Editor: Hạ Tần

Reup: Mèo Tai Cụp

Sau khi được đưa đến trung tâm thương mại, Lăng Vi cũng không vội trở về nhà, thuận tiện đi dạo xung quanh một vòng, sau đó rất nhanh phát hiện đi dạo phố một mình thật không thú vị, vì vậy liền gọi điện thoại kéo Trần Tiểu Nhược đến đi cùng.

 

Trần Tiểu Nhược đang định ngủ trưa thì bị gọi tới, vì thế cả người tràn đầy oán giận, “Chị Vi, không phải chị đi tìm ông chủ Tạ sao? Tại sao lại biến thành đi dạo phố rồi?”

 

Lăng Vi bưng hai ly trà sữa cỡ lớn trong tay, đưa một ly cho Trần Tiểu Nhược, nói: “Cơm nước xong thì ai đi đường nấy, hơn nữa cũng không phải yêu đương thật, chẳng lẽ phải cả ngày dính với nhau mới được à?”

 

Trần Tiểu Nhược hút một ngụm lớn trà sữa để giải khát, “Tòa nhà của Tạ thị có phải rất cao lớn hay không, hai người ngoại trừ ký hiệp nghị còn làm cái gì nữa không?”


 

“Ăn cơm, nắm tay, chị gọi anh ta là anh yêu, anh ta gọi chị là bảo bối.”

 

“Phốc ——” Trần Tiểu Nhược chưa kịp nuốt trà sữa xuống thì đã phun ra hết.

 

Lăng Vi lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, “Em bẩn quá!”

 

Trần Tiểu Nhược:……

Lấy khăn giấy ra lau lau mặt, Trần Tiểu Nhược vẫn còn trong trạng thái bị dọa sợ, “Chuyện này cũng quá kíƈɦ ŧɦíƈɦ rồi! Không phải nói chỉ làm bộ thôi sao?”

 

Lăng Vi vươn một cánh tay ra đặt lên trên vai cô, “Đúng là đang làm bộ mà, Tiểu Nhược, em nói thử xem có lẽ nào ông chủ Tạ thật sự coi trọng chị, cho nên muốn cùng chị diễn giả thành thật hay không?”

 

Trần Tiểu Nhược thực sự nghiêm túc suy nghĩ, “Khó mà nói được lắm, anh ta có thể coi trọng cái gì của chị đây?”

 

“Vẻ ngoài của chị xinh đẹp đó!” Đối với tướng mạo của bản thân, Lăng Vi cực kỳ có tự tin, đời trước cô bị phong làm bình hoa số một trong giới giải trí, cũng không phải hoàn toàn là ý xấu, nhan sắc xinh đẹp chính là ưu điểm lớn nhất của cô, cho nên sau này mặc kệ cô có mài giũa kỹ thuật diễn như thế nào, người khác cũng chỉ chú ý đến bề ngoài của cô mà thôi.


 

“Nhưng một nhân vật lớn như ông chủ Tạ vậy, không biết đã gặp qua biết bao nhiêu người đẹp rồi nữa.” Trần Tiểu Nhược nghiêng đầu nói.

 

“Người như anh ta, tâm tư thâm trầm, đúng là không có khả năng xảy ra chuyện nhất kiến chung tình với một người phụ nữ.”

 

“Không phải chị đã tiếp xúc với anh ta rồi sao, chị cảm thấy anh ta là người như thế nào?”

 

Lăng Vi cắn ống hút, nhớ lại mấy cảnh tiếp xúc với Tạ Thanh Nghiên, sau đó có chút thất bại nói: “Chị không biết.”

 

“Chị có đang nghiêm túc không vậy? Hai người cũng đã ký hiệp nghị rồi, cũng nắm tay gọi anh yêu luôn rồi, kết quả chị nói chị không biết anh ta là người như thế nào!!” Trần Tiểu Nhược thật sự không biết nói gì.

 

“Nói như thế nào đây? Anh ta trông có vẻ hiền hòa, nhưng thực tế rất bá đạo, thích khống chế mọi thứ, khi làm việc thì giống một tên đại ma vương, khi đối mặt chị thì giống một tên hoa hoa công tử, lúc gặp gỡ bạn bè của anh ta thì vừa kiêu ngạo lại bướng bỉnh, chị với anh ta cũng chỉ mới tiếp xúc mấy lần, căn bản không thể đánh giá về người đàn ông này được.”


 

Trần Tiểu Nhược tỏ vẻ khó tin nói: “Nghe chị nói như vậy, anh ta thật giống một người bị bệnh đa nhân cách nha!”

 

Lăng Vi gật đầu, “Không sai, đúng là rất giống, anh ta không chỉ bị đa nhân cách, mà còn thích sắm vai diễn xuất, kỹ thuật diễn không thua gì diễn viên!”

 

Trần Tiểu Nhược run bần bật nói: “Người nguy hiểm như vậy, chị còn ký hiệp nghị với anh ta, có thể bị anh ta ăn đến xương cũng không còn đó!”

