Ngày đã hết, chiều tối buông xuống, Kỉ Nhạc Huyên trở về đoàn làm phim [Tiếu ngạo giang hồ]. Nàng gặp ngay Kì Hạo, hai người vừa thấy mặt liền ngầm hiểu phải diễn một màn ân ái, đương nhiên những cử chỉ của bọn họ, tự động đã được phóng viên chụp lại.
Nhưng vẫn không đủ, Kỉ Nhạc Huyên vì muốn lắng xuống nghi ngờ, còn tay trong tay đi dạo tại khu chợ đêm huyên náo, cho giới truyền thông có đề tài sáng tạo.
Kéo theo đó, đoàn phim [Tiếu Ngạo Giang Hồ] vẫn chưa đến ngày công chiếu mà đã hot rần trời, bởi vậy, đạo diễn với nhà sản xuất vì vậy cũng không nói gì.
Kỉ Nhạc Huyên cũng coi như được ngày an bình, nhưng thẳng đến trước ngày công chiếu một ngày, nàng đột nhiên lại trải qua một chuyện, khiến tức giận của nàng đã được cất giấu mà vì nó phải nhân lên.
Nàng nhận được một mẫu tin, là Lục Ngọc Song gửi đến, lúc ấy Kỉ Nhạc Huyên còn tưởng là Giang Diệc Hàm mượn di động của Lục Ngọc Song gửi ảnh qua cho mình, cõi lòng nàng đầy vui sướng mở mẫu tin, nhưng vừa mở lên, đã không khỏi choáng váng mặt mày. Đúng là trên hình có người mà nàng luôn nhớ thương, nhưng bên cạnh người kia còn có một người nữa! Hơn nữa nguời đó cư nhiên còn tại khóe miệng nữ nhân nhà nàng hôn trộm!
"Đồi bại! Đồi bại! Đồi bại!"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn chằm chằm màn hình rồi nói bậy, đây là khiêu khích sao? Lục Ngọc Song cư nhiên dám thừa dịp Giang Diệc Hàm nghỉ ngơi, hôn trộm lên khóe miệng nàng ta, muốn tìm phiền phức a! Đồi bại!
Kỉ Nhạc Huyên bên này vì tiểu thụ nhà mình bị người lợi dụng mà giãy nảy, Giang Diệc Hàm bên kia cũng bởi chuyện đó mà tức giận.
Bởi vì Trầm Diệc Thư mấy ngày nay đốc thúc nàng rất nhiều, khiến Giang Diệc Hàm rơi vào đường cùng, tăng ca rất nhiều, trước mắt chỉ cần có cơ hội, nàng liền tận dụng nghỉ ngơi một phen. Mà Lục Ngọc Song cũng liền chợp lấy cơ hội đó, nhìn thấy dung nhan khi ngủ của Giang Diệc Hàm hoàn mỹ như vậy, trong lòng cũng run lên mạnh mẽ, kìm lòng không đậu liền cúi mặt xuống gần khóe miệng Giang Diệc Hàm, nhanh chóng lấy di động ra chụp.
Trong nháy mắt cảnh này được chụp lại, Giang Diệc Hàm bỗng mở mắt.
Lục Ngọc Song hiển nhiên bị hoảng sợ, ngẩn người ra.
"Diệc Hàm, ta..."
"Đưa ta." Giang Diệc Hàm vươn tay.
Lục Ngọc Song đưa điện thoại di động ra.
"Không thể cho ta lưu lại làm kỉ niệm sao?"
"Ta cũng không tin ngươi chỉ để làm kỉ niệm." Giang Diệc Hàm mặt lạnh nhìn Lục Ngọc Song.
Lục Ngọc Song đạm cười, nàng thẳng thắn thừa nhận.
"Đúng vậy, ta tính toán dùng tư thế này, đi kích thích tiểu quỷ của ngươi, ta muốn nhân cơ hội đem ngươi đoạt lấy."
"Ngươi muốn đem ảnh chụp này chia sẻ cho nàng?"
Lục Ngọc Song gật gật đầu.
"Ta cũng là vì ngươi, tiểu quỷ của ngươi không phải cùng tên nam diễn viên Kì Hạo kia rất gần gũi sao? Ta tạo cảm giác nguy hiểm cho nàng, làm nàng để tâm đến ngươi nhiều hơn."
"Thật à?"
Giang Diệc Hàm nhìn màn hình di động, không che dấu mà cười cười.
"Vậy gửi qua cho nàng đi."
Nói xong nàng nhập số điện thoại Kỉ Nhạc Huyên vào, cũng đem tấm ảnh chụp gửi đi.
Lục Ngọc Song thấy thế, có chút kinh ngạc.
"Ngươi..... Ngươi tự mình gửi đi?"
Giang Diệc Hàm xem di động đã gửi thành công, liền đem trả lại cho Lục Ngọc Song.
"Đúng vậy, lâu như vậy chưa gặp, ta cũng muốn gặp nàng." (Lục tỷ tỷ trăm ngàn lần không nên trêu vào Giang nữ vương không là chết không có chỗ chôn=)))))))))))))))
Lục Ngọc Song hiểu ý cười cười.
"Ta thấy ta lo lắng thừa rồi. Bên cạnh có người như ngươi, tiểu quỷ của ngươi, làm sao còn cơ hội thoát thân. A, bất quá ngươi như vậy, khiến ta cảm thấy khả ái a."
Giang Diệc Hàm thản nhiên liếc nàng một cái.
"Tốt lắm, tiếp tục đi."
"Được."
Lục Ngọc Song cũng cười, cười đến có chút tự tin, cái gọi là gần quan được ban lộc, phim còn phải quay đến một tháng, thời gian dài như vậy, ta còn sợ không có cơ hội sao?
Hiển nhiên Lục Ngọc Song vẫn đánh giá quá cao bản thân, ngay ngày hôm sau là ngày công chiếu [Tiếu Ngạo Giang Hồ] của Kỉ Nhạc Huyên, cũng là ngày mở tiệc ăn mừng của đoàn làm phim, tiệc cũng không tham dự, tiểu quỷ của chúng ta liền lên máy bay, lo lắng vô cùng bay đến chỗ Giang Diệc Hàm.
Kỷ Nhạc Huyên đi là lúc Giang Diệc Hàm còn đang ở bên kia quay phim, quay được một nửa, nàng bỗng nhiên nghe được di động vang lên, lường trước hẳn là người kia đã đến, khóe miệng Giang Diệc Hàm cong lên, nghe điện thoại.
"Tiểu quỷ, ngươi đến rồi?"
Kỉ Nhạc Huyên cũng không quan tâm Giang Diệc Hàm nói gì, nàng giận rống lên.
"Diệc Hàm, ta đang ở đại sảnh khách sạn! Mau trở về! Nếu không thì nói cho ta biết ngươi ở đâu, ta tự mình đi tìm!"
"Ta....."
Giang Diệc Hàm còn chưa nói xong, Lục Ngọc Song tay liền đoạt lấy điện thoại.
"Kỉ tiểu thư, ngươi ở khách sạn đại sảnh đợi một lát, ta với Diệc Hàm lập tức trở về."
Nói xong Lục Ngọc Song liền ngắt điện thoại, đem để lại trong tay Giang Diệc Hàm, khóe môi nhếch lên ý bỡn cợt.
"Diệc Hàm, chúng ta trở về thôi."
Giang Diệc Hàm biết, Lục Ngọc Song hành động như vậy là vì chọc giận Kỉ Nhạc Huyên, nàng cũng không phiền, chỉ ở trong lòng cười lạnh.
"Được."
Giang Diệc Hàm mở miệng, nàng xoay người ngồi lên xe của Lục Ngọc Song, để nàng ta nàng đưa mình về khách sạn.
Cả hai vừa đến khách sạn, liền thấy một người tay đang nắm chặt điện thoại phẫn nộ đi vòng vòng - Kỉ Nhạc Huyên. Khóe miệng Giang Diệc Hàm hơi hơi gợi lên, nàng cất bước hướng về phía Kỉ Nhạc Huyên đi đến, lại bị Lục Ngọc Song nắm lại tay của nàng, cười hì hì cùng nàng đi lại.
Hai người vừa đến gần, Giang Diệc Hàm liền nhẹ nhàng tránh Lục Ngọc Song ra, nhưng hình ảnh nắm tay vừa rồi vẫn bị Kỉ Nhạc Huyên nhìn thấy.
Kỉ Nhạc Huyên lườm Lục Ngọc Song hừ lạnh một tiếng, một tay ôm Giang Diệc Hàm trong lòng, ngay sau đó, liền hung hăng hôn lên môi người đối diện.
Hôn xong, Kỉ Nhạc Huyên còn tràn đầy khiêu khích nhìn Lục Ngọc Song nhíu nhíu mày.
"Đã thấy chưa? Đây mới là hôn môi! Mới là biểu hiện của tình yêu!"
Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên nắm lấy tay Giang Diệc Hàm, Giang Diệc Hàm biết Kỉ Nhạc Huyên đang sợ mình sẽ rời khỏi nàng.
Kỉ Nhạc Huyên cười đáp, nàng ôm lấy Giang Diệc Hàm đi về phía thang máy, trước khi tiến vào, nàng còn không quên quay đầu nhìn Lục Ngọc Song hừ lạnh, lấy làm đắc ý.
Lục Ngọc Song nhìn hai người tiến vào thang máy, trong lòng bỗng hiện lên một tia mông lung, quả nhiên, muốn cướp Diệc Hàm, rất khó a.....
Kỉ Nhạc Huyên ôm lấy Giang Diệc Hàm lên lầu, hai người vừa tiến vào phòng, Kỉ Nhạc Huyên thật giống như điên rồi, đem Giang Diệc Hàm đặt ở trên tường, không ngừng hôn môi.
Nàng thật sâu hôn lên cánh môi của Giang Diệc Hàm, đem môi mỏng hôn đến khi có chút sưng đỏ lên mới thôi. Nhưng động tác trên hai tay của nàng cũng không ngừng lại. Tận đáy lòng truyền đến cảm giác sợ hãi, thúc đẩy nàng điên cuồng giữ lấy nữ nhân trước mình.
Nàng cách lớp quần áo liền bắt đầu áp hai tay nâng hai khỏan đầy đặn trước ngực Giang Diệc Hàm, nhiệt tình xoa nắn, nhưng bị tầng quần áo ngăn cách, khiến xúc cảm chậm lại. Nàng kìm lòng không đậu liền đem áo Giang Diệc Hàm cởi ra.
Nàng lôi y phục Giang Diệc Hàm xuống, quần áo cho dù chưa rút đi hết nhưng địa phương muốn thấy cũng đã lộ ra. Loại mỹ cảnh ẩn ẩn hiện hiện này, ngược lại càng làm cho người ta có được dục vọng mãnh liệt.
Kỉ Nhạc Huyên kìm lòng không đậu liền cúi người nhẹ nhàng cắn lên đó, mang theo vài phần nhu tình, cũng mang theo mấy phần hận ý, vì cái gì ngươi lại bị người khác lợi dụng? Ngươi rõ ràng là của ta a! Chỉ thuộc về một mình ta!
"Tiểu quỷ...... ngô..... "
Bị Kỉ Nhạc Huyên liên tục thi triển thế công, Giang Diệc Hàm cắn chặt môi dưới cũng không khỏi cả người nhuyễn ra, nàng kìm lòng không đậu than nhẹ.
Nàng vốn muốn Kỉ Nhạc Huyên dừng tay, nhưng không nghĩ tới, Kỉ Nhạc Huyên vừa nghe đến tiếng than nhẹ này, ngược lại càng trở nên hưng trí, nhẹ nhàng cắn nàng, dùng đầu lưỡi phác thảo hình dáng của tiểu hồng đậu.
"Ngô.... Tiểu quỷ..... Dừng tay..... "
Tình dục trong lòng Giang Diệc Hàm cũng bị câu lên, miệng nàng theo thói quen tính nói dừng tay, nhưng thân mình lại khơi lên một loại khát vọng.
Kỉ Nhạc Huyên như cũng hiểu được loại khát vọng của người kia, nàng cười cười, nhẹ nhàng cắn đậu đỏ của Giang Diệc Hàm, sau liền một phen nâng nàng lên, ôm đến trên giường.
Vừa đến trên giường, Kỉ Nhạc Huyên liền bắt đầu cởi thắt lưng của Giang Diệc Hàm, mà Giang Diệc Hàm lúc này lại ngăn cản nàng, Kỉ Nhạc Huyên cũng không quan tâm đến người kia vung tay lung tung, chỉ lầm lũi cởi bỏ quần áo của nàng.
Rất nhanh toàn thân Giang Diệc Hàm ở trước mặt mình đã lõa lồ, Kỉ Nhạc Huyên thấy vậy vừa lòng cười cười, nàng cũng bắt đầu tự cởi y phục.
Sau đó, Kỉ Nhạc Huyên liền làm công việc của một công quân...
*Lược dịch 3000 chữ =))))))))))*
Một phen kích tình qua đi, hai người ngâm mình trong bồn tắm lớn.
Kỉ Nhạc Huyên chà lau thân mình của Giang Diệc Hàm, còn không quên chiếm một ít tiện nghi.
Giang Diệc Hàm thấy vậy liền nhìn nàng.
"Tiểu quỷ, ban nãy còn chưa ăn đủ hả?"
Kỉ Nhạc Huyên lắc lắc đầu.
Giang Diệc Hàm cười cười, hai chân cùng vòng eo của nàng lúc này đều đã suy yếu quá độ, vừa động thôi đã cảm thấy mỏi mệt rồi.
"Chưa ăn đủ, cũng không cho ăn."
Giang Diệc Hàm liếc thấy ánh mắt Kỉ Nhạc Huyên đang chờ mong như muốn nói vẫn chưa thấy đủ, nhưng thật đúng là không thể lại cho nàng ta ăn tiếp. Lại ăn, ngày mai cũng đừng nghĩ đến việc ngồi dậy.
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi.
"Diệc Hàm, ngươi cùng cái người họ Lục kia rốt cuộc là quan hệ gì? Như thế nào nàng ta lợi dụng ngươi, ngươi cũng không ghét nàng chứ? Mới vừa rồi còn cùng nàng ta đi đến, còn nắm tay ngươi."
Giang Diệc Hàm nhìn Kỉ Nhạc Huyên chu cái miệng nhỏ nhắn, nàng sủng nịch hôn lên đó, còn không quên đưa tay sờ sờ búi tóc đen của người kia.
"Làm sao vậy? Tiểu quỷ, ngươi ghen hả?"
"Không có."
Kỉ Nhạc Huyên nổi giận bĩu môi, nàng hung hăng đem Giang Diệc Hàm ôm vào trong lòng.
"Ngươi là của ta biết không hả, ngươi còn cư nhiên dám cùng người khác thân thiết như vậy, thật sự đáng ghét, ngươi a!"
Nói xong, Kỉ Nhạc Huyên còn hung hăng cắn trước ngực của Giang Diệc Hàm.
Giang Diệc Hàm thấp giọng "Ưm" một tiếng, nàng hung hăng vỗ lên lưng Kỉ Nhạc Huyên.
"Tiểu qủy đáng chết, về sau không cho phép như vậy!"
Kỉ Nhạc Huyên bĩu môi, nàng thấy trên mặt Giang Diệc Hàm hiện ra một tia đau đớn, bỗng nhiên có chút hối hận cắn cắn môi dưới.
"Đã cắn đau ngươi? Thực xin lỗi a, ta thực sự không chịu được ngươi bị người khác khinh bạc."
Nhìn ánh mắt chân thành của Kỉ Nhạc Huyên, trong lòng Giang Diệc Hàm cảm thấy thật ấm áp, nàng cong lên khóe miệng xoay người lại hôn lên môi Kỉ Nhạc Huyên lần nữa.
"Tiểu quỷ, ngươi yên tâm, ta là của ngươi, ngươi khác không có cửa."
"Òh, ta biết."
Kỉ Nhạc Huyên cũng ôm lấy Giang Diệc Hàm đáp lại nụ hôn.
"Ta tính ngươi mà bị người khác đoạt đi rồi, ta cũng sẽ đi cướp ngươi về. Đời này ngươi đừng nghĩ thoát khỏi ta."
"Tiểu quỷ......"
Giang Diệc Hàm vỗ về mái tóc của Kỉ Nhạc Huyên, sủng nịnh nở nụ cười. Ngươi cũng đừng nghĩ sẽ thoát khỏi ta...
PS: Tén tèn ten =))))))))))))) Bị lừa rồi, tác giả nài thanh thuần quá ko viết H gì hết, hận:((( Nhưng đc cái hai chế sweet quá đi, muốn bị tỉu đường mà nói chung là mình rất ưng =)))
Gần cuối năm bận rộn ghê, tự dưng lại muốn làm sinh viên như năm ngoái, bộn bề lo ôn thi ôn cử:))) Đi làm rồi mới hiểu hoàn cảnh của người nông rân trước cách mạng tháng 8 =)))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT