Editor: Hạ Tần
Reup: Mèo Tai Cụp
Đời trước Lăng Vi sống đến 32 tuổi, cách cái xưng hô cô em này một khoảng rất xa, lúc này lại đột ngột nghe thấy, cảm thấy rất mới mẻ, hơn nữa còn là nghe được từ trong miệng Tạ Thanh Nghiên, thì càng hiếm lạ hơn.
Đời trước cô cũng không xa lạ với cái tên Tạ Thanh Nghiên này, dù sao cũng là ông chủ lớn tiếng tăm lừng lẫy trong giới thương nghiệp, báo chí tạp chí, đài truyền hình phỏng vấn, thường xuyên có thể nhìn thấy anh. Nhưng Tạ Thanh Nghiên cũng không lui tới với người trong giới giải trí , cho nên cho dù Lăng Vi biết người này, cũng chưa bao giờ tiếp xúc với anh.
Đêm nay lúc ở trong đại sảnh xa xa nhìn thấy anh, Lăng Vi lập tức cảm thấy anh chắc là loại người thành thục ổn trọng, ít khi nói cười, nhưng vừa rồi nghe giọng điệu của anh khi nói chuyện với bạn bè, lại là kiêu ngạo, mà lúc này đối mặt với sự câu dẫn của cô, lại là một bộ dạng lưu manh bất cần đời, đặc biệt bộ dạng trên mặt mang theo ý cười gọi cô là cô em, quả thực chính là công tử phong lưu tiêu chuẩn.
Người đàn ông này trở mặt cũng quá nhanh rồi!
Lăng Vi rất nhanh đã ý thức được, hành động vừa rồi của mình có chút lỗ mãng, cô không nên ở trong tình huống vẫn chưa hiểu biết về đối thủ đã mạo muội ra tay.
Nhưng Tạ Thanh Nghiên không phải cứ tùy tiện là có thể gặp gỡ, thật sự là cơ hội hiếm có, cho dù cảm giác được sự nguy hiểm, thì cô vẫn muốn thử một lần, thất bại cũng không có gì tổn thất, nhưng lỡ như thật sự thành công thì sao?
Trên mặt Lăng Vi treo ý cười, trong lòng đã có chủ ý, thấy Tạ Thanh Nghiên không nóng nảy thu hồi tay lại, dứt khoát vẽ vòng tròn vào trong lòng bàn tay của anh, đè thấp tiếng nói: “Tôi đúng thật là đang tự tiến cử, nhưng làm ấm giường thì xin miễn.”
Tạ Thanh Nghiên đưa mắt nhìn chằm chằm mặt cô, trong đáy mắt có một tia ý cười, “Còn có loại chuyện này?”
Lăng Vi chớp chớp mắt nhìn anh, nói: “Tự giới thiệu một chút, tôi tên Lăng Vi, Lăng trong rạng sáng, Vi trong tường vi.” Cô nói xong còn viết lên trên lòng bàn tay của anh một lần, sau khi xác định anh xem hiểu rồi lại nói tiếp: “Chỗ tôi có một đề nghị không tồi, anh có muốn nghe thử hay không?”
Ánh mắt của Tạ Thanh Nghiên lướt qua ngón tay ngọc nhỏ dài của cô một lượt rồi nói: “Tình nguyện lắng nghe.”
Lăng Vi ngồi thẳng người, thu hồi biểu tình quá mức tuỳ tiện ở trên mặt, muốn cho bản thân trông tương đối có sức thuyết phục hơn, “Anh xem, anh bị bịa đặt thành đồng tính luyến ái lại bị ép đi coi mắt, xét đến cùng thì cũng bởi vì anh còn độc thân, mà anh độc thân ba năm, khẳng định có lý do độc thân, cân nhắc hai bên, tôi cảm thấy anh hẳn nên tìm một người bạn gái có thể làm anh thoát khỏi cảnh một mình lại có thể giữ gìn quyền lợi độc thân của anh, nói một cách đơn giản chính là tình nhân giả.”
Tạ Thanh Nghiên thay đổi dáng ngồi, thoải mái dựa vào sô pha, một tay chống trán, “Sau đó?”
“Sau đó…… tôi cảm thấy tôi có thể đảm nhiệm nhân vật tình nhân giả này.”
Tạ Thanh Nghiên cười khẽ ra tiếng, “Thú vị, nhưng vì sao tôi lại phải chọn cô?”
Lăng Vi sớm đã có chuẩn bị tâm lý, dự đoán trước nói: “Đầu tiên, tôi rất xinh đẹp, tiếp theo, tôi thật sự rất xinh đẹp, cuối cùng, tôi thật sự vô cùng xinh đẹp!”
Tạ Thanh Nghiên:……
Anh lớn như vậy, đã gặp qua người không biết xấu hổ, nhưng chưa từng thấy qua người không biết xấu hổ đến như vậy, quả thực được rửa mắt rồi.
Lăng Vi nói xong còn tự mình phụt cười một tiếng, “Đừng nghiêm túc như vậy, tôi chỉ đùa một chút thôi, vẻ ngoài xinh đẹp đúng thật là lý do thứ nhất tôi tự tiến cử, nhưng quan trọng nhất chính là, tôi không có nhiều ý đồ với anh.”
“Không có nhiều ý đồ, nhưng vẫn là có ý đồ.” Trong mắt Tạ Thanh Nghiên mang ý cười, nhưng này ý cười lại là làm người ta nhìn không ra ý tứ.
“Thứ nhất tôi không cần tiền, thứ hai không cần sắc, thứ ba không cần tình cảm, chỉ cần cái danh hiệu bạn gái của Tạ Thanh Nghiên mà thôi.”
Tạ Thanh Nghiên ngây người ra một lúc, ý cười trong mắt phai nhạt đi vài phần, “Danh hiệu bạn gái của Tạ Thanh Nghiên, bản thân đã rất đáng giá, nếu cô mang đi hãm hại lừa gạt người khác thì làm sao?”
Lăng Vi vuốt tóc, cũng không bị dọa sợ, vẫn cười nói: “Có thể sống đã tốt lắm rồi, tại sao tôi lại muốn tìm chết chứ?” Đặc biệt là người đã từng chết qua một lần như cô, sẽ càng thêm yêu quý sinh mạng.
“Vậy cô nói tác dụng của danh hiệu này đi.”
Rõ ràng thái độ của Tạ Thanh Nghiên rất hiền hoà, nhưng Lăng Vi lại có loại ảo giác trở thành phạm nhân bị thẩm vấn, không tự giác mà ngồi thẳng người, trả lời: “Tôi chỉ hy vọng ở trong trường hợp xã giao, không cần bị người đại diện của tôi đẩy đi khắp nơi bán nụ cười, cái loại cảm giác này thật sự rất không tốt.”
Thì ra là đang tìm ô dù, lần này Tạ Thanh Nghiên thật sự bật cười, gật đầu nói: “Thì ra là thế.”
“Hơn nữa có cái danh hiệu này, đối với công việc của tôi hẳn là sẽ có ích, dù sao cũng là tình nhân của Tạ Thanh Nghiên, người khác nhiều ít cũng sẽ cho chút mặt mũi.” Lăng Vi ăn ngay nói thật, đối mặt với người đàn ông này, nói dối hết bài này đến bài khác đều không có kết cục tốt.
Thật sự khi cô nói những lời này lại trùng với suy nghĩ của Tạ Thanh Nghiên, từ lúc bắt đầu anh đã đoán Lăng Vi vì muốn được chút trợ giúp trong sự nghiệp, nhưng không ngờ mục đích chính của cô lại chỉ là muốn lấy cái danh hiệu làm tấm chắn mà thôi.
“Nhưng cô có nghĩ tới, đề nghị này của cô chỉ thành lập ở trên đoạn đối thoại mà cô vừa mới nghe được kia thôi, mà đó có lẽ chỉ là một vài từ phiến diện, ví dụ như người khác nói tôi là đồng tính luyến ái, ví dụ như mẹ tôi muốn tôi đi coi mắt, cô có nghĩ tới, nếu tôi thật sự là đồng tính luyến ái thì sao? Hoặc là tôi thích đi coi mắt thì sẽ thế nào hay không?”
Nếu là như vậy thì thật xấu hổ, Lăng Vi nhướng mày, “Nếu là như vậy, anh coi như tôi đang chọc cười anh đi, tất cả mọi người đều không có tổn thất gì.”
Cô vẫn là người cầm được thì cũng buông được.
Trong lòng Tạ Thanh Nghiên có chút bất ngờ, trong thời gian ngắn như vậy, mình lại bị cô thuyết phục, hơn nữa không cảm thấy miễn cưỡng, trong lòng còn sinh ra niềm suиɠ sướиɠ.
Anh thật sự đã lâu chưa gặp qua cô gái thú vị như vậy rồi.
Ngoài mặt Lăng Vi nhẹ nhàng như không, nhưng trong lòng đang khẩn trương muốn chết, lúc nãy cô nói rất đàng hoàng, nhưng thật ra không nắm chắc được cái gì cả.
Hai người bọn họ hoàn toàn xa lạ, cô dựa vào một sự bốc đồng mà đi lôi kéo quan hệ với anh, nhưng cuối cùng quyền quyết định lại hoàn toàn nắm giữ trong tay Tạ Thanh Nghiên, cô chỉ có thể ngoan ngoãn chờ đợi anh tuyên án kết quả mà thôi.
May mắn kỹ thuật diễn của cô không tồi, mới không đến nỗi rụt rè ở trước mặt anh.
Tạ Thanh Nghiên mặt không đổi sắc quan sát cô một lượt, sau đó cười nói: “Nếu đã như vậy, sao cô em không đi ra ngoài nhảy với tôi một điệu nhảy?”
Lăng Vi lập tức nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng và đuôi lông mày đều hiện ra ý cười nồng đậm.
Mặc dù Tạ Thanh Nghiên không xác nhận câu trả lời, nhưng anh mời cô khiêu vũ, chắc là muốn công khai thừa nhận.
Nhưng mà sau khi Lăng Vi thở phào nhẹ nhõm xong thì lại cự tuyệt lời mời của anh, “Nếu ngài Tạ cảm thấy đề nghị của tôi không tồi, vậy chúng ta lại tìm chút thời gian nói chuyện chi tiết, có được không?”
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy, Lăng Vi thật đúng là liên tiếp mang đến cho anh nhiều niềm vui bất ngờ, buồn cười hỏi: “Cần tôi cho người chuẩn bị một phần thỏa thuận không?”
“Vậy thì không còn gì tốt hơn rồi, cũng không cần quá phức tạp, dù sao cũng là quan hệ hư cấu, vẫn nên nói cho rõ ràng chi tiết trước thì hơn.”
Tạ Thanh Nghiên cảm thấy có chút mới mẻ, hỏi cô, “Cô chắc chắn tôi sẽ phối hợp như vậy à?”
“Tôi tin tưởng ngài Tạ sẽ không lật lọng.”
Tạ Thanh Nghiên không tỏ ý kiến, nâng cổ tay lên nhìn thời gian một cái rồi nói với cô: “Thời gian không còn sớm, tôi đưa cô về?”
Lần này Lăng Vi không cự tuyệt, sảng khoái đáp ứng, sau đó gọi điện thoại cho Triệu Như Ý, đương nhiên lại bị thoá mạ một hồi, nhưng tâm trạng của Lăng Vi đang tốt, cho nên cũng không chấp nhặt với cô ta, sau khi cúp điện thoại lại gửi tin nhắn cho Trần Tiểu Nhược, nói cô ấy cứ lái xe trở về trước, không cần chờ cô.
Mới vừa cất di động thì đã nhìn thấy Tạ Thanh Nghiên im lặng đứng ở cửa phòng nghỉ chờ cô, bên môi anh hiện lên ý cười lạnh nhạt, cực kỳ mê người, Lăng Vi lén lút nghĩ: Xem ra bản thân mình mê trai quá độ rồi.
Xe của Tạ Thanh Nghiên là chiếc Bentley màu đen rất khiêm tốn, khi tài xế phát hiện cô đi theo bên cạnh Tạ Thanh Nghiên thì có chút giật mình, nhưng vẫn lễ phép chu đáo mở cửa xe cho cô.
Sau khi chiếc xe chạy vững vàng ở trên đường, Tạ Thanh Nghiên chủ động tìm đề tài nói chuyện phiếm với cô, “Nếu đã quyết định hợp tác, tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên nhanh chóng thân thuộc nhau mới được.”
Lăng Vi nghiêng đầu nghĩ nghĩ, “Hay là tôi lại tự giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ thêm một lần nữa nha.”
“Cô có tin, toàn bộ tư liệu của cô, ngày mai sẽ lập tức được đặt lên trên bàn làm việc của tôi hay không?”
“Xem ra không cần tôi lãng phí miệng lưỡi rồi.”
Tạ Thanh Nghiên cười cười, vuốt cằm, “Tôi cho rằng biện pháp có thể tăng tiến tình cảm nam nữ nhanh nhất , chính là hôn môi.”
Lăng Vi sửng sốt, hơi trừng mắt, “Ngài Tạ, tôi nhớ rõ vừa rồi đã nói qua, tôi không cần tình cảm.”
“Nếu là tôi cần thì sao?” Giọng điệu của Tạ Thanh Nghiên nhẹ nhàng, nhưng nội dung lại rất dọa người.
“Vậy ngài Tạ biết sao?” Biểu tình của Lăng Vi cực kỳ vô tội hỏi lại anh.
“Lời này của cô hỏi ra làm tôi rất có cảm giác tội ác.”
Anh vừa nói xong, hai người không nhịn được nhìn nhau cười.
Cảnh đêm bên ngoài rất đẹp, trong xe hai người sóng vai ngồi cạnh nhau, không khí hài hòa đến bất ngờ.
Có một số người, cho dù quen biết mười năm, kết quả vẫn không khác gì người xa lạ, mà có một số người, cho dù vừa mới gặp gỡ, cũng có thể từ trong mắt đối phương nhìn ra được sự ăn ý không ngờ.
Diệp Tử Sở là người trước, còn Tạ Thanh Nghiên lại là người sau.
Xe rất nhanh đã chạy đến dưới lầu của Lăng Vi, Tạ Thanh Nghiên cách cửa sổ xe nhìn thoáng qua ra bên ngoài, phát hiện đây là một khu dân cư rất không tồi.
“Hai ngày này tôi sẽ bảo trợ lý suy nghĩ viết một phần thỏa thuận, sau đó lại tìm thời gian thử dùng một chút.” Tạ Thanh Nghiên nói.
Lăng Vi không hiểu, “Thử dùng cái gì?”
“Đương nhiên là thử dùng tình nhân mới của tôi một chút rồi, sợ dùng không tốt.”
Lăng Vi:……
Có thể thành công làm Lăng Vi lộ ra biểu tình nghẹn lời, tâm tình của Tạ Thanh Nghiên rất tốt, còn nói thêm: “Cô không mời tình nhân mới đi lên ngồi chơi à?”
Lăng Vi cười cười, nói: “Xin lỗi, hai ngày nay tôi đều đang chuẩn bị đến casting ở chỗ đạo diễn Quách Khải, tinh lực có hạn, hôm nào sẽ chiêu đãi anh sau.”
Tạ Thanh Nghiên làm ra biểu tình thất vọng, “Vậy thật đúng là đáng tiếc.”
Hai người nói xong lời từ biệt, Tạ Thanh Nghiên tự mình xuống xe mở cửa xe cho cô, chờ đến khi Lăng Vi đi vào tòa nhà, mới xoay người ngồi lại trong xe, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói với tài xế: “Chuyện Lăng Vi casting, ngày mai kêu Đỗ Minh đi chuẩn bị một chút.”
Nếu về sau muốn hợp tác, anh nhiều ít gì cũng phải lấy ra chút thành ý, để cô casting thành công cũng không phải việc khó.
Lăng Vi về đến nhà, trước tiên ném giày cao gót đi, lại pha bồn nước ấm, thoải mái đi vào tắm, lúc nằm ở trong bồn tắm thì nhớ lại tất cả những chuyện xảy ra đêm nay, tâm tình tốt đến mức không nhịn được ngâm nga ca hát.