 

“Đừng có lúc nào cũng sợ sệt như vậy, chuyện làʍ ŧìиɦ nhân giả là do chị đề nghị, thư hiệp nghị cũng là do chị yêu cầu làm, bây giờ lại hối hận, không phải tự chị đi đánh mặt mình sao? Yên tâm đi, binh tới tướng chặn, chị ứng phó được.”

 

Lăng Vi thuận miệng an ủi cô, suy nghĩ của Trần Tiểu Nhược rất đơn giản, ai nguy hiểm thì lập tức phải cách xa người đó, đây là tự vệ cơ bản nhất, nhưng Lăng Vi lại không nghĩ như vậy, sự nghiệp của cô vừa mới khởi sắc, con đường phía trước vô cùng hiểm trở, cô muốn tiến về phía trước, đơn thương độc mã là không được, cô phải tự tìm cho mình một đồng minh, cho dù đồng minh này không đáng tin cũng rất nguy hiểm, nhưng chỉ cần anh ta có thể đưa cô tiến về phía trước một đoạn thì cũng đã tốt lắm rồi, cùng lắm thì đường ai nấy đi thôi.
 

Mặc dù cô không nhìn thấu Tạ Thanh Nghiên, cũng biết anh rất nguy hiểm, nhưng anh đủ mạnh, lại là đồng minh hoàn hảo, người như vậy, cô hiếm khi có cơ hội gặp được, sao có thể dễ dàng từ bỏ, cho nên cô tình nguyện đánh cược một phen, nếu thắng, cô có thể đứng trên đỉnh cao, nếu thua, cùng lắm thì bị đánh cho hiện nguyên hình, mặc kệ là kết quả nào đi nữa, cô cũng không bất lợi.

 

Suy nghĩ này đã hình thành từ lúc ở trong phòng nghỉ của vũ hội gặp được Tạ Thanh Nghiên, chỉ là sau này sự việc phát triển có chút ra ngoài dự tính của cô, cô không ngờ Tạ Thanh Nghiên có thể phối hợp đến mức này, như vậy cũng tốt, đỡ mất công cô phải tốn trăm phương ngàn kế để tạo cảm giác tồn tại ở bên cạnh anh.

 

Cô lợi dụng Tạ Thanh Nghiên chặn phiền toái cho cô, Tạ Thanh Nghiên lợi dụng cô chặn đào hoa cho anh, cũng coi như là hai bên cùng có lợi rồi.
Mặc dù chỉ là một lời ước định, một tờ hiệp nghị, nhưng theo Lăng Vi thấy, cái phần quan hệ xa xa không chạm tới này còn đáng tin cậy hơn tình cảm nhiều, đời trước cô thật sự bị Diệp Tử Sở dọa sợ.

 

Nhưng mấy suy nghĩ này, cô không thể giải thích với Trần Tiểu Nhược được, cũng không muốn để cô ấy biết, có thể ngây thơ được ngày nào thì hay ngày đó, giới giải trí là một vòng luẩn quẩn mê hoặc người ta, có thể đưa một người ngây thơ trong sáng vào ma đạo.

 

“Đi thôi, chúng ta đi mua chút đồ chuẩn bị cho việc đóng phim, lại mua thêm một ít món quà nhỏ, đến lúc đó có thể làm quà ra mắt gì đó cũng được.” Bây giờ cô cũng coi như không có người đại diện, mọi việc đều phải tự mình làm lấy, giao tiếp thu lòng người gì đó cũng muốn tự mình chuẩn bị. Trần Tiểu Nhược chỉ là một thực tập sinh, cái gì cũng không hiểu, cho nên mới có thể bị đưa qua chỗ cô, bằng không dựa theo địa vị của Triệu Như Ý, cô chắc chắn sẽ không có trợ lý.
Đi dạo một hồi, mãi cho đến khi qua thời gian ăn cơm chiều mới về nhà, buổi sáng khiến Lăng Vi mệt tim, buổi chiều lại mệt thân, về đến nhà rồi cả người đều rã rời, sau khi tắm xong liền trực tiếp bò lên giường nằm.

 

Điện thoại di động bị ném lên trên tủ đầu giường kêu tích tích hai tiếng, cô cầm lấy xem thử thì thấy tin nhắn từ người tên Hứa Giai Giai gửi tới.

 

“Cuối tuần này chúng ta sẽ bắt đầu diễn tập hội diễn mừng tốt nghiệp, chừng nào cậu có thể tới?”

 

Chính là vì buổi hội diễn mừng tốt nghiệp này, làm cô bị Diệp Tử Sở dây dưa mười năm, cô trốn còn không kịp, sao có thể đi chứ!

 

Lăng Vi nhíu mày, suy nghĩ một chút liền trả lời: “Tôi sắp đóng phim rồi, chắc là không có thời gian tham gia, mọi người tìm người khác giúp đi.”

 

Cô đã bảo vệ xong, lần này không tham gia diễn cũng không có vấn đề gì lớn, lúc trước cũng bởi vì có giao tình không tồi với Hứa Giai Giai mới đồng ý tham gia biểu diễn.
 

Bây giờ sống lại một đời, sao cô có thể để lịch sử tái diễn được chứ, cô mới không ngốc!

 

Hứa Giai Giai trả lời lại rất nhanh: “Oa!!! Vậy mà cậu lại không tham gia, cậu chính là người đảm đương phần kỹ thuật diễn đó, không có cậu chúng tôi phải làm sao bây giờ! Vốn dĩ tưởng sẽ giành được hạng nhất rồi đó!”

 

Lăng Vi cười cười, trả lời: “Xin lỗi, lần sau gặp mặt sẽ mời cậu đi ăn cơm.”

 

Hứa Giai Giai vô cùng đau đớn nói: “Cậu cho rằng một bữa cơm là có thể giải quyết vấn đề sao?!”

 

“Vậy hai bữa.”

 

Hứa Giai Giai:……

 

Cuối cùng cô dùng hai bữa cơm thu phục được Hứa Giai Giai.

 

Tống cổ Hứa Giai Giai xong, cô lại thuận tiện xem tin tức trên WeChat, đến khi lướt qua hình của Tạ Thanh Nghiên thì bỗng nhiên nhớ tới cô đã có quyền hạn xem bản tin của anh rồi, vì vậy liền vội vàng nhấn vào.
 

Bài đăng mới nhất là hình ảnh của cái vỏ điện thoại lấp lánh tỏa sáng mà sáng hôm nay Lăng Vi đã nhìn thấy, Tạ Thanh Nghiên đăng liền chín tấm, show ra các góc độ hoàn mỹ của cái vỏ di động, sau đó tự viết: “Loại vỏ di động này ba ba sẽ dùng sao? Đàn bà muốn chết, nạm một đống kim cương đã gọi là xa hoa rồi à?? Ba ba còn ngại nó cộm tay nữa kìa!”

 

Lăng Vi:??????

 

Đây là cái bài viết gì vậy? Người này thật sự là Tạ Thanh Nghiên?? Chẳng lẽ cách cô mở ra không đúng?

 

Vì thế cô vội vàng thoát ra, sau đó ấn vào, vẫn là bài đăng cũ.

 

Người ở dưới bình luận không ít, nhưng cô không có xem hết, cô chỉ chú ý xem mấy câu phản hồi của Tạ Thanh Nghiên.

 

“Cay mắt cậu mà cậu còn xem.”

“Ném đi cũng không cho cậu.”

 

“Cậu có thể quỳ lui xuống.”

 

“Cút.”

 

……
 

Lăng Vi suýt ngã quỵ ở trên giường, không ngờ ông chủ Tạ trăm công ngàn việc, vậy mà lại là người cuồng mạng xã hội! Cô khẽ di chuyển ngón tay, tiếp tục lướt xuống xem, sau đó hai mắt liền mở lớn.

 

“Ba ba mua siêu xe mới, thật sự rất rối rắm chuyện chọn màu sắc, cho nên mua luôn hai chiếc.”

 

“Hôm nay tâm trạng của ba ba rất tốt, tân trang cho chiếc du thuyền, thật hợp với bộ đồ hôm nay ba ba mặc.”

 

“Hôm nay ba ba chụp tấm hình, Chu tiện nhân liền khóc lóc kêu ba ba bán cho cậu ta, ha ha ~”

 

……

 

Lăng Vi xem gần nửa tiếng, mỗi bài đăng của Tạ Thanh Nghiên cô đều ấn vào xem, sau khi xem xong lại thoát ra, lúc này cô chỉ có một cảm tưởng: Chọc mù mắt chó!

 

Đời trước cô cũng coi như là kẻ có tiền, mấy loại quần áo túi xách đồ trang điểm hàng hiệu đều mua tùy ý, không có chút áp lực nào, nhưng sau khi xem bản tin của Tạ Thanh Nghiên xong, cô phát hiện bản thân vẫn rất nghèo, nghèo đến mức vượt qua cả sức tưởng tượng của cô!!
 

Nhưng mấy cái đó đều không phải trọng điểm, trọng điểm chính là: Tạ Thanh Nghiên lại khoe giàu trên bảng tin!! Còn chói mắt đến như vậy…… Anh ta cũng quá điên rồ rồi!

 

Đây là do độc thân ba năm xuất hiện di chứng sao? Khiến cho anh ta cảm thấy cô đơn trống rỗng, cho nên mới muốn tìm cảm giác tồn tại trên bản tin?!

 

Lúc trước anh ta còn bày ra bộ dáng thần thần bí bí, cô còn tưởng rằng anh ta lén lúc đăng hình ảnh của cô nói yêu thầm cô nữa!!

 

Rất tốt, bây giờ cô đã biết, ông chủ Tạ không chỉ đa nhân cách, thích diễn, mà còn là vua khoe giàu!

 

Có thể tự mình sống cuộc sống tự kỷ như vậy, không phải ai cũng làm được!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play