Nửa vầng trăng lung linh trên bầu trời đêm, lại là một đêm tĩnh mịch.
Sau cuộc gọi của Silvia, Kỉ Nhạc Huyên luôn tự hỏi làm sao Giang Diệc Hàm có thể giúp Cố Nhu Thần. Nàng trước sau suy nghĩ gần một giờ, mới có thể tạm đưa ra một kết luận, nam nhân thần bí kia của Giang Diệc Hàm rất có thế lực, có thể giúp đỡ được Thần tỷ.
Nàng thấy Giang Diệc Hàm đã trễ như vậy còn chưa tới, nên lại càng thêm khẳng định, Diệc Hàm nhất định là quên mất ta rồi, ra ngoài yêu đương vụng trộm cùng nam nhân kia! Hừ!
Vừa nghĩ vậy, điện thoại trong tay liền vang lên, mở ra là tin nhắn của Giang Diệc Hàm
"Tiểu quỷ, ta mệt mỏi, ngày mai sáng sớm phải quay phim, không qua được. Ngủ ngon."
"Cái gì?"
Kỉ Nhạc Huyên nhìn chằm chằm màn hình di động, ánh mắt hơi nheo lại, nhướng mày, thập phần tức giận, hừ, nàng mau chóng cầm di động xông ra cửa. Mệt mỏi? Ngươi hôm nay còn biết đóng phim thì làm sao mà mệt? Quả nhiên là ra ngoài tìm tiểu tam, hừ!
"Cốc cốc cốc."
Tâm tình Kỉ Nhạc Huyên bị vây trong oán niệm, nên tiếng gõ cửa vô cùng khí thế, tiếng vang làm đôi mi thanh tú của Giang Diệc Hàm đang an nhàn ngồi trong nhà xem kịch bản nhíu lại.
Giang Diệc Hàm khi nãy nhắn tin cho Kỉ Nhạc Huyên, cũng là vì không để tiểu quỷ nhà nàng không thể khống chế bản thân, suy nghĩ lung tung trong phòng ngủ. Tuy nàng cũng hy vọng có thể ở cạnh Kỉ Nhạc Huyên, nhưng các nàng đã có một ngày quá mệt mỏi, đối với các cô mà nói là hại bất cập lợi. Vì thế Giang Diệc Hàm vẫn là vì tiền đồ của Kỉ Nhạc Huyên mà quyết định không lên tiếng, giả bộ như đã đi ngủ, muốn khiến cho Kỉ Nhạc Huyên an tâm trở về phòng ngủ.
Nhưng đáng tiếc Kỉ Nhạc Huyên bám riết không tha, cơ bản là quyết tâm rất cao.
"Cốc cốc cốc, cốc cốc cốc."
Kỉ Nhạc Huyên gõ tới mức tay ửng đỏ nhưng vẫn không quan tâm, tiếp tục gõ.
Bên trong, Giang Diệc Hàm nghe tiếng gõ liên hồi, đau lòng vô cùng, bất đắc dĩ thở dài, tiểu quỷ này thật cố chấp, khóe miệng nàng lại hiện lên tươi cười, nàng cảm thấy đây là biểu hiện quan tâm của Kỉ Nhạc Huyên dành cho mình.
Giang Diệc Hàm rốt cuộc cũng không đành lòng để Kỉ Nhạc Huyên đứng bên ngoài gõ cửa, đành buông kịch bản đi ra mở cửa cho Kỉ Nhạc Huyên, vừa mở cửa trái tim liền rung động mãnh liệt. Bởi vì nhìn thấy đôi tay ửng đỏ và đôi mắt có chút ửng hồng của Kỉ Nhạc Huyên.
"Tiểu quỷ, ngươi khóc?"
Giang Diệc Hàm ôn nhu nói xong, liền kéo tay Kỉ Nhạc Huyên, muốn kéo nàng vào trong, nhưng Kỉ Nhạc Huyên lại nhăn nhó đứng yên,
"Ta không vào, mắc công quấy rầy ngươi với tiểu tam."
Kỉ Nhạc Huyên ở bên ngoài gõ cửa không thấy Giang Diệc Hàm ra mở liền nghĩ nữ vương của mình ở trong này thân mật cùng tiểu tam.
Nàng nhất thời nghĩ đến cảnh cô gái của mình cùng người đàn ông khác thân mật, trong lòng lại càng uất hận, tức giận tới cực điểm, hốc mắt không khỏi ươn ướt.
Giang Diệc Hàm nhìn khuôn mặt đầy bi thương của Kỉ Nhạc Huyên, nàng dịu dàng an ủi,
"Tiểu quỉ, đừng nói lung tung, mau vào."
"Ta không vào!"
Kỉ Nhạc Huyên ngạo kiều, mặc cho Giang nữ vương nói gì cũng không vào.
Giang Diệc Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, liền dùng biện pháp mạnh, lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng, Kỉ Nhạc Huyên cũng không cam lòng yếu thế, hung hăng trừng lại.
Cuối cùng Giang Diệc Hàm đành chịu thua, phát phúc lợi cho tên tiểu quỷ ăn mềm không ăn cứng nhà mình,
"Tiểu quỷ, nếu ngươi ngoan ngoãn đi vào ta sẽ chấp nhận một điều kiện của ngươi."
"Thật hả?"
Kỉ Nhạc Huyên đột nhiên nhớ tới cuộc điện thoại nhờ giúp đỡ của Silvia, nếu Giang Diệc Hàm có thể đồng ý, nàng cũng bớt việc.
Giang Diệc Hàm gật đầu, Kỉ Nhạc Huyên dương cằm, hừ lạnh, cũng ngoan ngoãn vào cửa.
Vừa vào, Giang Diệc Hàm liền nhìn Kỉ Nhạc Huyên không yên quét mắt nhìn khắp phòng nàng, biết không có người khác, mới nhẹ thở ra một hơi, yên tâm ngồi trên sô pha, bắt chéo chân, cười vụng trộm, thì ra là ta lo xa, không có người a, xem ra gần đây cơ thể mệt mỏi, nên mới hay suy nghĩ a, hắc hắc.
"Thật sự không có? Ta nghe lời nói của Silvia giống như ngươi chắc chắn có thể."
"Ta không có"
Giang Diệc Hàm lại lần nữa phủ nhận, trong lòng nàng đột nhiên có chút phiền muộn, nhìn Kỉ Nhạc Huyên ở một bên nói bóng gió, liền cảm thấy bí mật của mình ngày càng không giữ được nữa, nhưng vẫn không muốn cho cục cưng nhà nàng biết a.
Kỉ Nhạc Huyên thấy Giang Diệc Hàm vẫn phủ nhận, nàng cũng liền không thèm lo lắng nữa, bất quá điều kiện thứ nhất không thành, theo lẽ thường nàng có thể đưa ra cái thứ hai nha.
"Được rồi, không có thì không có, giờ cho ta hôn một cái đi."
Giang Diệc Hàm thản nhiên nhìn Kỉ Nhạc Huyên, bắt gặp khóe miệng dương lên ngả ngớn của Kỉ Nhạc Huyên, phiền muộn trong lòng cũng tiêu tan, nàng nâng cằm Kỉ Nhạc Huyên, nghiêng người qua, hôn lên môi Kỉ Nhạc Huyên, sau ngồi váo chỗ cũ, vuốt ve tóc nàng
"Được rồi, tiểu quỷ, về đi. Ngày mai lúc quay phim gặp. Mấy ngày nay đừng qua chỗ ta, người đại diện mới của ngươi không thể so với Thần tỷ, ta sợ nàng sẽ nói chuyện gì gây bất lợi cho ngươi với Lý tổng. Ngươi mấy ngày này ăn nhiều một chút, ha?"
"Oh"
Kỉ Nhạc Huyên không vui bĩu môi, nghĩ đến gần trong gang tấc mà vẫn khó có thể thân mật, trong lòng liền thập phần oán muộn. Nhưng nghĩ đến việc Giang Diệc Hàm làm như vậy cũng vì muốn tốt cho mình, nàng cũng không nói thêm cái gì.
Kỉ Nhạc Huyên rầu rĩ đứng lên, đi ra cửa, lúc tới nơi lại xấu xa sờ sờ ngực Giang Diệc Hàm, sau đó còn quang minh chính đại hô lớn,
"Trừng phạt ngươi câu dẫn tiểu tam."
Giang Diệc Hàm không nói gì, lạnh mắt liếc nàng một cái, hung hăng gõ nhẹ đầu nàng, một tay đẩy nàng ra cửa, oành một tiếng đóng cửa lại.
Trở vào phòng, Giang Diệc Hàm lại nhớ tới kẻ đầu sỏ khiến mình tức giận, nàng cười lạnh, mở đi động gọi tới Silvia.
"Alo, Diệc Hàm."
Vừa bắt máy, giọng nói của Silvia có vẻ như chuyện gì cũng không biết, thân thiết truyền vào lỗ tai Diệc Hàm, nhưng Giang Diệc Hàm cũng không vui gì, thập phần âm lãnh trả lời,
"Silvia, ngươi không có gì muốn nói với ta sao?"
"A? Chuyện gì?"
Silvia sớm đã phát run, nhưng nàng vẫn có thói quen tính trước, nếu thật sự không chống đỡ nổi nữa thì sẽ thừa nhận sai lầm.
Đáng tiếc, lần này Giang Diệc Hàm không cho nàng cơ hội nhận tội,
"Tốt lắm. Vốn ta còn đang suy nghĩ có nên nhờ tỷ tỷ ta giúp Thần tỷ hay không. Hiện tại ngươi đem chuyện không nên nói nói cho tiểu quỷ biết, xem ra nếu ta còn không giúp, thì sẽ khiến cho ngươi chê trách rồi."
"A! Đừng a!"
Silvia vội vàng la lên, lúc muốn thừa nhận sai lầm, thì lại phát hiện đối phương đã cúp máy.
Cúp máy, Giang Diệc Hàm lại ngồi vào chỗ cũ lẳng lặng nghiên cứu kịch bản ngày mai. Mà Silvia không thể dửng dưng như vậy, nàng hiện tại cảm thấy mình nên đập đầu vào miếng đậu hũ mà chết đi, thật sự là làm việc không suy xét! Thật sự là đồ bỏ đi mà.
"Ô ô, Thần tỷ, thật xin lỗi ngươi."
Silvia trề môi, cho Cố Nhu Thần thấy sự hối hận của mình.
Cố Nhu Thần lại thấy đây là chuyện tất nhiên, nhờ Giang Diệc Hàm nào có dễ như vậy, nàng cười nhẹ, đem Silvia ôm vào lòng, ôn nhu an ủi,
"Nha đầu, đừng tự trách. Không có việc gì, cùng lắm thì ngươi nuôi ta."
"Oh, ta nuôi ngươi."
Silvia giả bộ nghẹn ngào, sau lại ở trong lòng Cố Nhu Thần nhả ra một câu,
"Qua vài ngày, đợi Diệc Hàm nguôi giận, chúng ta lại đi tìm nàng ta. Không được nữa thì để ta nuôi ngươi."
"Oh, nghe lời ngươi."
Cố Nhu Thần chua xót cười cười, trong lòng của nàng, so với được Silvia nuôi, nàng vẫn hi vọng có thể theo đuổi sự nghiệp của riêng mình, tự mình nuôi sống bản thân. Nhưng nếu thật sự bị vận mệnh bức bách, thì hẳn nàng cũng nên chấp nhận, chỉ là khi bị Silvia bao dưỡng, nàng sợ là chịu không nổi.
Cố Nhu Thần từ nhỏ đã vậy.
Cho dù chuyện lần này thế nào, nàng vẫn có thể đổi nghề, bắt đầu từ một viên chức nhỏ. Cho nên đối với việc không thể trở lại như xưa, tuy Cố Nhu Thần tiếc nuối, nhưng cũng không không nản lòng đến mức suy sụp. Dù sao sống trên đời luôn phải trải qua khó khăn gian nguy khó đoán trước, gặp khó khăn, vượt qua khó khăn, nhân sinh mới thú vị, không phải sao?
Cố Nhu Thần cười vỗ vỗ tóc Silvia, nhìn vẻ mặt nàng, thản nhiên nở nụ cười. Nếu giúp ta có thể khiến ngươi vui vẻ, vậy cứ làm đi. Dù sao nếu chuyện đó thành công, ta cũng thật vui vẻ a...
PS: Thần tỷ và chế Sì sweet quá à:((( Thiệt mong tìm được người giống Sì, sẵn sàng gánh thêm món hàng vài chục kg =))))))) Chế Huyên thì quá trẻ trai:))) Đúng là trong suy nghĩ của chế chỉ có mấy món lợi nhỏ, ăn đậu hũ của Giang nữ vương:">
Nay đi qua nhà bạn già chơi, chỉ có một yêu cầu đơn giản là muốn uống một tách trà nóng có nhiều nhiều đá thoi mà xém bị bạn già đuổi thẳng cánh cò bai =))))))))) Thiếu nữ thánh thiện thiên thằn thành thật đi đâu cũng bị chúng sanh xua đuổi bởi nhưng suy nghĩ ít người dám nói ra:(( Cấm mấy chế reader vào đổ thêm dầu vào lửa =))))))))))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT