếng, cả khóe mắt lẫn chân mày đều cong, cái tay đưa ra từ trong đống da lông, "Đưa bát cho ta." Ta nghe lời, ngồi bên theo dõi cái miệng nhỏ của Yêu Nguyệt ăn không ngừng, lòng tràn đầy hạnh phúc.

Yêu Nguyệt ăn xong vẫn chưa thỏa mãn, hỏi, "Còn nữa không?"

"Hôm nay hết sữa rồi, sáng mai ta lại đi bắt hươu, làm cho tỷ nhiều hơn chút."

Nàng gật đầu, nói, "Mai làm hai bát!"

Ta chỉ cười.

Ăn xong, sắc mặt Yêu Nguyệt đã tốt hơn nhiều, chúng ta trò chuyện một lát rồi ôm nhau thiếp đi.

Vì đại nghiệp ăn uống phong phú của chúng ta, ngày hôm sau ta bám theo đủ các thể loại động vật hoang dã, muốn phát triển nguồn tài nguyên sữa, kết quả là chẳng tìm thấy tài nguyên đâu, thay vào đó là vô số rau củ dại và trái cây rừng mọc hoang như lê, mận,... Mặc dù Yêu Nguyệt không có sức lực, nhưng nàng cũng có thể làm một cái máy chỉ dẫn hình người, tăng tốc độ phát triển đại nghiệp của chúng ta, buổi trưa lúc ăn cơm, chúng ta đã hái lượm được không ít các loại cây trái trong rừng, sọt còn không đủ để đựng thêm.

Buổi chiều chúng ta đi xa hơn, mục tiêu: sữa.

Tay không đi về.

Yêu Nguyệt không vui.

Nàng không vui, ta cũng không vui.

Thế là ta cắm đầu làm thịt khô, mứt hoa quả. Trái cây nhiều lắm, ngoại trừ đống dữ trự, còn không ta dùng hết để làm mứt hoa quả, tăng thêm chất lượng quà vặt.

Làm xong thịt xông bèn cắt thành sợi nhỏ, ướp ít mật ong, hong cho khô, ăn cũng ngon miệng, đưa Yêu Nguyệt thử, nhận lại được một nụ cười của nàng, thế là đưa hết những gì làm được cho Yêu Nguyệt, giá trị vui vẻ lại tăng lên.

Kết quả là Yêu Nguyệt vùi mình trên ngai vàng dành riêng cho nàng, trong ngực ôm thịt khô với trái cây ta làm, phơi nắng sưởi ấm, thích ý híp mắt quan sát ta bận rộn - hôm qua lúc tắm, ta mới thật sự thấy được thế nào gọi là gầy: xương sườn nàng đã lồi ra rồi, lúc kỳ lưng cho nàng còn không cảm nhận được thịt, chỉ cảm thấy như đang vuốt ve một bộ xương khô, thậm chí hai ngọn núi vốn dĩ kiêu ngạo này lại chỉ vừa một bàn tay (loại chuyện quan trọng này ta sẽ ăn nói bậy bạ hay sao?). Vì vậy hai ngày qua, chỉ cần là thứ nàng muốn ăn, ta sẽ tìm đủ mọi cách để làm, nàng không muốn ăn, cũng trăm phương ngàn kế ép nàng ăn. Tóm lại là phục vụ hết mình vì nghiệp ăn của Yêu Nguyệt.

Ta vén tay áo lên, vạt xiêm y cũng cuốn lên đai lưng, lúc còn mặc cung trang, trong ba tầng ngoài ba tầng, bây giờ mặc có một tầng mà đã bị ta vén hết sạch sành sanh, có lẽ hình tượng của ta bây giờ trông chẳng khác gì nông dân ven đường là bao.

Thế mà lần nào ngắm ta, Yêu Nguyệt cũng vô cùng nhập thần.

Nàng ngẩn người nhìn về phía ta một hồi, đột nhiên gọi, "Tinh Nhi." Tay vẫy vẫy.

Ta ngoan ngoãn tiến lại gần, kết quả là nàng nhét một miếng thịt heo vào trong miệng ta, còn bảo, "Tinh Nhi gầy."

Ta nói, "Tỷ tỷ mới gầy."

Yêu Nguyệt lắc đầu, cười đáp, "Ta không gầy, chỉ có Tinh Nhi mới thực sự gầy."

"Ai da ~ Đáng ghét ~" Ta đẩy ngực nàng một cái, hờn dỗi nhìn nàng, hai âm tiết vừa nâng cao, lập tức hài lòng nhìn Yêu Nguyệt run một cái, sau đó hùng dũng oai vệ, khí thế bừng bừng sải bước tiếp tục làm việc.

Mà Yêu Nguyệt vừa tai qua nạn khỏi, lại đến lượt ta >_<

Cơn đau bái phỏng Yêu Nguyệt xong xuôi thì thuận đường tìm ta.

Đây cũng là cơn đau đớn nhất ta trải qua kể từ khi đi tới thế giới này.

Ôm bụng ngã xuống giường, lòng đầy chua xót.

Nhà dột gặp mưa suốt đêm, đấy có phải là tình trạng của chúng ta bây giờ không!

Ông Trời đang trừng phạt ý niệm bất chính của ta hay sao? Rõ ràng đã quyết định buông bỏ rồi, nhưng vẫn không nhịn được mà tiếp cận?

Đầu ta chảy đầy mồ hôi.

Yêu Nguyệt dịu dàng lau mồ hôi cho ta, động tác vô cùng chậm rãi.

Ta ngây ngốc ngắm gương mặt nàng, nếu như cuối cùng thật sự vẫn không thể quay về bên nhau, vậy thì ít nhất cũng nên trân trọng từng phút từng giây khi vẫn còn được sát cánh.

Hoặc giả như chúng ta có thể ở bên nhau, song nếu ta có thể khắc chế tình cảm cùng ham muốn của bản thân, vậy có phải chúng ta lại có thể như trước kia, làm một đôi chị em gái bình thường, cũng tốt mà, phải không?

Hoặc nữa là ta rời đi, tìm một chỗ ẩn cư kế cận cung Di Hoa, trông nàng từ xa, cũng tốt? Khu rừng này là một địa điểm rất được, nhớ nàng, thăm một chút cũng dễ.

Ta không nỡ bỏ nàng. Ta cũng không nỡ làm nàng tổn thương.

Hy vọng... cả đời này Yêu Nguyệt cũng không khôi phục lại được võ công, thật tốt biết bao.

Ta đột nhiên toát ra ý tưởng ấy, ngay sau đó đưa tay tự tát má mình: Cầm thú, vì tư dục của bản thân mà lại sinh ra khát vọng như thế, xem ra vẫn nên sớm rời đi thì hơn, không thể chờ đến lúc mọi chuyện biến thành sai lầm lớn rồi mới hối hận.

Yêu Nguyệt vẫn luôn nhìn ta, tay phải áp lấy má ta, hồi lâu sau, nàng chợt khom người nhẹ nhàng hôn một cái lên trán ta.

"Tinh Nhi, ngươi lại thất thường." Vẻ mặt nàng nhìn ta đầy bất đắc dĩ, sau đó gồng sức vịn tường để đi bưng mật ong đưa cho ta.

Toàn bộ quá trình kéo dài ít nhất một khắc đồng hồ. . truyện tiên hiệp hay

Ta nhìn động tác chậm chạp của nàng, đột nhiên cảm thấy vô cùng đau thương, nước mắt cũng trào ra không tự chủ.

Yêu Nguyệt chỉ nhìn mà không nói lời nào. Một lúc sau, ta mới ngừng lại, thút thít gọi, "Tỷ tỷ."

Nàng nhìn ta, 'ừ' một tiếng.

Ta lại gọi, "Tỷ tỷ."

Nàng cười, đáp, "Tỷ tỷ ở đây."

Ta ôm lấy nàng, "Tỷ tỷ đừng bỏ ta."

Yêu Nguyệt ôm ta, nhẹ vỗ lưng ta như đang dỗ dành trẻ nhỏ, "Tỷ tỷ thương ngươi, Tinh Nhi ngoan."

Ta không thuận theo, "Tỷ thề đi."

Yêu Nguyệt bèn nâng tay phải lên, cất cao giọng nói, "Ta - Hoa Yêu Nguyệt, thề sẽ cùng muội muội ta - Liên Tinh - mãi tay kề tay, không phân không ly."

Ta chơi xấu, "Đừng, phải nói là Hoa Liên Tinh... cùng Hoa Liên Tinh mà ta yêu thương mãi tay kề tay, không phân không ly."

Nàng có chút không vui nhìn ta, cuối cùng vẫn sợ ta lèo nhèo, bèn lặp lại lần nữa.

Ta cũng thề, "Ta - Hoa Liên Tinh, thề sẽ cùng tỷ tỷ ta - Yêu Nguyệt - cả đời bên nhau, vĩnh viễn không xa cách, nếu làm trái lời thề, vậy thì ta từ nay về sau cũng chỉ có thể ăn mật rắn, mật gấu sống, lươn, rau cần, ớt xanh, ngò rí..."

Yêu Nguyệt đưa tay che miệng ta, dở khóc dở cười, "Tinh Nhi, ngươi nói đoạn trước là ta tin rồi, không cần thề độc như vậy."

Ta giận dữ, "Đã thề thì đương nhiên phải nghiêm túc." Lại nghĩ, "Mới vừa rồi tỷ chỉ thề sẽ ở bên ta, không có nói nếu làm trái lời thề thì sẽ thế nào, Hoa Yêu Nguyệt, có phải tỷ đang lừa dối ta hay không?"

Rốt cuộc Yêu Nguyệt bị ta chọc giận rồi, nàng gõ đầu ta một cái, nói, "Hoa Liên TInh, ngươi đừng có không biết điều. Lời cung chủ cung Di Hoa đã nói, sao có thể nuốt lời? Nằm xuống, ta đi nấu cơm!"

Ta bảo, "Ngươi từng nói sẽ bảo hộ ta cả đời, kết quả là nhiều lần vứt bỏ ta, còn đuổi ta ra khỏi nhà, đây có thể coi là nuốt lời không?"

Yêu Nguyệt đáp, "Ngươi còn càn quấy nữa, có tin ta lập tức làm trái lời thề cho ngươi coi không?" Lời đưa tay véo hông ta một cái, "Ba ngày không đánh, nhà tốt cũng dỡ ngói!" Từ bao giờ nàng cũng có thể thốt ra mấy câu tục ngữ này đây? Mà tỷ tỷ khi nói đùa cũng thật khả ái, ta bị Yêu Nguyệt làm cho mê mẩn, chỉ có cười ngây ngô suốt. Yêu Nguyệt đành lắc đầu đi nấu cơm.

Nàng cứ thả thịt khô với nấm vào trong nồi thôi, nấu xong thì bưng canh cho ta dùng, ta ngồi ăn ngay tại mép giường, ngoại trừ việc bỏ hơi nhiều muối, còn lại cũng không tệ.

Ít nhất nó vẫn chưa thành màu đen ~

Hơn nữa Yêu Nguyệt còn biết thổi nguội cho ta ~ cảm giác ngập tràn trong tình thương ~

Quan trọng nhất là, nàng đã thề sẽ ở bên ta, cho dù có lẽ cả đời này chúng ta mãi mãi không thể như bây giờ, nhưng mà ít nhất chúng ta cũng có thể ở bên nhau, không tốt sao!

Có tỷ tỷ chăm sóc, ta nhanh chóng hồi phục, chẳng những không đau, mà còn đầy ắp ý chí chiến đấu, ngay ngày thứ ba đã có thể ra ngoài bắt một con hươu mẹ đang mang thai quay về! Tiện tay còn mang theo rất nhiều trái cây.

Cuộc sống của bọn ta đã có trứng, có sữa, có quà vặt, có trái cây, là một cuộc sống hạnh phúc!

Tác giả có lời muốn nói:

Vở kịch nhỏ về ba phương pháp nấu ăn ngon.

Một hôm, để chứng minh nhị cung chủ vẫn còn có chất xám:

Liên Tinh (gian trá): Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, buổi tối nay mình ăn bánh nướng áp chảo đi!

Yêu Nguyệt (nghi ngờ): bánh nướng áp chảo?

Liên TInh (nũng nịu): Sơn hào hải vị! Chúng mình tự làm!

Yêu Nguyệt (vui vẻ): được.

...Buổi tối...

Yêu Nguyệt (nghi ngờ): Không phải bảo ăn bánh nướng áp chảo sao?

Liên Tinh (gian trá): Thì là bánh nướng áp chảo đó, chúng ta không phải đang lật hay sao?

Yêu Nguyệt: %¥#8*&&#@... Cút!

...Ngày thứ hai...

Liên Tinh (gian trá): Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, tối nay mình ăn bánh dày đi?

Yêu Nguyệt (nghi ngờ): Bánh dày?

Liên Tinh (nũng nịu): Là một đặc sản ở Hồ Nam đó ~ đè nén thật chặt thật chặt, ăn còn dẻo! Ta tự làm cho tỷ nhé!

Yêu Nguyệt (hoài nghi): được rồi.

...Buổi tối...

Yêu Nguyệt (khẳng định): Không phải ăn bánh dày.

Liên Tinh (gian trá): Dù sao cũng là đè mà!

Yêu Nguyệt: %¥#8*&&#@... Cút!

...Ngày thứ ba...

Liên Tinh (gian trá): Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi, buổi tối chúng ta ăn lẩu chứ?"

Yêu Nguyệt (hoài nghi): Lẩu?

Liên Tinh (nũng nịu): Là một đặc sản ở Sơn Đông đấy ~ Ta tự tay làm cho tỷ nha!

Yêu Nguyệt (cười nhạt): Được.

...Buổi tối...

Yêu Nguyệt (nghi ngờ): Ăn lẩu thật?

Liên Tinh (gian trá): Sao Nguyệt Nhi lại thất vọng như vậy? Là mong đợi ta làm gì đó sao? *Nhìn Yêu Nguyệt đầy mờ ám*

Yêu Nguyệt: %¥#8*&&#@... Cút!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play