Buổi sáng ngày tiếp theo, Yêu Nguyệt không chịu làm cho ra lẽ với ta, ta đến, nàng cũng bảo thị nữ đuổi ta về, ngay cả gặp mặt cũng không được.
Có điều sau những gì đã trải qua đêm trước đó, ta đã thấy rõ bộ mặt thật của con cọp giấy này, cũng chả sợ đâu, thay vào đó ta thay nam trang, đi đến thị trấn mà ta và Yêu Nguyệt đã từng thăm thú.
Thị trấn này cũng coi như đã lớn nhất quanh khu vực lân cận rồi, nhất định sẽ có thứ mà ta muốn.
Vừa bước vào trong thị trấn đã cảm thấy nơi này náo nhiệt và sầm uất hơn cả trước kia, mọi người thấy ta bèn rối rít tiến đến chào hỏi, gọi ta là Hoa công tử, ta hết sức hưởng thụ, khách sáo một phen với bọn họ, kéo lấy tên tiểu nhị ở lầu Thái Bạch, hỏi anh chàng, "Tiểu ca này, huynh có biết ở đâu có... ôi chao, bán mấy quyển bí mật chốn xuân cung hay không?"
Tiểu nhị ngẩn người, sau đó cậu chàng nở nụ cười mờ ám, đáp, "Công tử hỏi đúng người rồi đấy!" Cu cậu báo với ông chủ một tiếng xong dẫn ta bảy quành tám quèo vào một con hẻm nhỏ, ta thấy ở đó có một ngôi nhà, nhìn không giống nơi làm ăn cho lắm, ai dè nhóc kia lại đưa ta vào, trong hậu viện có một kho chứa mười bảy, mười tám cái rương, bên trong đựng toàn những quyển sách nhỏ màu vàng.
Ta hoảng sợ, vốn chỉ muốn học hỏi một tí, giờ thì lại thèm mua toàn bộ, sao lại có thể có nhiều quyển nữ x nữ như thế nhỉ, bao nhiêu là rương, khuân về sẽ không lồ lộ quá chứ?
May thay tiểu nhị thức thời, thấy ta hốt thì cười nịnh, "Mấy quyển này phân thể loại theo rương, công tử muốn loại gì cũng có."
Vừa nói vừa đề cử mấy cuốn cho ta. Những quyển được nhiệt liệt hoan nghênh là <Đôi ba thức của cao thủ võ lâm> hay <Làm thế nào để đối phó với nữ ma đầu>, còn tặng thêm <Đám công tử chúng ta đều hiểu nàng sẽ không cho phép> cùng nụ cười với ưu đãi giảm hai mươi phần trăm.
Ta quyết định yêu cầu mỗi loại hai cuốn, tổng cộng là đem ba mươi tám quyển về, trả tiền, vác một bọc quần áo, chồng thật nhiều lớp y phục bên ngoài rồi chuồn thiệt mau lẹ.
Sau khi trở về, ta quên ăn quên ngủ, nghiên cứu liền ba ngày. cuối cùng cũng tâm đắc rút ra kết luận, đơn giản là có vũ khí thì dùng vũ khí, không có vũ khí thì tự dựa vào sức mình, thề nguyền phải làm một vị công tuyệt thế.
Khi đã bế quan đại thành, tâm trạng ta thoải mái vô cùng, tràn đầy tự tin đi cầu kiến Yêu Nguyệt, Yêu Nguyệt vẫn không cho, ta lập tức vượt qua đám thị nữ, trực tiếp vào trong điện.
Yêu Nguyệt thấy ta, mặt lạnh tới mức có thể hét ra băng tuyết rồi.
Ta muốn ôm nàng, nhưng bị nàng lẩn tránh, nũng nịu nàng nàng cũng không thèm để tâm, khóc lóc om sòm nàng cũng chả buồn để ý, thậm chí ta kêu ngực đau (mà thực ra ngực ta đau thật, một chưởng mạnh như thế thì một tháng sao đủ khỏi bệnh!!!), nàng cũng làm như điếc, chuyên tâm luyện công và xử lí công vụ, coi như ta không tồn tại.
Ta bèn ở luôn chỗ của nàng, ăn cùng nàng, ngủ cùng nàng luôn, Yêu Nguyệt bị bám riết phát phiền, cuối cùng cũng phải mở miệng nói chuyện, "Liên Tinh, chúng ta là tỷ muội ruột thịt!" Đêm hôm đó sao tỷ không bảo mình là chị em ruột đi? Hừ!
"Tỷ tỷ, nếu ta nói thật ra ta không phải muội muội thật của tỷ, mà là một linh hồn đến từ thế giới khác thì tỷ có tin hay không?"
Yêu Nguyệt nổi giận, "Liên Tinh, ngươi làm ta quá thất vọng, vì mong muốn của bản thân mà ngay cả máu mủ ruột già cũng không chịu thừa nhận hay sao!"
... Quả thực ta thấy ưu phiền muốn chết...
Mùa xuân ấm áp, hoa nở muôn nơi đến rồi mà Yêu Nguyệt vẫn không thèm quan tâm đến ta, thậm chí ngay cả khi ta ra ngoài uống rượu, nàng cũng kệ mặc, ta biết nàng thật sự thấy thất vọng với ta, trong lòng cũng khổ sở vô cùng, lại không có gì để giải trí, ta đành phải mượn rượu giải sầu, nhất thời tửu lượng tăng cao, dốc cạn nửa bình.
Một hôm uống nhiều rượu rồi phải ra ói bên cây liễu cạnh bờ sông hồi lâu, đột nhiên có một bàn tay vỗ vỗ lưng ta, ta quay mặt lại, là Dương Lỗi.
"Tâm Tâm." Anh chàng gọi cái tên trước kia của ta.
Ta thấy sắc mặt anh ta có vẻ ảm đạm, lại không hiểu sao không thể ghét nổi đối phương, bèn vỗ xuống bãi cỏ ý bảo anh ta ngồi xuống, thấy anh ta không phản ứng mới chợt nhớ ra mắt anh ta không được tốt, thế là ta dắt anh ta ngồi xuống.
"Tâm Tâm." Dương Lỗi lại gọi tên ta.
Ta nhẹ giọng đáp, tỏ ra ngạc nhiên, "Sao anh lại tìm được tới đây?"
Dương Lỗi cười, "Khắp nơi ai cũng biết nam sủng Hoa công tử của cung chủ Yêu Nguyệt cung Di Hoa bị thất sủng, ngày nào cũng mượn rượu giải sầu, khi nào uống say cũng chỉ nằm ở bờ sông, nên anh nghĩ chỉ cần tới đây là có thể tìm được em."
Đợi một chút, "Nam sủng? Hoa công tử?"
Dương Lỗi gật đầu, "Không phải em đã đi dạo phố với Yêu Nguyệt hay sao? Với vóc dáng của Yêu Nguyệt, nhìn thế nào cũng nhận ra là nữ, còn em thì." Anh chàng bật cười đầy nhạo báng.
Ta nổi giận, thọc cho anh chàng một phát, "Không cho cười!"
Anh chàng đột nhiên ho khan.
Ta hiểu rằng mình dùng sức hơi quá, tiếc thay đã không thể tỏ ra mềm mỏng, chỉ đành chờ anh ta lăng lắng xuống, mới hỏi, "Tại sao lại hạ độc?"
Anh đáp, "Em cũng biết anh ngu ngốc mà, nhà Mộ Dung đã lừa anh..."
"Tôi muốn nói chuyện sau đó, tại sao lại hạ độc lần thứ hai?"
Anh chàng tỏ ra kinh ngạc, gãi đầu một hồi mới đáp, "Anh đâu có đâu? Chỉ cho em một chút thuốc gia tăng nội lực thôi mà?"
"Vậy sao Yêu Nguyệt lại bảo anh hạ độc tôi?"
"Cô ta không hiểu rồi, bên trong có vài vị thuốc có độc, song hòa với nhau thì khá mạnh, em không chịu được ngay nên cô ta cho rằng anh giở trò, còn đánh anh mấy đòn đấy."
... Ta nên tin tưởng anh ta sao? Nếu là thật, tại sao anh lại có thể bình tĩnh như vậy?
Có vẻ như đoán được suy nghĩ của ta, Dương Lỗi cười bảo, "Thực ra thì anh có thể chuyển kiếp, thì cũng có thể chuẩn bị đường lui cho mình, anh đã lập sẵn kế hoạch rồi, từ khi tới thế giới này, thời gian và địa điểm quay về anh có thể tính ra, trở về, anh, hay là thân thể ban đầu của anh, cho nên chỉ cần không bị giết, thì anh sao cũng được."
Ta chợt ngẩng đầu nhìn anh.
Dương Lỗi cười rất bình tĩnh, "Anh đến tìm em, cũng là muốn hỏi xem em có định quay trở về hay không, cách kia sáu mươi năm chỉ dùng được có một lần mà thôi, hơn nữa địa điểm mỗi lần đều khác nhau, một khi đã bỏ lỡ, cũng không biết lần kế có thể trở về được không nữa."
... Quay lại...
Ta lảo đảo đứng dậy.
Dương Lỗi nói tiếp, "Lần kế là đêm trăng tròn, ở hang độc nhỏ phía đông cái thị trấn này, anh sẽ chờ em đến mười hai giờ đêm, mười hai giờ đêm, cổng không gian sẽ mở, nếu em không tới, anh sẽ đi một mình."
Anh ta nói rồi lại cười, ôm bả vai, hôn lên trán ta một cái rồi không chờ ta nữa, đứng dậy tiếp tục đi.
Hôm nay ta quay về muộn hơn mọi ngày.
Khi về tới tẩm điện, ta chợt thấy Yêu Nguyệt đã ngồi ở trên giường của ta, trước giường bày một bàn thức ăn đã nguội.
Hai chân nàng đan chéo nhau, ngồi ở mép giường đọc sách, thấy ta đến cũng chỉ hất cằm về phía bàn cơm.
Quả thực bây giờ ta không có tâm trạng ăn cơm, bèn lắc đầu từ chối.
Yêu Nguyệt hừ một tiếng.
Ta rầu rĩ nằm dài trên giường, chôn mình vào trong chăn.
Đột nhiên Yêu Nguyệt hỏi ta, "Loại dục vọng đó quan trọng nhường ấy sao?"
???
Nàng thấy ta mãi không trả lời liền không nhịn được, hỏi lần nữa, "Tình yêu nam nữ quan trọng đến vậy ư?"
"Nhân luân đại dục, dĩ nhiên là quan trọng." Ta buồn bã đáp nàng.
Nàng bảo, "Vậy thay vì ngươi đi ra ngoài, bị những gã đàn ông xấu xa kia lừa gạt, ta đành cố sức làm tốt nghĩa vụ của tỷ tỷ thôi!"
???!!!
Trong tẩm điện không có ai, Yêu Nguyệt đứng dậy, cởi xiêm y.
Bên ngoài nàng mặc áp choàng, bên trong thì không mặc gì hết, vừa cởi áo choàng, ta đã thấy hết bên trong.
Yêu Nguyệt động kinh à?
Yêu Nguyệt thấy ta ngớ người, sắc mặt không được tốt lắm, nàng hừ lạnh, "Sao thế? Chê ta?"
Ta lắc đầu, nhưng thật sự đang không có tâm trạng, bèn nhặt y phục của nàng lên, khoác vào cho nàng, cầm lấy tay nàng nói, "Tỷ tỷ à, nếu có một ngày ta rời đi..."
"Không có sự chấp thuận của ta, không cho phép người đi đâu hết!" Yêu Nguyệt lập tức hét như sấm.
"Tỷ tỷ." Ta cảm thấy nhức đầu với tính khí này của nàng, "Ta đang nói nhỡ đâu, nhỡ đâu ta rời đi, thì tỷ tỷ phải kiềm chế tính cách của mình lại, đừng nóng nảy như thế, cũng đừng hở tí là giết người, không kẻ khác sẽ đối đãi với tỷ như đối đãi với ác ma, liên hiệp lại hại tỷ."
Sắc mặt Yêu Nguyệt đỏ như máu, ngay cả cặp mắt cũng hóa đỏ, "Nếu ngươi dám bỏ đi, ta sẽ giết sạch bất kì ai ta nhìn thấy, ta nói được là làm được."
... Ta tin nàng làm được...
Thế thôi, tỷ tỷ, chúng ta làm chút chuyện mà người đang yêu nên làm đi (cô đúng là một cô gái vô đạo đức)
Yêu Nguyệt vẫn ở trạng thái kích động, ta thấy nàng chuẩn bị nói tiếp bèn ôm lấy nàng, đè nàng xuống giường. Nàng kinh ngạc trước hành động này, mở to mắt, đưa tay định chống cự, ta sử dụng hết toàn bộ chiến thuật của công quân mà ta đã suy tính chu toàn để bấu vào tay nàng, không cho nàng tiếp tục dùng sức nữa.
"Tỷ tỷ, không phải tỷ đến tìm Tinh Nhi hay sao?" Ta đè lên nàng, cảm thấy bây giờ nụ cười của mình hẳn là trông rất ti tiện.
Yêu Nguyệt ngừng giãy dụa, nàng nằm thẳng cẳng trên giường, ta nhẹ hôn lên mặt nàng, một tay đưa xuống, kĩ thuật của ta đã thuần thục rất nhiều, chẳng bao lâu Yêu Nguyệt khẽ run rẩy, ta vẫn luôn chăm chú quan sát phản ứng của nàng, thấy nàng cắn môi dưới, ta vội vàng xoa mặt nàng, "Tỷ tỷ, đừng làm đau mình."
Toàn thân Yêu Nguyệt chấn động, nàng nghiêng đầu đi, không để ta thấy mặt nàng.
Ta đưa tay đặt lên mặt nàng, phát hiện ra nàng đang khóc.
Ta giật mình.
"Tỷ." Ta gọi nàng thật khẽ khàng, Yêu Nguyệt đột nhiên cong người lên, buồn bực nói, "Đừng gọi ta là tỷ tỷ!" Dường như ý thức được cơn giận của mình, nàng lại thấp giọng, "Ngươi nhanh lên chút."
"Tỷ tỷ à." Ta ôm lấy nàng, để nàng ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt ta, "Tỷ tỷ, chuyện kia rất quan trọng đối với ta. Nhưng quan trọng hơn cả là chúng ta phải cùng cam tâm tình nguyện. Tỷ tỷ, ta thích tỷ, giống như năm ấy tỷ thích Giang Phong. Tỷ tỷ à, thích một người không phải là một chuyện rất tốt đẹp hay sao? Thời gian tỷ thích Giang Phong, chẳng lẽ tỷ không muốn ôm hắn, chạm vào hắn, ảo tưởng có thể chia sẻ mọi thứ với hắn hay sao?"
Bị nhắc đến nỗi đau, Yêu Nguyệt nổi giận, nàng lạnh lùng bảo, "Ta không cần ngươi nhắc, đương nhiên ta biết phải làm thế nào!"
"Tỷ tỷ." Ta nhìn mặt nàng cũng biết nàng không hiểu ta đang muốn nói gì, vì vậy ta đành phải ôm lấy nàng, bảo, "Tỷ tỷ à, nếu tỷ không muốn, ta sẽ không làm cùng tỷ."
Yêu Nguyệt nói, "Ai bảo ta không muốn? Trong thiên hạ này, có ai lại có thể cưỡng ép chuyện ta không muốn làm hay sao!"
Ta nhìn nàng, sự mạnh mẽ của nàng dần biến mất, thay vào đó là vẻ yếu ớt tựa như khi ta mới chuyển kiếp đến, "Tinh Nhi, ta chỉ còn mình ngươi, Tinh Nhi."
Lòng ta đau đớn vô cùng, ta ôm chặt lấy nàng, không biết nên nói gì.
Đêm hôm ấy, giống như bao đêm khác, chúng ta ngủ bên nhau, không làm gì hết.
Tác giả có lời muốn nói:
Chân tướng lần thứ hai hạ độc là thế này: Vạn Xuân Lưu chuẩn bị trợ giúp Liên Tinh đại phá võ công, kết quả Liên Tinh đần quá thành ra tiêu hóa chậm giống như đang bị trúng độc, Yêu Nguyệt thì không hiểu sâu y thuật cho nên nghĩ Vạn Xuân Lưu hạ độc, hơn nữa còn rất vui vẻ tuyên bố sự kiện ấy với Liên Tinh cùng thái độ thêm thắt chút dưa cà.
*Mode người đẹp ưu lệ* ~ Thật ra tui muốn viết chi tiết vụ ấy lắm ~ Nhưng mỗi lần viết lại cảm thấy không đành lòng ~ thành ra tui cũng muốn khóc ~ cho nên không viết nữa ~
Ngoài ra, Tiểu Tinh Tinh không dễ hành động như vậy đâu, lòng tỷ tỷ sâu khó lường như biển khơi mênh mông, đánh chìm cái đuôi sam hay giả bộ của Tiểu Tinh Tinh rồi ~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT