Ta rất nóng tính.

Nhưng ta luôn cố gắng ức chế sự nóng nảy này.

Dù Tinh Nhi chưa từng nói ra, nhưng ta biết con bé không hề thích tính cách ấy của ta.

Song mỗi lần ta thấy con bé qua lại với Vạn Sát Tài, ta sẽ luôn không khống chế nổi bản thân, chỉ muốn bạo phát cơn tức giận mà thôi.

Mà mỗi lần bốc hỏa xong, ta lại luôn hối hận.

Hối hận nhất là khi trông thấy ánh mắt Tinh Nhi ngày càng sợ hãi, ngày càng hời hợt tới đỉnh điểm.

Ngày hôm đó, ta nghe thấy Tinh Nhi nói qua về một chậu hoa quý, thế là ta đặc biệt đặt nó bên phải đường đi lối về của con bé.

Quả nhiên con bé luôn dừng lại ngắm nhìn.

Ngày thứ hai, con bé lại đến xem. Ta có chút vui vẻ.

Ngày nào ta cũng đặt chậu hoa lại gần tẩm điện hơn một chút, ước chừng sau mười ngày, chậu hoa này mới được đặt vào trong cửa tẩm điện.

Tinh Nhi đã nhức đầu một lần, đau dạ dày ba lần, gặp mặt Vạn Sát Tài bốn lần, thế mà ta chỉ cần dùng một chậu hoa, con bé đã phải dừng bước chân lại bên cửa điện của ta.

Ta lắng nghe động tĩnh, chậm rãi bước đến giả bộ như sắp ra ngoài, lên tiếng chào con bé.

Tinh Nhi cũng nhẹ cúi chào ta một cái. Trước nay con bé luôn không hề quan tâm lễ nghĩa, tự dưng khoảng thời gian này lại như vậy, hơn nữa lần hành lễ này đã thành công kích thích lửa giận trong ta. Ta nhịn ý muốn tát con bé một cái, nói bằng giọng điệu ôn hòa nhất có thể để hỏi nó, "Tinh Nhi thích chậu mẫu đơn này à?"

"Hoa của tỷ tỷ, đương nhiên là tuyệt hơn tất cả rồi." Con bé đang nịnh nọt ta, né tránh ta.

Nhưng hết lần này đến lần khác, ta vẫn cứ muốn thân cận với nó.

"Hoa này không đẹp lắm, cho ngươi đấy."

Con bé rất kinh ngạc. Còn ta đã ngẩng cao đầu, rảo bước ra ngoài.

Tinh Nhi ngắm nghía mẫu đơn.

Tinh Nhi đổi chậu cho mẫu đơn.

Tinh Nhi tưới nước cho mẫu đơn.

Tinh Nhi chăm lá cho mẫu đơn.

Tinh Nhi xới đất cho mẫu đơn.

Tinh Nhi hết sức ưa thích chậu mẫu đơn.

Ta dùng nội lực, đập chậu mẫu đơn đáng chết kia thành một nghìn ba trăm hai mươi mốt mảnh.

Thế giới cuối cùng cũng thanh tĩnh trở lại.

Còn ta nhanh chóng bắt đầu hối hận.

Thế là ta gọi Vô Khuyết mà con bé yêu mến tới, cho nó đưa đi.

Tinh Nhi lau mồ hôi cho Vô Khuyết.

Tinh Nhi đọc sách cho Vô Khuyết.

Tinh Nhi ăn sáng với Vô Khuyết.

Tinh Nhi sửa sang quần áo cho Vô Khuyết.

Tinh Nhi nắm tay dạy Vô Khuyết kiếm pháp.

Ta xông ra, mắng Vô Khuyết ngu xuẩn, chỉ trích cách dạy của con bé, còn ra lệnh cho Vô Khuyết tự suy xét lại bản thân.

Tinh Nhi dần im lặng, thậm chí còn ít tới lui với Vạn Sát Tài.

Vạn Sát Tài lại lén lút sử dụng chút thủ đoạn kém cỏi.

Ta lén dạy dỗ hắn một chút, cuối cùng phát hiện ra Yến Nam Thiên đang làm con chuột thí nghiệm thuốc ở chỗ hắn.

Tên ngu ngốc đó muốn mượn Yến Nam Thiên để áp chế cung Di Hoa, cũng phải xem liệu hắn có cái mệnh đó không đã.

Ta nhớ một bộ công pháp mẫu thân từng dạy, có thể tạo ra một cái chết giả, chuyển biến có vẻ tốt, thật ra thì bên trong sẽ ngày càng lắng đọng, thế là ta thử thi triển lên người Yến Nam Thiên.

Thời điểm Vạn Sát Tài bắt mạch cho Yến Nam Thiên, quả nhiên vẻ mặt hắn lộ rõ sự vui mừng.

Mấy ngày kế tiếp, ta luôn tới vận hành công pháp thay Yến Nam Thiên.

Vạn Sát Tài mừng như điên, ta biết mưu đồ của hắn, song không hề nói gì, chi bằng đợi nao hắn liên lạc kết bè kết phái, ta chờ cơ hội một lưới bắt hết thì có phải tiết kiệm được bao nhiêu công sức hay không.

Có điều ta lại không thể ngờ, một người trong bè phái của hắn, lại là Liên Tinh, muội muội ruột thịt của ta.

Ta nghe hắn nói với Liên Tinh những lời ngon tiếng ngọt, tình cảm thầm kín, hai tay còn không ngừng sờ soạng mu bàn tay của Liên Tinh, Liên Tinh cũng không hề cự tuyệt sự bỉ ổi của hắn, ngôn ngữ và hành động tựa hồ còn toát lên sự thân quen.

Trên mặt như vừa bị tát, nóng như lửa, thật giống cái đêm biết tin Giang Phong và Hoa Nguyệt Nô bỏ trốn, khác ở chỗ, lần này lòng ta đau hơn!

Liên Tinh à, tốt nhất người đừng nên để ta thất vọng, nếu không ta nhất định sẽ đích thân hành hạ ngươi, để sau này ngươi hưởng thụ hết toàn bộ thủ đoạn của cung chủ cung Di Hoa, sau đó sẽ tự tay giết ngươi.

Song lần này ta không còn phải tốn sức để áp chế lửa giận, vì ta không muốn thực sự đẩy Liên Tinh vào trong ngực đối phương, cho dù tự lừa mình, ta vẫn ôm ấp tia hy vọng cuối cùng, lúc ấy không thể cự tuyệt Vạn Xuân Lưu đã có thể tính là một loại phản bội, song loại phản bội ấy lại mang chút do dự, ta mang theo hy vọng vào thứ do dự ấy, hy vọng rằng Liên Tinh sẽ yêu ta nhiều hơn một chút, để rồi cuối cùng có thể đứng ở bên ta.

Ta đối xử tốt với con bé hơn gấp bội.

Khi ăn Tết, ta đồng ý chấp nhận Vô Khuyết được ăn cùng, còn dẫn con bé đi đốt pháo hoa. Ta thấy sự giằng co trong mắt con bé.

Ta và con bé cùng đứng bên cổng chính của cung Di Hoa, ngửa mặt nhìn bầu trời đầy khói lửa, đêm giao thừa náo nhiệt như vậy, nhưng trong lòng ta lại tịch mịch tựa tuyết.

Ta nén lại buồn bã, tự mình đặt một cái tên 'Mạn Thiên Hoa Vũ', rồi quay sang hỏi con bé, "Thích không?"

Con bé đáp, "Thích." Trong giọng điệu lộ ra sự cô đơn trống vắng sâu đậm. Liên Tinh, có ta, ngươi vẫn cô đơn ư? Ngươi cam chịu bỏ ra một cái giá thật lớn chỉ để xóa bỏ sự trống vắng sao?

Theo dự liệu của ta, tối hôm ấy, Liên Tinh tố cáo Vạn Xuân Lưu.

Không phải tố cáo hành vi thô bỉ đáng chết của hắn, mà là mưu đồ lật đổ của Vạn Xuân Lưu.

Ta vừa mừng rỡ, lại vừa ngạc nhiên.

Ta để ý chuyện hai người qua lại với nhau đã lâu, bằng công lực của ta, song cũng chỉ đoán sơ lược được ý đồ của hắn, tại sao Liên Tinh lại có thể tường tận tỉ mỉ như vậy? Rõ ràng ta không hề nghe thấy hai người bàn luận bất kỳ vấn đề gì liên quan tới phương diện này, chẳng lẽ giữa cả hai đã đạt đến trình độ thần giao cách cảm rồi?

Song tạm thời chưa phải lúc truy cứu chuyện nhỏ nhặt này, chúng ta nhanh chóng vạch ra kế hoạch, dẫn dắt đám người Vạn Xuân Lưu.

Ta còn muốn đợi đồng đảng chúng tới rồi giết luôn một thể, nhưng Liên Tinh lại liên tục ngăn ta.

Thời điểm con tiện nhân kia muốn đánh con bé, thậm chí con bé còn giả bộ ngã để ngăn lại ta khi ta đang chuẩn bị xuất thủ.

Ta giận đến nỗi toàn thân run rẩy, Liên Tinh dựa vào người ta, lén dùng ngón tay chạm lên lòng bàn tay của ta.

Ta biết con bé đang muốn trấn an ta.

Đầu ngón tay của nó ấm áp như vậy, tựa như sở hữu thứ ma lực làm say lòng người, chỉ một nét ngang, mà lòng ta đã dần bình yên.

Mặc con bé khai triển.

Sau vụ trấn áp phản loạn này, danh vọng của cung Di Hoa chắc chắn sẽ tiến thêm một bậc, ta hận không thể đập chết tất cả lũ kia, nhưng con bé lại muốn để bọn chúng đi xây cái vườn gì gì đó.

Thôi, nếu con bé đã muốn bỏ qua cho những tính mạng đã chẳng còn quan trọng, ta sẽ nghe theo nó.

Tuy nhiên không thể để Mộ Dung Thất lại, bèn rót nội lực âm hàn lên người ả, quay đầu nhìn Vạn Xuân Lưu, chuẩn bị thi triển lên người y, Liên Tinh đã ngăn ta.

Quả nhiên, con bé đối xử với Vạn Xuân Lưu rất khác.

Phát hiện ấy khiến lòng ta nổi lửa.

Ta tát con bé một cái, chia sẻ cho con bé biết ngọn lửa trong bản thân mình.

Sau đó, lại như mọi khi, ta hối hận.

Ta không còn mặt mũi nào để đối diện với con bé, ta muốn nói xin lỗi, nhưng thứ duy nhất thoát ra khỏi miệng, lại chỉ là một chữ 'Cút' vô cùng tàn nhẫn.

Liên Tinh ôm mặt, trầm mặc bỏ đi.

Ta lại càng nóng nảy hơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play