Phần IV. Trong lòng nàng có cô ấy, trong lòng cô ấy cũng có nàng, cho nên hết thảy mọi chuyện đều không thành vấn đề.
Chương 57. Bắt đầu ở hoang.
Ta không ngờ vẫn còn có thể tỉnh lại.
Sắc trời trong veo, không khí trong rừng thanh tĩnh, chim hót líu lo, suối chảy róc rách, gió nhẹ thổi qua, đưa tới thứ mùi hương nhàn nhạt thoang thoảng.
Lưng rất đau, đầu cũng rất đau.
Ta nghe thấy tiếng sóc chạy qua, thỏ chạy qua, gà núi chạy qua, hươu chạy qua, rất nhiều thể loại không biết là gì chạy qua.
Nhưng lại không nghe thấy âm thanh mà ta muốn.
Cứ thế nên không muốn nghe.
Cố gắng ngồi dậy, quan sát bốn phía.
Lá biếc xanh, nhành to lớn, rễ cầu kết.
Nước suối trong vắt, hoa hồng kiều diễm, cỏ non tươi tốt, còn có những chú cá tự tại dưới mặt nước kia.
Một khu rừng tràn đầy sức sống.
Lại không trông thấy cảnh sắc mà ta mong chờ.
Vậy thì cũng không muốn nhìn nữa.
Xếp chân, nhắm mắt, tĩnh tọa.
Có con châu chấu nhảy qua người ta.
Có loài chim liệng qua người ta.
Có con nai tò mò lại gần ngửi người ta.
Có con rắn nhỏ người dinh dính bò lên người ta, lúc bò trên chân ta còn dừng lại một chút, tựa hồ đã chuẩn bị nhe răng nanh, đáng tiếc cuối cùng cũng không cắn xuống.
Dần dà âm thanh động vật cũng tắt lịm.
Tiếng côn trùng lại vui vẻ vang lên.
Hình như đêm rồi.
Ta lại mất ý thức, lúc ấy bên tai vang lên một tiếng thở dài.
Mở mắt, Yêu Nguyệt đeo mặt nạ phượng hoàng màu bạc, ánh mắt nhìn ta nóng như lửa, đây là chiếc duy nhất ta thiết kế chỉ che một nửa gương mặt, dưới ánh trăng, con phượng hoàng vẽ bên trên như đang muốn bay đi, thiết nô ban đầu đưa ta một sản phẩm nửa lộ nửa kín, như ẩn như hiện vậy đã khiến ta tức giận, bây giờ nhìn nàng thì gần như đã quên hết, không tự chủ được mà nói, "Tỷ tỷ, tỷ như vậy thật xinh đẹp."
Hừ! Yêu Nguyệt thở ra bằng mũi, lạnh lùng bảo, "Chưa chết thì tự mình đứng dậy đi!"
Ta đứng lên, đầu còn hơi choáng váng.
Yêu Nguyệt đứng bên, không nói lời nào.
Ta hỏi nàng, "Tỷ tỷ, vết thương của tỷ sao rồi?"
Yêu Nguyệt không đáp, chỉ bước nhanh về phía trước.
Ta cẩn thận quan sát, thấy nàng đã xé áo khoác để băng bả vai, vải rất sạch, không có máu, chắc vết thương đã đông lại, lòng cũng hơi thả lỏng một chút.
Dưới ánh trăng, rừng cây yên tĩnh an ninh, không biết đã bao lâu chưa có người tới, động vật nhỏ cũng không sợ người, tầng lá cây dưới chân mềm mại thư thích, xúc cảm khá tốt so với loại thảm nhung thượng hạng trong cung Di Hoa, ban đêm trong rừng có sương, nhẹ nhàng bao bọc xung quanh thân mình, khiến cho toàn bộ khu rừng trở nên nhu hòa.
Bóng lưng Yêu Nguyệt đột nhiên cũng tựa như một giấc mộng không chân thực.
Ta dần hồi phục khí lực, vốn dĩ tay chân đã tê dại cũng khôi phục tri giác, nội lực lưu chuyển, tự thành tuần hoàn, bước chân cũng nhanh hơn, đưa tay muốn kéo nàng, lại bị nàng né tránh.
Không chạm được vào nàng, ta nghi ngờ liệu có phải mình đang nằm mơ không, đưa tay đánh vào thân cây bên cạnh, không vận nội lực, tay phải đụng vào vỏ cây cứng cáp, đau, ta ôm tay rên nhẹ một tiếng.
"Ngu xuẩn!" Yêu Nguyệt nói thế, nhưng nàng vẫn dừng lại, chờ ta đi đến, lại đưa tay lật tay phải của ta, thấy trầy da chảy máu, giậm chân một cái, lại mắng, "Ngu xuẩn!" Chờ đến khi cả hai cổ tay của ta đều nằm gọn trong tay trái của nàng, cứ thế dắt ta đi như phạm nhân vậy.
Tay nàng lạnh như băng, ngón tay cứng đờ bám lên cổ tay ta.
Ta khó khăn bước theo nàng, lòng như bị một nồi nước sôi, chậm rãi phả hơn nóng ra ngoài.
Đi hồi lâu, cuối cùng cũng đến một bờ dốc đứng, Yêu Nguyệt ngửa đầu nhìn lên trên, lại nhìn ta một chút, tay vịn ngang hông ta, chuẩn bị khom người bế cả chân lên, ta đẩy nàng, trở tay ôm nàng vào ngực, vận nội lực, mấy bước nhảy tới.
Đây là một hang núi rộng rãi, trong hang có một cái giường nhỏ bằng cỏ khô, trong góc đặt đống vải vụn, trên vải dính đầy vết máu.
Ta để Yêu Nguyệt ngồi lên trên đống cỏ khô, đè nàng lại không cho nàng cử động, trước tiên dò nội lực, cảm thấy nội lực ngưng trệ, nội tức còn chưa được bằng một phần của Yêu Nguyệt bình thường, cởi xiêm y của nàng ra, thấy trên ngực nàng có một dấu tay màu xanh, nhìn màu sắc dấu tay, có lẽ đang khôi phục. Bên vai phải lại có một vết sẹo ngắn, màu tím đen, không biết có phải mới vỡ ra hay không, ta đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, Yêu Nguyệt nói, "Đừng nhìn, đã một tháng rồi, vết thương sớm đã kết vảy." Một tháng? Ta nhíu mày, quan sát bốn phía, còn đống thây thỏ chất kia, một ống trúc đựng nước, hình như đây là toàn bộ những gì có trong hang.
Yêu Nguyệt ôm đầu gối ngồi trên đống cỏ ngẩn người nhìn về phía trăng sáng. Nàng chỉ mặc một bộ trung y, gió trong động lớn lắm, ngồi một lúc nàng đã lạnh, người run rẩy, rồi lại lập tức cứng vai để chống đỡ.
Ta tự nhìn lại mình, áo quần bào phục chỉnh tề, bên ngoài còn phủ một lớp da gấu đơn sơ, da gấu đã tróc không nguyên vẹn, có nhiều hư hại, nhưng cuối cùng vẫn có thể làm thành một lớp y phục, giữa khoét cái lỗ, đều thò ra, mặc vào trông thật giống cái bình phong.
Ta cởi lớp da gấu ra, phủ lên người Yêu Nguyệt, nàng mất tự nhiên nói, "Hôi rình, ai muốn mặc?"
Ta ép nàng mặc vào, vội đẩy nàng vào bên trong, chất ít cỏ khô lên người nàng, nàng hiểu ra thì bật dậy, buồn bực bảo, "Liên Tinh, ngươi chớ..." Nói một nửa, bụng đột nhiên phát ra âm thanh như đánh trống, nàng dừng lại, da mặt cơ hồ đã trước đến mức tím bầm, dáng vẻ không cần nói cũng biết hài hước cỡ nào.
Đáng tiếc, ta không cười nổi.
Trầm mặc đi ra ngoài, nhanh chóng lượm một bó nhành cây, thuận tiện nhặt một cái lá, dùng nội lực hơ khô cái lá đã bị sương làm ướt, lấy tốc độ nhanh nhất có thể để chuyển động nhánh cây trên nó, đồng thời tăng thêm lực, chẳng bao lâu cuối cùng cũng đốt được một đống lửa, Yêu Nguyệt không tự chủ nhích lại gần đống lửa thêm một chút.
Ta nhặt một con thỏ lên, dùng nội lực rạch bụng nó, vứt hết nội tạng, tróc lông, dùng chút nước còn dư trong ống trúc để rửa sạch, đặt trên lửa nướng.
Ta phát hiện mọi việc chỉ cần bạn dành tâm trí ra để làm thì sẽ không tệ. So với động tác vụng về biểu hiện ở lần lạc đường trước đó rất lâu thì lần này chẳng những ta bắc được ngọn lửa, còn thành thạo nướng được con thỏ mà trước giờ vốn vẫn không tiêu.
Yêu Nguyệt nhìn con thở chằm chằm, bụng ngày càng kêu to.
Dường như nàng cũng chẳng thèm đếm xỉa gì nữa, thản nhiên ngồi một bên, đợi ta nướng chín thỏ, thổi cho bớt nóng, đưa nàng, nàng nhìn ta một cái, ta đáp, "Ta không đói, tỷ ăn trước đi."
Nàng đưa tay nhận lấy, không nói gì, há miệng ăn một miếng thịt to. Ta cầm ống trúc nhảy xuống, Yêu Nguyệt liếc mắt nhìn ta, cũng không hỏi gì.
Dùng ống trúc lấy nước, xui xẻo lại bắt gặp một con rắn, xa xa lại thấy hình như trên cây có một cái giống tổ chim, kiểm tra lại, quả nhiên đúng thật.
Ngay cả chim lẫn trứng đều bắt hết, trở về hang núi, Yêu Nguyệt đã ăn xong thỏ, còn đang thích ý duỗi tay hơ lửa. . Hãy tìm đọc trang chính ở * trùmt ruyện. C OM *
Ta đưa nước cho nàng, lại nhìn kỹ con rắn nước kia, hoa văn trông rất giản dị, đẩy miệng nó ra, không có độc, lại đưa Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt cũng bảo không có độc, ta bèn nướng rắn với chim y chang ban nãy, trứng chim thì ném vào đống lửa, phát ra tiếng lách tách.
Lát sau lấy trứng chim ra, có hai quả cũng đưa hết Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt không khách khí, một lần cắn một quả, hai má phồng lên, lại cướp cả rắn để ăn, không muối chẳng gia vị, nhưng nàng ăn nhiệt tình, ăn xong còn liếm ngón tay, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn. Vừa lúc chim đã chín, ta hỏi nàng có muốn ăn không, Yêu Nguyệt lắc đầu, ta để dành cho nàng, nàng ngã nằm ngay tại chỗ, trong nháy mắt đã ngủ say.
Từ khi ta tỉnh lại đến bây giờ chưa trông thấy vách núi cao chót vót nào, chắc hẳn cách vách núi kia rất xa. Cũng không biết sao nàng rơi xuống mà không chết, lại có thể kéo ta cái con người to xác này đến tận đây, còn sống qua một tháng dài dằng dặc. Nghĩ đến trên thân nàng còn mang theo thương tổn, song lại có thể chăm sóc ta chu toàn từ đầu đến chân, ta bèn cảm thấy áy náy, lại nghĩ đến việc nàng đã bị phá hủy gân cốt, hốc mắt lõm sâu, vành mắt xanh đen, ăn ngốn nga ngốn nghiến, ngồi trên cỏ khô mà hoàn toàn không còn vẻ ngạo mạn bắt bẻ mọi ngày, có thể tượng tưởng đã chịu không ít khổ, may mắn thay giờ đây ta vẫn còn hữu ích, chỉ mong có thể dốc hết sức giúp nàng cảm thấy tốt hơn.
Quyết định xong, ta đem mấy con thỏ còn dư lại tới, có một con đã bốc mùi thì nhanh chóng vứt bỏ, hai con còn dư thịt trắng bệch, nhìn kỹ hơn, thấy trên thân thỏ có vài vết cắn, máu đã khô, dường như ta đoán được một tháng vừa qua thức ăn của Yêu Nguyệt là gì, nhất thời lại cảm thấy chua xót.
Ta tìm mấy tảng đá lớn, dời đến hang động để chắn gió; ống trúc trang bị đủ nước; có đôi gà núi chạy đêm bị ta bắt được, dứt khoát bóp chết, vặt lông lấy lòng, trên một thân cây ở cửa hang có tổ ong, ta móc tổ ong, lấy mật ong ra, bôi lên người gà núi, tìm một chiếc lá lớn bao gà lại, lại tìm vài khối đá, xếp thành bếp lò, gà núi đặt trong bếp hầm, bây giờ sắc trời đã tờ mờ sáng, ta thức một đêm song vẫn không mệt mỏi.
Gà núi chín, tản ra mùi hương mê người, Yêu Nguyệt giật giật, phát ra tiếng kêu vô thức, vẫn chưa tỉnh dậy.
Dưới nắng mai nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng đỏ bừng, ta vội vã đặt tay lên trán nàng, bàn tay nóng bỏng, mải mốt lấy vải thấm ướt hạ nhiệt cho nàng. Dùng cạn một cái thau đồng mà nàng vẫn không có chiều hướng khá hơn.
Ta vô cùng sốt ruột, lấy vải cột nàng vào trước ngực ta, lại ôm hai chân nàng, đưa nàng đến bên dòng suối, không ngừng dùng nước suối giúp nàng hạ nhiệt, đến khi mặt trời lên cao mới hạ sốt, nhưng nàng vẫn còn hôn mê, nói mớ khát nước.
Rót nước nước không vào, ta đành phải ngậm nước đút cho nàng, từ đêm qua đến giờ nàng vẫn chưa ăn gì, nghĩ ngợi một lúc lại không an lòng, cõng nàng quay về, tìm được chút mật ong còn sót đêm qua, đút cho nàng.
Có lẽ nàng cũng cảm giác được mật ong thơm ngon ngọt ngào, lúc uống còn hút cả đầu lưỡi của ta, dường như nàng cho rằng cái lưỡi của ta chính là nguồn mật ong kia vậy.
Ta gắng gượng áp chế ngọn lửa dục vọng bị nàng khơi mào, đặt nàng lại trong hang, dùng da gấu với cỏ khô đắp cho nàng, xong lại dùng đá lớn lấp kín cửa hang, chuẩn bị ra ngoài tìm chút đồ ăn.
Mới xuất môn đã cảm thấy không yên lòng, bây giờ nàng hoàn toàn không có năng lực phản kháng, nhỡ đâu có thứ xà trùng gì muốn cắn nàng thì không phải mất mạng hay sao? Cuối cùng vẫn cõng nàng sau lưng, dắt ống trúc bên hông, dọc tìm theo dòng suối, tìm được một cái hồ nhỏ, bắt mấy con cá, đốt một đống lửa bên hồ, lấy một tấm đá đặt cá lên, ống trúc thì coi như nồi, nấu một nồi canh cá, lại đút nàng như cũ, đút xong thì ta cũng thấy đói, nướng mấy con còn dư ăn.
Bước chân của ta mau vội, cách nhận biết đường lại không tốt, cứ nhắm thẳng một hướng mà đi, trước khi mặt trời lặn đã trèo qua một ngọn núi, dọc đường tìm thấy nhiều thứ trái cây rừng màu đỏ, mỗi loại hái một ít, sợ kiếp này trái cây không giống kiếp trước còn ăn thử, đến khi chắc chắn không có độc mới nhai xong mớm cho Yêu Nguyệt - nghe nói vitamin C có thể tăng sức miễn dịch, cho nàng ăn nhiều chút chắc sẽ tốt hơn.
Đêm ấy ta ôm Yêu Nguyệt ngủ trên cây, đi một vòng mà hoàn toàn không thấy ở đây có ai sinh sống, ta vừa lo Yêu Nguyệt không chịu đựng được việc đi đường nhiều ngày, lại sợ không tìm thầy thuốc sẽ khiến bệnh tình của nàng nặng hơn, suy nghĩ nhiều, ngủ không sâu, cứ chốc chốc lại tỉnh dậy sờ Yêu Nguyệt một cái, rất sợ trong lúc vô tình lại để nàng rơi.
Tác giả có lời muốn nói:
Vốn dĩ khu rừng này bắt chước núi Trường Bạch, khác với thế giới của Cổ Long, chi tiết nhỏ mong đừng truy cứu.
Tỷ tỷ rất ôn nhu ~ để bản thân mình ăn rắn, nhường Tinh Tinh ăn chim ~
Editor: Đẩy nhanh tốc độ để end truyện trước tết nào >D<
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT