Edit: YUI (Bạn này chuyên edit truyện của Hiểu Bạo =)) Ví dụ như Thiết ngục mê tình, Càng làm càng yêu =))) Do bị mị lực của mình rìu quới nên mới tham gia edit chung cho dui:">)

Beta: DuaG

*Chương nài mình ko edit, cũng ko beta nên có gì sai sót các bạn nói mình nha*

Ánh nắng xuyên thấu cửa kính chiếu vào trên người Kỉ Nhạc Huyên, đôi mắt nhắm chặt chịu không nổi cường độ ánh nắng mà chậm rãi mở ra, khi vừa thấy được cảnh vật thì không khỏi giật mình.

Trời ạ! Đây là đâu vậy?

Kỉ Nhạc Huyên nhìn gian phòng xa lạ chớp chớp mắt nhíu mày lại, đầu nàng lúc này bởi vì say rượu nên còn có chút choáng váng mơ hồ. Vốn muốn lấy hai tay nâng eo đứng lên nhưng lúc này nàng lại thấycó chuyện gì đó không ổn, không dám động đậy. Cúi đầu liếc nhìn xuống dưới thân mới phát giác trên người mình lúc này chỉ mặc mỗi hai kiện nội y, Kỉ Nhạc Huyên không khỏi rụt lưỡi, chẳng lẽ mình bị sắc ma bắt cóc sao?

"Tỉnh rồi?"

Bỗng nhiên phía sau truyền đến âm thanh lãnh đạm của nữ nhân, giọng nói này đối với Kỉ Nhạc Huyên rất quen thuộc làm nàng không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Không phải là sắc ma a, nhưng là 'Giang Diệc Hàm' sao!?

Kỉ Nhạc Huyên thật sự hoảng sợ, nàng muốn cử động thân mình lại phát hiện mình đang bị cột chặt trên ghế.

Ánh sáng trước mắt dần dần mất đi, căn phòng có chút u ám trông giống như chạng vạng, Giang Diệc Hàm đem bức màn buông xuống rồi ưu nhã bước đến trước người Kỉ Nhạc Huyên, từ trên cúi nhìn xuống nàng.

Kỉ Nhạc Huyên tất nhiên là không thích như vậy, nàng cau mày lại, thầm oán.

"Này! Ngươi làm gì vậy? Mau thả ta ra!"

"Làm gì?"

Giang Diệc Hàm mang sắc mặt hờ hững nhìn nàng.

"Ngươi không nhớ rõ tối hôm qua ngươi đã làm chuyện tốt gì sao?"

"Ách?"

Kỉ Nhạc Huyên cau mày, cố gắng hồi tưởng lại nhưng trong ký ức của nàng chỉ dừng lại ngay cảnh cùng Giang Diệc Hàm uống rượu.Sau khi uống rượu làm 'chuyện tốt' gì nàng ngược lại quên hết không còn một mảnh.

"Ta nhớ rõ là ngày hôm qua ta cùng ngươi về nhà, sau đó chúng ta ngồi ở đại sảnh uống rượu."

"Sau đó thì sao?"

Giang Diệc Hàm lạnh lùng nhìn nàng.

"Sau đó?"

Kỉ Nhạc Huyên cũng thành thực trả lời.

"Làm gì có sau đó."

Giang Diệc Hàm sờ sờ đai lưng được làm bằng da rắn trong tay mình hỏi lại.

"Thật sự là không có sau đó?"

Kỉ Nhạc Huyên nhìn Giang Diệc Hàm mang vẻ mặt quỷ dị, trong đầu thế nhưng lại hiện ra một ít câu nói nặng khẩu vị. Nàng có chút bỡ ngỡ mím môi.

"Ngươi...sẽ không ăn hết rồi đi?"

"Cái gì?"

Giang Diệc Hàm vẫn dùng ngữ khí nói chuyện lãnh đạm.

Kỉ Nhạc Huyên đã có chút xấu hổ, chuyện ngượng ngùng như vậy nàng như thế nào mở miệng nói ra đây.

"Chính là...... Cái kia...... Cái kia......"

"Sao?"

Giang Diệc Hàm hưng trí nhìn nàng, rung rung đai lưng trong tay nói.

"Ta hình như đã nói qua với ngươi rồi mà, ta không thích người khác nói chuyện ấp a ấp úng trước mặt mình."

"Ta biết. Nhưng mà...Ngươi hẳn là hiểu rồi a."

Kỉ Nhạc Huyên cười ngượng ngùng, đột nhiên lúc này nàng có chút sợ Giang Diệc Hàm, dù sau tình trạng trước mắt làm nàng cảm thấy giống như 'Ta là thịt cá đang nằm trên dao thớt'.

"Ta không biết."

Hiển nhiên Giang Diệc Hàm đây là đang ép Kỉ Nhạc Huyên nói ra.

Kỉ Nhạc Huyên xem như triệt để bất đắc dĩ, nàng tin tưởng 'Trẫm sớm muộn gì cũng có cơ hội phản công tiện thiếp nhà ngươi', rốt cuộc cũng vứt bỏ vẻ ngượng ngùng của mình bắt đầu trả lời.

"Thì chính là trò chơi nặng khẩu vị đó a. Cái gì roi da, cái gì SM đó."

Kỉ Nhạc Huyên vốn nghĩ rằng nghe xong những lời này Giang Diệc Hàm sẽ bộc phát bản tính S nữ vương che dấu bấy lâu nay ra bên ngoài, nhưng lại không ngờ là Giang Diệc Hàm vẫn bình tĩnh như trước.

"Sao, ta không thích chuyện này."

"Òh."

Kỉ Nhạc Huyên nhất thời thở phào nhẹ nhõm, nhưng sau đó lại khẩn trương.

"Ngươi không thích sao còn cột ta lại, còn... Còn cởi quần áo của ta làm gì?"

"Ngươi tự làm."

Kỉ Nhạc Huyên lại lần nữa trố mắt. Trước mặt nàng là nữ nhân đang cầm tiểu đai lưng, như thế nào luôn lạnh nhạt như vậy, ngay cả một chút cảm xúc phập phồng cũng không có sao?

Được rồi, xem ra nàng đã triệt để quên một màn tốt đẹp của đêm qua rồi, thật sự là đáng tiếc......

"Ngươi nhất định có bệnh!"

Kỉ Nhạc Huyên lúc này cảm thấy Giang Diệc Hàm uống nhầm thuốc. Bởi vì trong trí nhớ của nàng, trừ bỏ lúc trở về ở trên đường nàng có làm một vài cử chỉ lỗ mãng ra cũng không có làm chuyện gì xấu a.

"Ta rất bình thường."

Giang Diệc Hàm thản nhiên nhìn Kỉ Nhạc Huyên, nhanh chóng mặc một chiếc áo lót cùng quần nhỏ cho Kỉ Nhạc Huyên, dáng người yểu điệu nhìn không sót một tí nào, tuy rằng lúc trước trong tình huống vạn phần không vui giúp nàng ta thay quần áo dính đầy dơ bẩn kia, nữ vương của chúng ta đã nhìn thấy hết tất cả. Nhưng lúc này người nọ giả vờ có chút tức giận, nhìn vào cũng có một phong vị khác.

Mà Kỉ Nhạc Huyên lúc này cũng phát giác ánh mắt của Giang Diệc Hàm đang lao thẳng trên da thịt bại lộ ra không khí của mình. Hai má không khỏi lộ ra một tầng đỏ ửng, nhưng ngữ khí nói chuyện lại vẫn rất ngang ngược.

"Nhìn cái gì đó! Ngươi, đồ lưu manh!"

"Sao?"

Giang Diệc Hàm lại đập đập đai lưng nhỏ trong tay mình.

"Ta nhớ rõ hôm qua có người kêu gào trước mặt ta, nói gì đó. 'Hừ, ngươi tìm dây thừng đem chân của ta trói chặt lại, sau đó quất một phen đi'. Phải không?"

"Cái gì?"

Kỉ Nhạc Huyên lúc này không biết phải làm sao. Nàng bỗng nhiên nhớ lại ngày hôm qua mình đã uống rất nhiều rượu, rồi nghĩ tới bản thân đã chê bai chất lượng rượu kém, nghĩ lại nàng không khỏi có chút khiếp đảm.

"Những lời này không phải...là ta nói chứ?"

Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng gật gật đầu, ý bảo nàng đã trả lời chính xác.

Mà Kỉ Nhạc Huyên lúc này lại càng cảm thấy sợ hãi, tính tình Giang Diệc Hàm nàng rất hiểu rõ, nếu có người chọc nữ vương, nàng ta nhất định sẽ khiến người đó không sống nổi.

"Haha chuyện đó......"

Kỉ Nhạc Huyên giả vờ tươi cười lấy lòng.

"Hôm qua ta có uống nhiều rượu không?"

Giang Diệc Hàm lãnh đạm trả lời:

"Ngươi nói xem?"

A, hỏa khí rất lớn nha.

Kỉ Nhạc Huyên ở trong lòng oán thầm, thoạt nhìn đêm qua nàng hẳn là uống nhiều rượu, rồi làm ra chuyện có chút quá phận. Ách, cái này không dễ làm a. Bất quá rốt cuộc làm chuyện gì khiến nàng ta tức giận thành ra như vậy? Thật là muốn biết a...

"Cái kia...... Sau khi uống rượu ta đã làm gì?"

Nghĩ tới nghĩ lui, nếu đã hiếu kỳ như vậy thì trực tiếp hỏi là tốt nhất, dù sao nàng thích thẳng thắn hơn.

"Ngươi hỏi ta sao? Xem ra ngươi thật hy vọng ta làm chuyện này."

Giang Diệc Hàm lạnh lùng hỏi lại, rồi lại đập đập dây đai lưng trong tay mình, đai lưng 'ba ba' rung động, khiến tiểu quỷ kia nghe được thầm run rẩy. Nhưng người của nàng thích ăn mềm không thích ăn cứng, đối với lời đe doạ cưỡng bức từ người khác, nàng đều khinh thường. Ừ, kỳ thật lúc này nàng còn cho rằng Giang Diệc Hàm sẽ không xuống tay.

Kỉ Nhạc Huyên ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nhìn Giang Diệc Hàm.

"Ta không tin ngươi dám làm!"

"Sao?"

Giang Diệc Hàm bỗng nhiên giơ đai lưng trong tay cao lên, cử động này làm cho Kỉ Nhạc Huyên hoảng sợ nhắm mắt lại. Nhưng qua một hồi lâu trên người cũng không có cảm giác đau đớn nào, quả nhiên là không dám nha, a......

Kỉ Nhạc Huyên trong lòng thầm thán một ngụm, nhưng lúc này nàng bỗng nhiên cảm thấy có một vật thể băng lãnh nắm lấy cằm mình, có chút đau, thấp giọng than một tiếng 'Ngô'. Kỉ Nhạc Huyên mở mắt, bị bắt nhìn thẳng vào Giang Diệc Phàm đứng ở phía trên nàng.

"Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?"

Kỉ Nhạc Huyên tuy ở thế bị động nhưng trên mặt cũng không đem nội tâm sợ hãi của nàng hiển lộ ra bên ngoài, nàng tức giận nói.

Giang Diệc Hàm trên mặt vẫn là thần sắc không sợ hãi, lấy tay hung hăng nhéo hai má Kỉ Nhạc Huyên, khiến đối phương kêu 'Ui da' một tiếng, rồi làm ra mặt lạnh nói với cục cưng nhà mình.

"Không cho dùng loại khẩu khí như vậy nói chuyện với ta."

"Uy, họ Giang, ngươi đang giáo huấn con nít sao?"

Kỉ Nhạc Huyên cau mày căm tức nhìn Giang Diệc Hàm. Nàng hiện tại càng ngày càng cảm thấy Giang Diệc Hàm có bệnh, có bệnh thì nên đi gặp thầy thuốc đi, ái phi à!

Đai lưng lại hướng lên cao, cằm của Kỉ Nhạc Huyên lần nữa truyền đến một trận đau đớn, nàng không khỏi cắn răng 'hừ' một tiếng.

"Ngươi điên rồi a!"

Giang Diệc Hàm lại như trước thập phần lạnh nhạt.

"Ngươi nói ngươi sai lầm rồi, có lẽ ta sẽ suy xét buông tha ngươi."

"A."

Kỉ Nhạc Huyên cười lạnh.

"Ngươi cảm thấy ta là loại người tuỳ tiện trước mặt người khác ăn nói khép nép sao?"

Giang Diệc Hàm nhìn tiểu quỷ trưng ra khuôn mặt đáng đánh đòn kia, trong lòng đột nhiên thật sự sinh ra một loại dục vọng, nhưng nàng cuối cùng vẫn cố nén lại. Bởi vì nàng cảm thấy trừ bỏ bạo lực ra, tựa hồ còn có phương pháp tốt hơn để tiểu quỷ kia ngoan ngoãn cúi đầu.

Đai lưng phút chốc hạ xuống, Giang Diệc Hàm dùng thân đai lưng từ trước ngực Kỉ Nhạc Huyên lướt qua, nàng thành công nhìn thấy trên người Kỉ Nhạc Huyên xuất hiện từng mảng da gà bởi vì bị kích thích mà nổi lên.

"Như thế nào, sợ sao?"

Giang Diệc Hàm có chút trêu tức nhìn Kỉ Nhạc Huyên, Kỉ Nhạc Huyên lúc này vẫn mạnh mồm mạnh miệng không thừa nhận.

"Nói bậy, ai sợ, có bản lĩnh ngươi liền làm thử đi!"

"Được".

Thản nhiên buông một chữ 'Được' lại khiến dây thần kinh cùng toàn thân của Kỉ Nhạc Huyên khẩn trương lên, nàng ta sẽ không thật sự muốn đem mình cởi ra hết đó chứ? Thánh thần a, không cần đâu a......Như vậy, mình sẽ ngượng chết mất......

Giang Diệc Hàm nhẹ nhàng quấy nhiễu phía sau lưng Kỉ Nhạc Huyên, ngón tay mảnh khảnh của nàng đụng vào móc khoá áo ngực phía sau Kỉ Nhạc Huyên. Cởi nút thứ nhất, cởi nút thứ hai, cởi đến nút thứ ba, 'Oành' 'Oành' 'Oành', tất cả nút áo đã được cởi bỏ, trái tim Kỉ Nhạc Huyên liền kịch liệt đập lên một cái.

Phía sau áo ngực tuy đã được giải khai nhưng đai dây an toàn trên vai vẫn còn khoẻ mạnh ở lại. Chỉ cần cởi đai an toàn này xuống, địa phương phong phú ngay trước ngực kia của Kỉ Nhạc Huyên không thể nghi ngờ liền hiển lộ ra ngoài.

Giang Diệc Hàm lúc này như tri kỷ mở miệng nhắc nhở.

"Nga? Còn hai bên dây an toàn kìa."

Nói xong, nàng liền lấy tay đem một bên dây an toàn hạ xuống, lúc đem dây an toàn kéo xuống, động tác thật nhẹ nhàng chậm rãi, tuyệt đẹp như tự mình làm ra một tác phẩm nghệ thuật. Còn Kỉ Nhạc Huyên cắn răng cứng rắn chống lại, nhưng nàng khắc sâu hiểu được, nàng có cố chống đỡ không ngừng thì đai dây an toàn vẫn từ cánh tay rớt xuống. Trên trán của nàng liền không chịu được chảy ra nhiều giọt mồ hôi lạnh, thật ngượng ngùng, thật dọa người quá đi...

"Bây giờ chỉ còn một bên."

Giang Diệc Hàm lại đưa tay phóng tới một đai dây an toàn khác, nắm lấy nó chậm rãi trượt xuống dưới, ngay khi dây an toàn sắp trượt xuống đầu vai, Kỉ Nhạc Huyên rốt cục nhịn không được lên tiếng.

"Chờ một chút!"

"Sao?"

Giang Diệc Hàm tay cũng theo đó dừng lại.

Kỉ Nhạc Huyên mím môi, nội tâm rối rắm nửa ngày, vẫn không có dũng khí nói ra khỏi miệng.

Mà Giang Diệc Hàm lúc này đã có chút không kiên nhẫn.

"Không nói lời nào? Ta đây tiếp tục."

Đai dây an toàn lại lần nữa trượt xuống, Kỉ Nhạc Huyên biết nếu còn như thế, nàng sẽ phải chịu áp chế không ngừng. Nàng liền lập tức ở trước pháp trường cắn răng dùng một loại giọng nói yếu đuối nói.

"Ta sai rồi."

"Ngươi nói cái gì?"

Giang Diệc Hàm dừng cử động tay lại, vẫn lạnh giọng hỏi.

Kỉ Nhạc Huyên biết Giang Diệc Hàm cố ý làm khó xử nàng, nàng không khỏi lên giọng tức giận.

"Ta nói gì ngươi nghe không thấy sao? Ngươi muốn nghe lại nhưng ta không thích lặp lại lần thứ hai!"

"Vậy à?"

Đai dây an toàn chậm rãi rơi xuống phía dưới, Kỉ Nhạc Huyên lúc này xem như thua trận rồi.

"Được rồi, ta nói!"

Giang Diệc Hàm ổn định động tác, lẳng lặng nghe nàng nói chuyện. Lúc này đây, Kỉ Nhạc Huyên mở miệng nói ra âm thanh ngược lại lớn hơn rất nhiều, chỉ là thái độ vẫn như vậy không chân thành, dường như đang ứng phó.

"Ta sai rồi."

"Òh"

Giang Diệc Hàm nhẹ giọng đáp lời, tay vừa hạ xuống vừa dùng lực đem dây an toàn bỏ xuống.

PS: Tội nghiệp ghê, phải dùng biện pháp mạnh mới chịu ngoan ngoãn, đúng là trẻ trai í lộn trẻ châu =)))) Lần sau gặp lại sẽ là H thiệt nha, ko hụt như hai lần trước nữa:))) Bất quá tam, lần sau mà hụt nữa chắc mấy chế reader tẩy chay luôn couple nài quá:">

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play