Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy, đồng thời dạ dày cũng thấy đói khát, lại nghĩ đến chuyện sáng nay, nàng không khỏi nhíu mi không vui:
"Diệc Hàm, ngươi nói xem sáng nay ngươi trúng gió gì thế? Lại dám ở trước mặt nhiều người như vậy làm công quân nhà ngươi khó xử! Thực sự là cần phải dạy dỗ!"
Giang Diệc Hàm lạnh lùng liếc Kỷ Nhạc Huyên như muốn động thủ động cước, thấy Kỷ Nhạc Huyên dần dần rụt tay về, nàng lạnh lùng nói:
"Ngươi không quay về mà tính ở lại đây để đám ký giả kia tìm việc châm ngòi sao?"
"Sao?"
Kỷ Nhạc Huyên có chút ngẩn người.
"Lại có ký giả đến? Họ có bệnh à! Ngày nào cũng đến một lần, cũng không biết đổi nơi khác. Họ không phiền, ta cũng phiền rồi."
"Tiểu quỷ, người ta cũng cần làm việc. Chẳng lẽ ngươi không biết, mấy hôm trước trong đám nhóc kia có người đem chuyện ngươi ở đây tung tin ra ngoài sao?"
"Đám nhóc ngu ngốc!"
Kỷ Nhạc Huyên tức giận đến nghiến răng nghiến lợi:
"Thực sự là cần dạy dỗ mà! Ngươi nói lần này truyền thông lại đưa tin chúng ta là bách hợp đi. Hừ, thật sự là đáng ghét mà. À, Diệc Hàm, nếu họ đáng ghét như thế, chi bằng lúc đó chúng ta công khai, chọc giận họ, để họ sẽ không có cơ hội tìm kiếm tin của chúng ta nữa."
Mặt Giang Diệc Hàm hờ hững, xoa xoa tócđen của Kỷ Nhạc Huyên:
"Tiểu quỷ, ta nói rồi không phải lúc."
"Vậy thì là lúc nào, mới là phải lúc đây?"
Kỷ Nhạc Huyên oán trách trừng mắt nàng.
Khoé môi Giang Diệc Hàm cong lên cười cười:
"Ta nói phải lúc, thì mới là phải lúc."
Bây giờ ngươi chưa thuận lợi ở nước ngoài, còn chưa có hậu thuẫn ổn định, làm sao ta có thể cản trở tương lai của ngươi? . Được copy tại ( TRÙMtru yện.c om )
"Hừ."
Kỷ Nhạc Huyên hừ lạnh, nàng nhìn gương mặt lạnh nhạt của Giang Diệc Hàm, bỗng nở nụ cười gian tà:
"Trẫm mặc kệ bây giờ không phải lúc công khai, nhưng trẫm biết bây giờ là lúc Giang ái phi ngươi thị tẩm."
Lúc này hai tay Kỷ Nhạc Huyên vòng qua vai Giang Diệc Hàm, lại hướng tới môi mỏng dán lên, hai người liền như vậy nhân tiện ngã xuống giường.
Một đêm thừa hoan qua đi, Kỉ Nhạc Huyên dưới cái nhìn lạnh nhạt của Giang Diệc Hàm đành phải phẫn nộ lên máy bay về nước.
Đợi đến khi Kỉ Nhạc Huyên đến nhà, nàng mới phát hiện mẹ mình đã rời khỏi đây, có lẽ An Á Lam hẳn đã bị phụ thân mình dỗ đi, như thế là hai người lại hòa hảo. Kỉ Nhạc Huyên không khỏi cong lên khóe miệng cười cười, cuối cùng cũng giải quyết một nỗi lo trong lòng.
Nàng vốn định thản nhiên sống qua mấy ngày tiếp theo, hằng ngày chụp hình, đi sự kiện, buổi tối là thời gian cùng Giang Diệc Hàm tám điện thoại, đùa giỡn với nhược thụ nhà mình, lại không ngờ lúc này, giới giải trí lại xảy ra đại sự.
Nam diễn viên cùng Kỉ Nhạc Huyên có tin đồn tình cảm - Kì Hạo, bị paparazi chụp cảnh hắn cùng yêu nam Moki ở ngoài cửa khách sạn hôn nhau kịch liệt, truyền thông lại thêm mắm thêm muối miêu tả, bởi vậy chuyện tình của Kì Hạo và Moki có vô số phiên bản.
Cuối cùng Kì Hạo chịu được không áp lực, hắn cùng Moki cùng nhau công khai xuất quỹ.
Mà bởi vậy, tin đồn tình cảm của Kì Hạo và Kỉ Nhạc Huyên chuyện cũng theo đó mà tan biến, Kỉ Nhạc Huyên vì vậy mà bị soi mói.
Ngày đó Kỉ Nhạc Huyên đang chuẩn bị ra sân bay đón Giang Diệc Hàm, nhưng vừa ra khỏi nhà đã bị một đám phóng viên vây quanh, mà nàng lại không có xe phải ra ngoài đón xe. Rơi vào đường cùng, lại bị đám phóng viên chọc giận, máu nóng nổi lên, túi xách trong tay bị nàng không chút lưu tình sử dụng làm vũ khí. Dưới thế tấn công liên tục, vài phóng viên bị ngộ thương lên mặt. Các phóng viên khác thấy vậy, cũng tản ra bốn phía tránh thoát, bởi vậy, Kỉ Nhạc Huyên mới được tự do.
Nàng vội vàng đi mau vài bước nhằm cắt đuôi giới truyền thông, nhưng đám phóng viên vẫn không tha cho nàng, không có tin tức sẽ không buông. Kỉ Nhạc Huyên có chút điên máu rồi, nàng thật hối hận vì mình không có xe, không thì hiện tại liền lên xe đạp chân ga đào tẩu, bất quá cũng may ông trời vẫn chiếu cố nàng.
Đúng lúc này,Silvia với chiếc xe mui trần hồng nhạt lại xuất hiện trước mặt nàng.
"Lên xe."
Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy, cửa xe cũng chưa đóng đã hét lên
"Mau lái xe."
Silvia tràn đầy khiếp sợ ngẩn người, nhìn thấy đám người phía sau đang gần đuổi đến, nàng vội giẫm chân ga, chạy như bay.
Kỉ Nhạc Huyên phát hiện đám người kia bị bỏ xa, nàng mới thở phào hô một tiếng
"Haizzz, thật đáng ghét a. Silvia, đi sân bay."
Silvia lại đem xe chạy về hướng ngược lại, Kỉ Nhạc Huyên có chút tức giận
"Silvia, ta nói đi sân bay!"
Silvia không chút để ý cười cười
"Khó mà tuân lệnh được, Diệc Hàm nhà ngươi nói, không để ngươi đi sân bay đón nàng."
"Vì cái gì?" Kỉ Nhạc Huyên nhíu mày
"Ta không tin."
Silvia hướng phía sau nhìn, thấy mấy chiếc xe vẫn đi theo các nàng đã mất dấu, nàng mới thong thả nói
"Tiểu Kỉ bằng hữu, đợi chút nữa giải thích với ngươi sau, hiện tại ngươi mang dây đeo an toàn đi, Silvia tỷ tỷ phải bắt đầu đổi gió."
"Hả?"
Vừa mang dây an toàn xong, Kỉ Nhạc Huyên còn chưa kịp phản ứng thì cảm thấy choáng váng mắt hoa, vốn đang trời yên bể lặng, lúc này lại biến thành cuồng phong, gió mạnh tùy ý thổi tóc mai hai bên gò má, tóc dài theo gió phất phới. Người qua đường thấy vậy ai ai cũng che miệng kinh ngạc
"Oa, kia không phải Đại Minh tinh Kỉ Nhạc Huyên sao."
"A, thật xinh đẹp."
"Nhìn qua thật tiêu sái."
Nếu Kỉ Nhạc Huyên nghe được mấy lời khen ngợi này, nàng hẳn sẽ mím môi cười trộm, nhưng đáng tiếc nàng nghe không được, lọt vào trong tai chỉ có tiếng gió gào thét.
Ngay lúc Kỉ Nhạc Huyên cảm thấy lỗ tai mình sắp hỏng đến nơi,Silvia liền đem xe ngừng lại. Kỉ Nhạc Huyên kìm không được lắc lắc đầu, thật choáng a.
Kỉ Nhạc Huyên muốn tĩnh dưỡng trong chốc lát, bên tai lại truyền đến âm thanh của Silvia Hai chữ "Xuống xe" khiến Kỉ Nhạc Huyên nhịn không được mà tức giận, nàng nhấc cổ áo Silvia lên quát lớn
"Silvia, ngươi muốn gì a, chạy nhanh như vậy, không muốn sống nữa hả! Ngươi không muốn sống thôi, ta còn muốn đó! Mất mạng thì ta như thế nào đi đón Diệc Hàm nhà ta a! Hả? Mau đưa lão nương đến sân bay đi!"
Silvia bị Kỉ Nhạc Huyên lắc lắc đến muốn ngất, mơ mơ màng màng, thì bị buông ra một cách đột ngột.
"Diệc Hàm?!"
Trong tai truyền đến âm thanh mừng rỡ,Silvia quay lại, nàng thấy ngay Kỉ Nhạc Huyên hưng phấn chạy ra ngoài, lại nghe được một tiếng thanh lãnh
"Tiểu quỷ, chúng ta đi vào rồi nói".
Silvia cứ như vậy nhìn hai người ôm nhau lên cầu thang, nàng bỗng nhiên cảm thấy chính mình thật thê thảm.
Cắn môi dưới ai oán, Silvia lại cảm thấy cái ót bị ai đó nhẹ nhàng gõ lên, nàng nhíu mi quay đầu, nhưng không khỏi bật cười
"Thần tỷ."
"Nha đầu, còn không mau xuống xe, ngươi còn muốn ở chỗ này hứng bao lâu gió lạnh nữa?"
Nghe Cố Nhu Thần tràn đầy quan tâm nói vậy, Silvia cười ngây ngô, nàng từ trong xe đi ra ngoài, cũng tùy theo ôm lấy Cố Nhu Thần vào trong lòng
"Đi, chúng ta đi vào."
Cứ như vậy, bốn người vào một gian phòng trong khách sạn.
Ở trong phòng, Kỷ Nhạc Huyên ôm chặt cứng eo Giang Diệc Hàm, làm cho Cố Nhu Thần và Silvia hoài nghi không biết có phải nàng muốn đem Giang Diệc Hàm nhập làm một với mình không. Nhưng trên thực tế nếu có thể làm như vậy, Kỷ Nhạc Huyên thật sự sẽ làm. Bởi vì nàng đã chịu đủ cảnh chia lìa rồi. Một ngày không gặp như cách ba thu, huống chi là một tháng, gặp lại tất nhiên là nhớ vô cùng.
Bởi vậy, Kỷ Nhạc Huyên mới liên tục gắp đồ ăn cho Giang Diệc Hàm.
Silvia nhìn thấy không khỏi hâm mộ, ánh mắt kì vọng hướng về Cố Nhu Thần, lại phát hiện Cố Nhu Thần căn bản không quan tâm tới mình, cúi đầu ăn cơm.
Silvia không vui mím miệng,
"Không phải lâu rồi mới gặp nhau sao, không gặp có vài giờ mà đã lạnh nhạt với người ta như vậy. Hừ! "
Cố Nhu Thần nghe được giật mình, vội gắp đồ ăn cho Silvia,
"Nha đầu, đừng quậy. Diệc Hàm và Nhạc Huyên không dễ mà gặp mặt được một lần, ngươi để hai người họ có không gian riêng đi."
Kỷ Nhạc Huyên nhíu mày nhìn Silvia, tay lại gắp đồ ăn cho Giang Diệc Hàm,
"Ăn cái này đi, Diệc Hàm."
Giang Diệc Hàm bỏ ra,
"Tiểu quỷ, ta tự gắp được rồi."
Kỷ Nhạc Huyên không vui, đem đồ ăn gắp để trước môi Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ đành phải mở miệng ăn.
Kỷ Nhạc Huyên thấy vậy mới cười thỏa mãn, sau đó khiêu khích nhìn Silvia,
"À, Diệc Hàm, mới nãy Silvia gạt ta, nói ngươi không cho ta ra sân bay đón ngươi, đúng là gạt người mà."
Silvia cũng cười trừng lại nàng.
Giang Diệc Hàm cùng Cố Nhu Thần liếc mắt nhìn nhau, hai người như có tâm linh tương thông. Giang Diệc Hàm đã mở miệng,
"Tiểu quỷ, ta quả thật bảo Silvia không cho ngươi ra sân bây đón ta."
"Vì sao?"
"Bởi ở đó có kẻ rình rập!"
Silvia khinh bỉ liếc nhìn Kỷ Nhạc Huyên'
"Bạn học tiểu Kỷ, ngươi có thể chín chắn một chút không. Ngươi ở đây bị cánh báo chí vây xem, Giang Diệc Hàm bên kia tuy không nguy khốn như vậy, nhưng vẫn sẽ bị người ta để ý.Các ngươi hai người phải giữ khoảng cách một chút a!"
Kỷ Nhạc Huyên liếc Silvia một cái, lại nhìn về Giang Diệc Hàm, trong mắt tràn đầy ôn nhu,
"Diệc Hàm à"
"Tiểu quỷ, không có việc gì, có Thần tỷ giúp ta."
Giang Diệc Hàm cười nhẹ trấn an nàng.
Kỷ Nhạc Huyên quen biết Cố Nhu Thần đã lâu, tất nhiên biết danh hiệu người đại diện đứng nhất của nàng ta không phải hư danh, khả năng ứng phó với giới truyền thông của nàng tất nhiên rất có bài bản. Kỷ Nhạc Huyên nhẹ nhàng thở ra, cảm kích nhìn về Cố Nhu Thần,
"Thần tỷ, cảm ơn ngươi."
"Không có việc gì."
Cố Nhu Thần cười, Silvia lại không chịu thua kém hừ một tiếng,
"Sao ngươi không cám ơn ta, ta vừa giúp ngươi tránh thoát lũ phóng viên đó kia kìa."
Kỷ Nhạc Huyên không thèm nghe nhưng lời này, Giang Diệc Hàm ngược lại giúp tiểu bằng hữu ngạo kiều nhà mình nói một tiếng cảm ơn'
"Cảm ơn ngươi, Silvia"
Silvia nhất thời thỏa mãn, phải biết là để Giang Diệc Hàm nói lên tiếng cám ơn là chuyện ngàn năm khó gặp a. Dù sao Giang Diệc Hàm đa phần luôn thể hiện bộ dạng cường đại, khi nào thì cần người khác giúp chứ.
"Không cần khách sáo."
Silvia vô cùng hào phóng khoát tay.
Bốn người ăn một bữa cơm, nói chuyện phiếm vài câu. Giang Diệc Hàm liền bắt đầu nói đến chuyện chính, cô còn nhớ rõ chuyện lần trước, chị gái cùng cha khác mẹ Trầm Diệc Thư trùng hợp lúc đi công tác Paris, cố ý đến phim trường xem nàng một lần.
Trầm Diệc Thư nếu không có chuyện chắc chắn sẽ không tìm mình, điểm này Giang Diệc Hàm rất rõ ràng. Nàng không mặn không nhạt nói chuyện vài câu với Trầm Diệc Thư, Trầm Diệc Thư liền nhanh chóng nói vào vấn đề chính,
"Diệc Hàm, ta nhớ rõ từng nói với ngươi, chuyện tiến vào giới giải trí của Trầm gia chúng ta giao cho ngươi."
"Ta nhớ."
Giang Diệc Hàm thản nhiên đáp.
Trầm Diệc Thư cười dịu dàng,
"Diệc Hàm, ta nhớ ngươi và cô bé họ Kỷ kia hình như đang vướng vào vài chuyện không tốt lắm?"
"Đây đều là những chuyện đã qua."
Giang Diệc Hàm lạnh lùng nhìn người đối diện, nàng biết những lời này của Trầm Diệc Thư không phải là lới nói tùy ý. Quả nhiên, Trầm Diệc thư lại cười nói,
"Ừ, là chuyện cũ, nhưng khó nói nó sẽ lại lặp lại hay không."
"Tỷ"
Giang Diệc Hàm muốn nói, Trầm Diệc Thư lại không cho nàng nói, vỗ vai nàng
"Được rồi. Với danh tiếng này trong giới giải trí, ngươi cứ yên tâm thành lập công ty đi, ta chắc chắn sẽ tìm người đến giúp."
PS: Sắp hết ròi mà chưa đâu vào đâu =))))))))) Chắc truyện này giống kỉu phim TVB cứ tập cuối là diễn biến ào ào, mấy tập đầu như nai dàng ngơ ngác đạp chết bác thợ săn =))))))))
Ngày nài năm ngoái đang tự hỏi mình đã viết cái quái gì trong phòng thi thế nhỉ, giờ nài năm nai đang tự hỏi mình đang viết cái quái gì đây =))))))))) ôi đời mình cứ qay qẩn vậy đó =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT